Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 389




Anh đã nói hoa nở thì sẽ đón cô về nhà.

Thật ra cô có chút nhớ anh rồi.

Còn anh lại nói: "Còn chưa đâu, đợi hoa nở rồi anh sẽ đến đón em về nhà!"

Lòng cô hơi trầm xuống, đồ đầu heo.. Là thật sự không hiểu ý cô hay là giả vờ đây?

Cuộc điện thoại ngày hôm nay có không khí rất tốt nhưng lúc cuối lại có hơi rầu rĩ, khi cô cúp điện thoại liền ôm con trai ngây người một lúc, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.

Đô Đô thật sự rất ngoan, không biết có phải hiểu tâm ý của mẹ không mà lại ngẩng mặt nhỏ lên nhìn cô một lúc sau đó bỗng nhiên lại lộ ra một nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng gọi ra một tiếng: "Mẹ.."

Tiếng gọi này đã đánh thức cô khỏi sự trầm tư, lại lần nữa rơi vào trạng thái ngây người. Đô Đô, Đô Đô so với Đồng Đồng đúng là chỉ hơn chứ không kém mà, thì ra thằng bé có thể gọi mẹ, chỉ là không gọi mà thôi.

Đúng là vô cùng hợp lí, ba người đàn ông trong nhà này bụng dạ đều thật đen tối! Về sau cô biết sống thế nào đây!

Đến tận khi tiếng của Đàm Uyển vang lên: "Ái chà, Đồng Đồng, cháu đang làm gì vậy?"

Cô cuối cùng mới nhận ra hiện thực trước mắt, lẽ nào cô chỉ có cái số làm người phụ nữ ngốc nghếch giữa ba người đàn ông này hay sao? Hay là cô cam chịu số phận cho xong đây?

Cô nhìn bánh kem đã bị Đồng Đồng chà đạp đến không còn hình dạng gì mà vừa tức lại vừa buồn cười, thằng bé ăn vào được bao nhiêu đâu, hai tay nhỏ của thằng bé lãng phí hết cái bánh rồi, trên tay, quần áo, cổ thằng bé khắp nơi đều là kem, đến cả lông mày cũng có.

Buồn cười hơn nữa là Đồng Đồng không biết có phải biết mình làm chuyện xấu không mà đôi mắt long lanh lại nhìn mẹ sau đó hai tay lại bốc một nắm bánh, bốc đầy một tay dinh dính sau đó mở miệng nhỏ nở một nụ cười ngây thơ vô số tội, hai tay thì vươn về phía miệng Đồng Nhất Niệm: "Mẹ.."

Cô lại lần nữa bị kích thích.

Thì ra Đồng Đồng cũng biết gọi rồi.. Chỉ tội cho cô cả ngày cố gắng dạy chúng gọi "mẹ mẹ" nhưng thằng nhóc vẫn ngậm chặt miệng không gọi, bây giờ biết mình làm sai nên mới đến nịnh nọt đây mà? Lại còn đưa vụn bánh cho cô ăn nữa chứ!

Đây là có chuyện gì vậy chứ, đều đang chơi đùa cô sao? Sao lại có thể vậy chứ?

Đồng Đồng thấy cô không lên tiếng thì hai tay nhỏ liền dang ra muốn cô ôm.

"Người con như thế này mà còn muốn mẹ ôm sao?" Đàm Uyển cũng không biết nên cười hay khóc nữa, vội gọi bảo mẫu đến tắm cho Đồng Đồng.

Nhưng Đồng Đồng vẫn không chịu mà vươn tay về phía mẹ, lại còn lắc mông nhỏ hậm hừ muốn đến gần mẹ, nếu như còn không bế thằng bé thì mông nhỏ sẽ lập tức đè lên tàn tích còn lại của bánh kem kia.

"Nhóc thối!" Cô cuối cùng cười thành tiếng, cũng mặc kệ cả người nhếch nhác của thằng bé mà lập tức ôm con vào lòng, còn hôn mạnh lên mặt thằng bé nữa, thuận tiện còn ăn luôn cả bánh kem trên mặt thằng bé, mùi bánh kem việt quất trộn với mùi sữa tự nhiên, đúng là ngọt tận đáy lòng.

Đô Đô thấy Đồng Đồng được yêu chiều như vậy tất nhiên cũng không chịu yếu kém, cơ thể mập mạp cũng trèo lên người mẹ, ba mẹ con lại quấn lấy nhau, Đồng Đồng còn cho những mảnh bánh thảm đến không dám nhìn vào miệng mẹ và Đô Đô nữa, Đô Đô cũng chưa hiểu được chê bai, mẹ cũng không chê bai nên bánh còn lại đều bị ba người nuốt sạch sẽ vào bụng.

