Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 367




Cảnh đẹp trước đây cô thèm muốn đã được hiện ra sau tiếng khóa mở thắt lưng ra.

Là anh dắt tay cô mở từng lớp ra, cô chẳng phải muốn học cách chủ động giở trò lưu manh với anh sao? Để anh dạy cô.

Cởi hết áo sơ mi đồng phục lộn xộn của anh ra, sau đó là quần đồng phục rồi đến quần lót.

Không phải cô chưa từng nhìn thấy anh khỏa thân, nhưng chưa lần nào hiện ra khi cô hoàn toàn tỉnh táo và hai mắt không hể chớp như này cả.

Quá trình này đủ để làm người ta nghẹt thở.

Anh cũng đâu khác gì? Anh dắt tay cô hành động, mỗi một động tác đều giống như ống kính quay chậm, từng chút từng chút đốt cháy ngọn lửa của anh đến cao nhất, khát vọng từng chút từng chút hoàn toàn nuốt chửng anh.

Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa mà nhanh chóng loại trừ mọi che chắn của cô.

Anh có chút không chờ được cúi người xuống, trước ngực bị khối mềm mại đàn hồi của cô đè lên, núi lửa lập tức sống dậy.

Người bên dưới cũng phối hợp ôm lấy anh, hai chân cuốn lấy eo anh, cô chủ động như vậy đã làm anh bắt đầu cảm động rồi.

Nhưng câu thoại tiếp theo của cô còn làm anh muốn phun máu.

"Em muốn làm công!" Nói xong đến chính bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ, nhất định là bị hình ảnh đồng phục lộn xộn vừa rồi làm cho thần hồn điên đảo rồi nên mới nói ra lời như vậy. Chỉ biết trong lòng có một giọng nói đang gào thét, hãy áp đảo người đàn ông cảnh sát này! Trong đầu có rất nhiều hình ảnh ướt át nóng bỏng, dường như không áp đảo thì sẽ lãng phí vẻ đẹp cảnh phục khuynh thành này mất.

Nhưng bình thường cô vẫn luôn che giấu rất tốt, trên bàn cô toàn là những tác phẩm nổi tiếng đầy chiều sâu.. Không biết câu nói này có làm mất hình tượng của cô trong mắt Lục Hướng Bắc không nữa? Có lẽ.. Anh nghe sẽ không hiểu.. ừm, nhất định vậy.. Sách anh đọc là sách gì chứ? Giáo trình MBA, tâm lý học, còn cao thâm hơn cả những sách cô bày trên bàn đấy, có nông cận nhất thì cũng là sách giải trí như Holmes, tất nhiên cô cũng đọc qua những dạng này ví như Conan.

Nhưng không ngờ anh lại cười: "Bà xã.. thì ra người phụ nữ tràn đầy khí chất thư hương trong lòng anh thực ra lại đong đầy bại hoại vậy à? Xem ra anh phải quét lại virus cho máy tính của em rồi."

Anh hiểu, anh rõ ràng là hiểu!

May mà cô phản ứng nhanh, lập tức chữa cháy: "Được thôi, thì ra anh cũng từng đọc à!" Không đọc sao hiểu được?

"Anh à? Anh đọc là do yêu cầu công việc!" Anh lại còn nói rất nghiêm chỉnh.

"Hừ, cũng đúng, anh làm gì cũng đều là yêu cầu công việc nhỉ?" Ấy chà chà, câu nói này đã đủ để tạo thêm thù hận rồi.

"Đúng là yêu cầu công việc, khi càn quét các trang web đen, có gì mà anh chưa từng thấy đâu."

Hả, cô đúng là không nói được gì rồi.

Không còn lẽ trời nữa rồi, công an là bộ phận được đặc quyền sao, dựa vào cái gì mà người khác xem H phải giấu giấu giếm giếm, còn họ lại xem một cách đương nhiên quang minh chính đại vậy chứ?

Tức thật, phải biến tức giận thành sức mạnh thôi!

Cô tức giận lật người, anh lại còn rất phối hợp, khi cô lấy sức còn âm thầm đỡ eo cô, cho cô mượn gió đông thuận lợi giúp cô lên đúng vị trí.

Không khí lúc trước đã hoàn toàn bị đoạn đối thoại này phá hỏng, đầu cô bắt đầu tràn đầy các suy nghĩ kì lạ, cũng đúng, công an càn quét H, vậy thì anh chắc chắn là đã xem vô số AV rồi chứ đừng nói là tiểu thuyết H. Con người này đúng là có hiểu biết sâu rộng, đã xem hết gần như mọi xuân sắc thế gian rồi!

