Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 351




Nhưng cái ôm của anh lại không thể làm cô cảm thấy được vỗ về, mà ngược lại càng làm cô sợ hãi, cô trong chăn ngọ nguậy muốn thoát khỏi cái ôm của anh và định rút tay mình ra khỏi tay anh.

Anh lại nắm chặt lấy, không chịu buông, anh sợ cô ở trong chăn bị nghẹt thở quá lâu nên vừa đè cánh tay cô xuống vừa lôi cô ra khỏi chăn, muốn để cô lộ mặt ra.

Nhưng anh vừa chạm vào chăn kéo ra thì cô lại như bị kích thích kêu lớn: "Đừng.. Đừng kéo ra! Đừng.." Tiếng hét lên đó kèm theo cả tiếng khóc, cổ họng sớm đã bị khản đặc.

Anh nghe thấy vậy cũng đại khái đoán được cô nghĩ thế nào, nghề nghiệp nhạy cảm nên anh hiểu ngay được tâm lí tự ti của người dùng ma tuý, tâm lí này mà không khắc phục thì cô sẽ có ám ảnh cả đời, thay vì thuận theo cô để cô trốn tránh thì thà dứt khoát đau ngắn còn hơn đau dài!

Trạng thái hỗn loạn trước đây của anh đã qua rồi, đầu óc đã trở nên rất tỉnh táo, lúc này ba anh cũng đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn anh, bên cạnh cô chỉ còn anh mà thôi, người mà cô có thể dựa vào chỉ có anh thôi.

Ý đã quyết nên anh ra sức lật chăn ra, dáng vẻ đang thê thảm và rối loạn của cô đã lập tức lộ ra trong không khí.

Cô bỗng nhiên giống như một âm hồn không nhìn được ánh sáng vậy, ôm chặt lấy gối hoảng loạn trốn tránh, dường như cô chỉ có thể sống trong bóng tối, gặp phải ánh sáng mặt trời là sẽ tan thành khói bụi vậy.

Cô như vậy làm trái tim anh thắt chặt lại, giơ tay ra ôm cô vào lòng, trực tiếp bế cô ngồi lên đùi, giống như ôm một đứa trẻ vậy.

Cô sau khi uống thuốc, đầu óc đã tỉnh táo hơn, không đánh lại anh nữa chỉ là ra sức chui thật sâu vào lòng anh, không dám để mặt lộ ra ngoài, càng không dám nhìn anh, chỉ nức nở khóc run trong lòng anh, bời vì cơ thể đau đớn đến phát run, bởi vì nội tâm không biết làm sao mà phát run.

Anh liền thuận thế ôm chặt cô, cúi đầu hôn nhẹ lên tai cô, giọng nói hơi khàn nhẹ nhàng nói với cô: "Không cần phải trốn anh đâu, anh đã nói sẽ luôn ở bên em, mãi mãi, dù em có ra sao đi nữa."

Không nhắc đến chuyện này còn được, vừa nhắc đến cô lại càng kích động hơn, ngọ nguậy cơ thể trốn môi anh, nép chặt vào lòng anh nói loạn: "Đừng, đừng nhìn em, em không muốn làm người nhà họ Lục, không muốn gả cho anh, em không muốn.." Cô vừa kêu gào vừa khóc.

Không phải là cô không muốn mà là ông Lục đã nói, nhà họ Lục không có kẻ hèn nhát, cô lại là người bôi tro trát trấu vào nhà họ Lục.

Nghe cô nói vậy anh lại không hề buồn vì cô đã chịu nói chuyện rồi, cô đã chịu nói chuyện với anh cũng là một bước tiến bộ rồi, dù sao cũng hơn là chôn mình trong chăn làm lạc đà bị ngạt chết. Anh cũng vì thế mà lại nói một cách dịu dàng hơn, tung vũ khí bí mật: "Em không cần Đô Đô và Đồng Đồng nữa sao?"