Đàm Uyển nhìn cảnh này cũng chỉ có thể cười yêu chiều.

Đợi đến khi tắm rửa sạch sẽ cho hai anh em này thì Đàm Uyển cũng ra ngoài, bà ăn mặc trang điểm vào nhìn giống như một phu nhân tôn quý trong lâu đài vậy.

"Niệm Niệm, mẹ mặc thế này thế nào?" Bà mặc váy kiểu Trung, thể hiện hoàn mĩ vẻ đẹp phương đông.

Đồng Nhất Niệm khen ngợi: "Mẹ, con không dám ra ngoài cùng mẹ mất! Thế này khác nào là tự tìm tự ti sao?"

"Thôi đi, lại trêu mẹ rồi!" Tuy nói vậy nhưng trong lòng Đàm Uyển rất vui. Bà nhìn thời gian rồi chờ người đến đón.

Di động của Đồng Nhất Niệm lại đúng lúc này vang lên, cô nhìn số thì thấy là cuộc gọi từ Bắc Kinh. Cô vội vàng đứng dậy lén lút đi sang chỗ khác nhận máy, phải biết là trước khi cô đến Pháp đã nhận nhiệm vụ, bây giờ là đang tra hỏi nhiệm vụ sao?

"A lô, bác Lục.." Cô nói nhỏ, quay đầu nhìn Đàm Uyển xem bà có chú ý đến cô không.

"Ừ, là bác đây, Niệm Niệm, nhiệm vụ bác giao cho cháu thế nào rồi? Tên người Pháp Antoine kia mấy hôm nay có đến tìm bà ấy không?" Ông Lục ở đầu bên kia hỏi.

"Dạ.." Đồng Nhất Niệm bên nào cũng khó, cô không muốn đắc tội ai trong ông Lục hay Đàm Uyển cả: "Việc này.. cháu cũng không rõ lắm ạ."

"Con bé này, sao cháu lại không rõ chứ? Bác đã nói với cháu thế nào hả? Việc này có liên quan đến hạnh phúc của cả nhà chúng ta đấy! Lẽ nào cháu muốn gọi một tên người Pháp là ba sao? Lẽ nào cháu nhẫn tâm nhìn bác cô độc đến già sao?" Ông Lục nói liên tiếp.

Đồng Nhất Niệm nghĩ rồi cảm thấy ông Lục nói cũng có lí, tuy là hạnh phúc của Đàm Uyển phải do bà làm chủ nhưng từ góc độ nội tâm của cô mà nói thì cô vẫn hi vọng Đàm Uyển và ông Lục gương vỡ lại lành, dù giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì thì với hành vi bây giờ của ông Lục cũng có thể thấy được là ông rất quan tâm đến Đàm Uyển.

Được rồi, cô quyết định sẽ làm rạng danh sự nghiệp của Lục Hướng Bắc, đó chính là nằm vùng.

"Bác Lục, nghe nói hôm nay mẹ sẽ đi dự tiệc ở chỗ Antoine, đúng rồi, nghe nói ngài Antoine còn là tước sĩ quý tộc đấy, có một tòa lâu đài riêng nữa." Cô cũng là đến Pháp rồi mời biết đối thủ cạnh tranh của ông Lục lại mạnh như vậy.

Ông Lục hừ giọng: "Tước sĩ thì có là gì chứ? Lâu đài sao? Trong lâu đài của hắn ta có được bao nhiêu lính? Bảo bà ấy quay về còn có thể làm phu nhân của tướng quân đấy!"

Cô không lên tiếng, sao có thể nói với bác Lục là tình yêu đâu có phải đánh trận đâu, cần binh lính làm gì.. Hơn nữa, có cần phải nhắc nhở bác Lục chú ý đến hòa bình thế giới và tình hữu nghị giữa Trung Pháp hay không đây?

"Niệm Niệm, cháu phải ngăn lại hoặc là cháu phải đi cùng bà ấy! Bác nói này, hai người tốt nhất là về sớm một chút! Về Bắc Kinh đi! Bác khó khăn lắm mới chờ được bà ấy về nước kết quả sao lại sang đó vậy chứ?" Ông Lục khổ không nói nên lời.

Đang nói chuyện thì có chuông cửa, ông Lục ở bên kia cũng nghe thấy vội giục: "Niệm Niệm, tên tây kia đến rồi à? Còn không mau đi đi!"

Đồng Nhất Niệm chỉ đành chạy ra, chặn Đàm Uyển ở trước cửa, người đến quả nhiên là Antoine.