Ái chà, sao lại lợi hại thế chứ? Chẳng trách đều nói công an là lưu manh, chẳng trách anh lại lưu manh như vậy! Người khác muốn loại H kia phải vắt hết trí não còn họ lại quang minh chính đại, tha hô thích mắt luôn!

Đúng rồi, cô lại nhớ ra, anh trước đây từng nói cô là tuyệt nhất.

Không có so sánh thì sao lại ra được kết luận chứ?

Nhưng cô tuyệt nhất thật sao? Cô lại có thân hình tuyệt hơn cả những cô gái trong AV sao?

"Nói xem thân hình của em và Aoi ai đẹp hơn?" Cô ngồi trên người anh, hai mắt nghiêm nghị truy hỏi.

"Anh làm ra vẻ vô tội:" Aoi là ai vậy? "

" Lục Hướng Bắc, anh bớt ra vẻ thuần khiết đi! Một lưu manh từ đầu đến chân như anh mà không biết Aoi sao? Em sẽ đi kiểm tra máy tính của anh ngay bây giờ nhé! "Cô thường rất ít khi ghen nhưng một khi ghen thì sẽ ghen ngút trời luôn.

Anh không biết nên khóc hay nên cười, xem ra cô hình như đã quên mất họ đang làm chuyện gì quan trọng hơn rồi.

" Bà xã, đừng quên là em đang muốn làm công đấy. "Anh cẩn thận nhắc nhở.

" Công sao? Anh mà không nói ra được thân hình của em và Aoi ai đẹp hơn thì anh tự đi làm công công đi! "

Thôi được.. anh đầu hàng vậy:" Bà xã, em là tuyệt nhất, em là nữ thần của anh. "

Quả nhiên lại thế rồi, cô là tuyệt nhất, còn không chịu thừa nhận là anh biết Aoi nữa đi! Hừ, cô hắng giọng:" Sao em lại nghe nói Aoi là nữ thần của tất cả đàn ông Trung Quốc nhỉ? "

" Đó là người khác.. không gồm có anh.. nữ thần của anh chỉ có em thôi.. em mạnh hơn Aoi nhiều. "

" Hừ, bây giờ thì chính miệng anh nói ra cái tên Aoi rồi nhé. Hơn nữa nhất định còn từng thầm so sánh cô và Aoi, nghĩ đến đây lại tự nhiên bốc hỏa: "Anh đúng là lưu manh thối, sao có thể so sánh em với diễn viên đó được chứ?"

"Anh không so.. là tự em so đấy chứ."

"Còn nói không, vừa rồi anh còn nói em tuyệt hơn Aoi đấy thôi?"

"Anh không nói."

"Không nói sao? Anh được lắm, thì ra trong lòng anh lại cho rằng em không bằng cô ta."

Anh nói không nên lời, đây là gì với gì chứ? Hai người cởi sạch đồ lại ở đây nói chuyện Aoi sao? Anh còn không biết chủ đề này bắt đầu như thế nào nữa, anh đúng là có bệnh rồi.

Anh cuối cùng đã được đích thân thử nghiệm một đạo lí, chính là nói lí lẽ với phụ nữ thì vĩnh viễn không thể nói rõ ràng được.

Anh nhớ thầy giáo từng nói, làm người cao lớn dùng hành động, người thấp bé dùng lời nói, thế nên anh đã hành động.

Giữ lấy eo cô, nhích lên.

"A.." Sau khi cô hét lên, tất cả mọi tạp âm phá hỏng sự hài hòa này đều dừng lại.

"Lục Hướng Bắc, anh.."

Anh bỗng nhiên ngồi dậy, ôm lấy cô, dùng nụ hôn chặn môi cô lại, chặn lại mọi lời nói dư thừa của cô.

Cô chỉ biết, động tác của anh quá nhanh rồi.

Cô còn chưa hiểu ra có chuyện gì thì đầu óc đã bắt đầu choáng váng rồi.

Nụ hôn của anh vẫn luôn có hiệu quả này, hôn đến mức làm cô trời đất điên đảo không tìm được phương hướng, điểm chí mạng hơn là, anh không tự chuyển động mà chỉ ôm lấy eo cô, kiểm soát mông cô, để cô ngồi lên hông anh từ từ ngọ nguậy xoay chuyển.