Nhắc đến con trai liền có hiệu quả nhanh chóng, cô lập tức dừng việc làm loạn nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu khỏi lòng anh, chỉ im lặng hồi lâu rồi mới đau lòng nói một câu: "Đô Đô và Đồng Đồng.. liệu có xấu hổ vì một người mẹ như này không?"

Cô thật sự lo lắng, ngày thường cô chỉ cần nghe thấy người nghiện gì đó thì trong lòng đã nảy sinh những thành kiến thậm chí là sợ hãi, trước giờ chưa từng nghĩ người ta rốt cuộc là bị ép hút hay là chủ động hút, bây giờ bản thân cô đi đến bước này người khác nhất định cũng sẽ nhìn cô như vậy.

Vừa nghĩ đến việc con trai kì thị cô, nghĩ đến nhỡ đâu người khác biết cô có lịch sử nghiện ngập sẽ có phản ứng gì thì sự sợ hãi của cô sẽ bắt đầu căng phồng lên, sự sợ hãi này làm cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt long lanh, mang theo sự khẩn cầu nói với Lục Hướng Bắc: "Anh đừng nói với con trai được không? Cùng lắm.. em không làm con dâu nhà họ Lục nữa.. Cùng lắm thì.. Hai đứa con đều mang họ Lục của anh đi.. Em chỉ cần thỉnh thoảng được nhìn thấy chúng là được.. Đừng để chúng biết có một người mẹ như này."

Cô cảm thấy bản thân đã hạ quyết tâm rồi, cùng với lúc nói những lời này cô cũng nghĩ đến việc phải chia cách với các con, trái tim đau như bị khoan vào vậy.

Còn anh lại thờ phào nhẹ nhõm, hình như lại tiến bộ hơn một chút rồi.

Cô cuối cùng cũng dám nhìn anh rồi.

Dù là trong vô thức cũng được.

Anh bây giờ không tính toán cô nói gì, anh biết những gì cô nói bây giờ đều không phải là những điều thật lòng, cô lúc này yếu đuối hơn bất cứ khi nào khác trong cuộc đời, cứ coi như là cô đang nói linh tinh đi, chỉ cần anh không hồ đồ cùng cô là được, chỉ cần cô chịu nói chuyện với anh là được.

Vì thế anh cũng nhìn thẳng cô, nghiêm túc bàn luận với cô về vấn đề này, nghiêm túc lắng nghe, giống như một đứa trẻ chịu uất ức cực lớn nên định chơi xấu vậy.

"Tại sao vậy?"

"Còn phải hỏi sao?" Cô cúi đầu xuống, nước mắt rơi từng hạt: "Anh không cảm thấy em bẩn sao?"

Anh không nói gì.

Nhưng bỗng nhiên không có dấu hiệu gì lại ôm lấy mặt cô, sau đó lại hôn cô nhanh như điện giật.

Cô bị anh làm cho bất ngờ, lúc đầu muốn mở to mắt định trốn nhưng anh lại giữ chặt gáy cô và hôn sâu hơn.

Anh hôn cô rất thâm tình và cố chấp, sự căng thẳng của cô dần thả lỏng hơn, sự dịu dàng ấm áp quen thuộc dần bao vây các giác quan của cô.

Thật ra nụ hôn của anh không có tác dụng y thuật nào cả, những đau đớn trong cơ thể cô vẫn còn đó nhưng trái tim yếu đuối của cô lại vô cùng lưu luyến nụ hôn này của anh, ít nhất sự dịu dàng này của anh đã cho cô sức mạnh và dũng khí để chiến đấu với những đau đớn này, sự hạnh phúc và cảm động đều đang nhảy nhót trong lòng cô, tại sao anh lại hôn cô? Anh có biết Niệm Niệm mà anh đang hôn lúc này không còn thuần khiết trong sạch như trước đây nữa. Sau khi anh tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cô thảm hại cầu xin ma tuý mà anh còn không coi thường cô xấu xí và bẩn thỉu sao?