Antoine còn nhận ra cô, biết cô từng là bà chủ của Y Niệm, mà cô cũng sớm đã biết được thân phận của Antoine rồi nên lần gặp lại này cũng không quá lạ lẫm.

Antoine lại mời cô đi cùng, bởi vì Kiệt Tây cũng xuất hiện ở bữa tiệc, vậy là không cần Đồng Nhất Niệm phải đau đầu nữa liền thuận lợi hợp lí đi cùng Đàm Uyển.

Nhưng sao cô lại cảm thấy có chút áy náy nhỉ? Có nói sao thì Antoine cũng từng giúp đỡ cô khi cô gặp khó khăn, cô làm vậy có vẻ qua cầu rút ván quá.

Nhưng bây giờ cầu cũng rút rồi, giờ cô có muốn rút lui cũng không còn cầu để rút nữa rồi.

Luôn ở bên Đàm Uyển và đưa bà về an toàn là nhiệm vụ tối nay của cô.

Không biết nếu như Lục Hướng Bắc biết được cô đang giúp ba anh tính kế mẹ anh thì sẽ nghĩ thế nào đây?

Nghĩ đến đây, bản thân cô cũng thấy buồn cười, quan hệ của cô với ông Lục và Đàm Uyển lại luôn tốt hơn với Lục Hướng Bắc.

Không biết Lục Hướng Bắc có mong đợi gì về đích đến tình cảm của mẹ anh không nữa, cô quyết định lắm chuyện một chút, phải hỏi anh mới được.

Trở về từ bữa tiệc, tắm rửa, tẩy trang xong cũng đã rất muộn rồi, chắc là tầm chiều tối ở Trung Quốc vừa đúng lúc có thể gọi điện cho Lục Hướng Bắc nhưng cô gọi mấy lần đều không thể kết nối được.

Cô lại gọi về nhà nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Trong lòng cô lại bỗng trở nên lo lắng, cuối cùng vẫn tự an ủi mình có thể là anh đang bận, anh vẫn luôn là người cuồng công việc mà.

Trong lòng vẫn không yên tâm lại gọi thêm mấy lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, vẫn nên để sáng mai gọi vậy.

Các con đã ngủ rồi, cô nằm bên giường trẻ em nhưng lại mất ngủ, không biết tại sao tim lại đập rất nhanh, có nằm thế nào cũng không yên ổn được.

Vì thế cô lại dậy uống sữa rồi lại nằm xuống, nhưng vẫn không có hiện tượng đỡ hơn chút nào. Khó khăn lắm cô mới nhắm được mắt, hơi hơi buồn ngủ nhưng lại bất thình lình ập đến một trận lo lắng, sau đó lại tỉnh táo.

Cuối cùng khi sắp sáng thì cô mới dần ngủ ổn định, hơn nữa còn nằm mơ. Trong mơ lại là tiếng gọi của Lục Hướng Bắc: "Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm nhỏ.."

Tiếng gọi đó không giống với bình thường, không có lên cao ở cuối, không có sự chuyển đổi ngọt ngào trong miệng, mà lại bao phủ sự suy yếu và giằng co màu trắng xám.

Kì lạ là cô lại chỉ nghe thấy âm thanh, còn trong mơ lại là một màn đen.

Cô không biết loại âm thanh này đến từ đâu mà chỉ cảm thấy kinh hoàng, cô thậm chí còn biết là mình đang ở trong mơ, chỉ cần tỉnh lại thì sự kinh hoàng này sẽ không còn nữa nhưng dù cô có cố mở mắt thế nào thì cũng không thể tỉnh dậy nổi.

Đây là hiện tượng rất hiếm xảy ra với người đang nuôi con nhỏ như cô, từ khi có Đô Đô và Đồng Đồng, giấc ngủ của cô trước giờ luôn rất tỉnh.

Đến cuối cùng Đô Đô và Đồng Đồng cũng đồng thời cất tiếng khóc, xé rách buổi sáng sớm trong đêm tối thì cô mới tỉnh dậy, vội ngồi dậy rồi cùng với Đàm Uyển vừa vội chạy đến cùng bế hai đứa bé lên, cô phát hiện toàn thân cô là mồ hôi lạnh.

Sự kinh hoàng trong giấc mơ lại ập đến, cô không để ý được nhiều, mặc kệ chênh lệch múi giờ, bây giờ cô chỉ muốn nghe thấy tiếng anh thôi, rất muốn! Vì thế cô gọi điện cho anh nhưng vẫn là trạng thái tắt máy, trong nhà cũng vẫn không có người nghe máy.