Rẩt nhanh có một sự vui thích quen thuộc nảy sinh từ nơi kết hợp chặt chẽ của hai người, nhưng anh vẫn không hề nóng vội, vẫn bất động, chỉ nắm eo cô xoay chuyển.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy giống như gãi ngứa vậy, có thế nào cũng không gãi được đúng chỗ, ngược lại ngày càng khó chịu.

Cuối cùng, cô không chịu được liền rên rỉ tỏ ý muốn anh hành động, nào ngờ anh lại không động đậy chút nào chỉ nhìn cô cười.

Anh có ý gì đây? Anh cố ý đúng không? Anh không động thì cô không còn cách nào sao? Muốn cô cầu xin anh động à.

Dưới cơn tức giận, cô ấn vai anh xuống, cú đẩy này vậy mà lại làm anh ngã xuống thật.

Phối hợp thật đấy!

Vậy thì cô sẽ.. sẽ thật sự lấy thủ để công vậy!

Cô vẫn ngồi cưỡi trên người anh thử động đậy, sự thích thú cực lớn đã đến như cuộn trào, lúc đầu cô còn chút xấu hổ nên có chút bảo thủ, sau đó sự sung sướng không thể nào khống chế mà tăng vọt, cô liền từ bỏ tất cả, để mặc bản thân rơi vào biển dục vọng, rong chơi thỏa thích, điên cuồng thỏa thích.

Nhưng cơn sóng này quá mạnh, sau khi cô đạt được cao trào nằm bò trên cơ thể hoa lệ đầy mồ hôi của anh thở gấp thì cô mới nhận ra anh vẫn còn trong cơ thể cô chưa từng thay đổi.

Nhưng cô đã rất mệt rồi, toàn thân mệt nhoài, không muốn động đậy nữa.

Hai người họ đã rất lâu không thân mật rồi, thật ra, nên nói đây là lần họ hòa hợp hiểu nhau nhất từ khi quen nhau đến giờ, nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong đợi.

Cô có chút buồn bã.

Thật ra cảm giác của bản thân cô vẫn khá tốt nhưng cái này cần đôi bên cùng thỏa mãn mới được, anh còn chưa tận hứng.

Mồ hôi của cô làm ướt cả ngực anh, thứ mềm mại trước ngực cô đang ép lên anh, cùng với hơi thở của cô, từng nhịp từng nhịp, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được hai quả đào nhô ra của cô đang chèn lên ngực anh.

Anh rất muốn lật người một lần nữa đè cô xuống nhưng anh biết là cô mệt rồi, cô mới bình phục chưa lâu, trận mệt mỏi này có vẻ còn vất vả hơn cả chạy bộ nhỉ?

Anh xoa xoa lưng đầy mồ hôi của cô, hôn lên trán cô: "Đi tắm rồi ngủ nhé?"

"Nhưng.. anh còn chưa.." Cô có chút không can tâm. Giữa họ hình như còn chưa từng xuất hiện kiểu tình huống này bao giờ, cô khó khăn lắm mới làm một lần công, vậy mà lại thất bại.

"Anh không sao, bây giờ em không thể quá vất vả được." Anh thuơng tiếc lấy ngón tay làm lược chải tóc cho cô.

Cô thừa nhận, cô đúng là rất vất vả.. toàn thân mềm oặt, thật rất muốn cứ vậy ngủ cho xong.

Anh cười nhẹ, dường như hiểu được suy suy nghĩ của cô mà ngồi dậy, xuống giường bế cô lên.

"Anh làm gì vậy?" Cô ở trong lòng anh lười nhác hỏi.

"Tắm rửa, chẳng phải em không muốn động đậy nữa sao?"

"Chỉ tắm thôi sao?" Cô có chút lo lắng, liệu có lại đại chiến trong bồn tắm không? Vậy thì cô thà trên giường còn hơn, ít ra còn mềm mại, gân cốt của cô không chịu nổi sự chà đạp đó đâu.

"Tất nhiên là chỉ tắm thôi, em nghĩ anh là cầm thú chắc?"

Đến cả sức lực trả lời cô cũng không còn nữa, lười biếng nằm trong ngực anh.

Anh bế cô mở nước, bế cô thử nước ấm, đến khi thả cô vào bồn tắm, cảm giác mệt mỏi mới cùng với nước nóng thoát ra một chút, đầu óc cô bắt đầu khôi phục tư duy, vẫn cứ day dứt mãi vấn đề này, tối nay sao lại như này? Lẽ nào vì trước đó bàn luận về Aoi sao?