Những lúc như này cô có nên vì anh như vậy và cô hát bài hát hôm nay là một ngày tốt lành không?
Bọn họ hôm nay đều mất kiểm soát. Anh vân vậy còn cô nghĩ lại thật buồn cười, hình như hôm qua đã tự thề với mình không quan tâm nữa, học cách lờ đi và quên lãng vậy mà hôm nay vẫn như một người phụ nữ lắm mồm bức hỏi anh..
Đây không phải là cô, nhất định không phải, cô uống nhiều rồi mới có thể mất kiểm soát như vậy. Đúng vậy nhất định la như thếi.. cô tự tìm cho mình một cái cớ.
Đầu vẫn đau như muốn nổ tung, cô tự ấn vào huyệt thái dương của mình, vô tình cảm giác ấm áp, mềm mại khi Lục Hướng Bắc hôn lên trán cô như lại nổi lên trên da cô. Cô nhắm mắt nhớ lại hình như vừa rồi khi anh hôn cô đầu quả thật không đau nữa..
Dừng lại!
Khi cô sắp chìm vào trong ký ức cô đã kịp bắt bản thân dừng lại, cô không thể tiếp tục như vậy, sự dịu dàng như vậy cô không thể muốn có! Đã không thể muốn có thì không nên mang quá nhiều hy vọng! Cô hôm nay đã có nhiều lần không bình thường rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa!
Nhưng cô không phủ nhận bản thân mình rất tò mò về Như Kiều. Như Kiều rõ ràng là người quan trọng nhất đối với anh, anh nói cô mất rồi vậy thì mất khi nào? Mất như thế nào? Trong lòng cô có nhiều dấu hỏi.
Rất ít người từng vào phòng Lục Hướng Bắc, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ không biết trong văn phòng này liệu có manh mối gì không?
Từ ghế sô pha đến bàn làm việc cô hình như đều lục tìm qua, lật tìm cả ngăn kéo bàn làm việc. Kết quả đương nhiên là không tìm thấy gì nhưng lại phát hiện ra một bản kế hoạch mới về vấn đề mảnh đất ở Đông Thành
Cô nhíu mày, Lục Hướng Bắc xấu xa, bản kế hoạch này rõ ràng đã làm xong rồi tại sao còn bắt cô làm nữa? Đây đúng là chơi cô mà!
Đang cắn môi xả giận ở đó thì cửa văn phòng mở ra. Đồng Nhất Niệm ngửu thấy mùi vằn thắn không ngừng hít hà.
Di Đóa hiểu nhầm hành động của cô là cảm động liền đặt vằn thắn xuống trước mặt cô nhanh chóng giải thích: "Này, đừng cảm động! Đây là Lục Hướng Bắc nhà cậu dặn tớ mua đó!"
Lục Hướng Bắc sao? Anh ta tức giận như vậy mà vẫn nhớ cô từ sáng chưa ăn gì sao?
Cô quả thực đói rồi, tức giận với Lục Hướng Bắc cũng không thể lấy dạ dày của mình ra xả giận được, cô uống trước một ngụm canh. Nước canh vào miệng thơm ngon vô cùng, đến cả đau đầu cũng giảm dần. Nhân lúc thèm ăn dùng thìa múc một miếng vằn thắn chưa kịp thồi đã cho vào miệng.
Di Đóa vội vàng lắc giậm chân: "Cậu ăn từ từ kẻo bỏng đấy!"
Quả nhiên là bỏng nhưng đã cho vào miệng rồi không nỡ nhả ra, cô hít hà thổi, vừa thổi vừa lật miếng vằn thắn trong miệng.
Di Đóa nhìn cô bất lực lắc đầu, trong mắt tăng thêm phần thúc giục ám muội: "Cậu thuộc loại tính cách vội vàng sao? Chả trách trên mặt Lục tiên sinh nhà cậu có dấu vết.."
Di Đóa xấu xa lại nghĩ đi đâu rồi!
Cô liếc mắt: "Cậu không định để tớ ăn sao?"
Di Đóa lè lưỡi cười: "Coi như tớ chưa nói gì! Coi như tớ không tồn tại đi.."
"Ra ngoài!" – Cô nhăn mày, còn chưa truy cứu việc con bé này vào phòng không gõ cửa đấy..