Dù trong đầu xoay chuyển hàng trăm nghìn lần nhưng cơ thể cô lại dần mềm mại hơn, ngoan ngoãn không động đậy mà để anh hôn, để hai cánh tay anh dần dần trượt xuống ôm lấy toàn bộ cơ thể cô. Đến khi quen thuộc rồi mới mơ mơ màng màng cảm giác được, nước mắt cô không hiểu sao lại rơi xuống.

Cô không biết tại sao lúc này lại chảy nước mắt, rõ ràng là không buồn, rõ ràng là ấm áp, vậy nhưng nước mắt lại không dừng được, cứ nóng hổi chảy xuống.

Cuối cùng nghe thấy giọng nói của anh như từ trên trời rơi xuống bên tai cô: "Anh không biết thế nào là bẩn, anh chỉ biết em là Niệm Niệm của anh, dù em có biến thành dáng vẻ nào thì trong lòng anh, em đều tốt đẹp như lần đầu tiên anh nhìn thấy em vậy. Anh muốn ở bên em, chúng ta đã nói dù có sống hay chết thì đều ở bên nhau mà. Nếu như em cứ nhất quyết nói mình bẩn vậy thì vừa rồi anh hôn em nên anh cũng bẩn như em rồi, nếu như em nói bản thân em có độc vậy thì anh cũng đã bị trúng độc cùng em, dù có độc chết anh thì anh cũng phải ở bên cạnh em."

"Không được!" Cô đang hỗn độn lại bị câu nói cuối cùng của anh làm cho sực tỉnh, vội che mồm anh lại, trên mặt đầy vệt nước mắt: "Không được, anh không được động đến!"

Cô hiểu nhầm tưởng anh muốn hút ma tuý cùng cô.

Anh cắn nhẹ ngón tay cô, ánh mắt anh ngưng đọng chứa đầy sự kiên định và thâm tình: "Niệm Niệm, anh yêu em, anh yêu em, dù em có thế nào, em còn chưa hiểu sao?"

Cô mím môi, nước mắt lăn dài.

Cuối cùng cũng buông mọi vũ trang phòng bị, cô xà vào lòng anh khóc thành tiếng, khóc ra hết mọi tủi thân và đau khổ, cảm giác có người yêu, có người dựa vào thật sự rất tốt.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như khi ở trong nhà Bắc Kinh dỗ Đô Đô và Đồng Đồng ngủ vậy, cô đối với anh thật ra cũng không khác gì một đứa con bướng bỉnh khác.

Đến khi cô khóc đủ, khóc mệt rồi thì mới thút thít tủi thân nói trong lòng anh: "Lục Hướng Bắc.. em không hề.. em không hề muốn như vậy.. không phải em tự hút.. là Hạ Tử Du.." Cô ấp a ấp úng kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện.

Anh cũng nghe rất nghiêm túc, không ngắt lời cô, đến khi cô nói xong rồi thì mới nói với cô: "Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy cả, cô ngốc à."

Cô cảm động nhìn anh, vào thời khắc này mới đột nhiên phát hiện ra vết băng trên đầu anh và ống tay áo anh đều đã dính đầy máu, đặc biệt là phần đầu có dấu vết như bị người ta cào vậy.

Cô lại đau lòng, tay run rẩy ôm lấy mặt anh, nước mắt lại tí tách rơi: "Đây.. Đây đều là em gây ra sao? Là em vừa rồi phát điên đã gây ra sao?"

"Không phải.." Anh muốn phủ nhận, không muốn cô áy náy và buồn bã.

Nhưng lúc này cô rất tỉnh táo, lập tức khóc nói: "Đúng mà, anh không cần phải gạt em, là em làm mà! Lục Hướng Bắc, em xin lỗi.. Em xin lỗi.. Nhưng đó không phải là em.. Không, là em.. Nhưng là một con người khác của em."

Anh nắm lấy tay cô, ngón tay tím bầm và đang run rẩy của cô làm anh không nhịn được mà đưa đến miệng hôn một cái: "Cô gái ngốc, anh hiểu mà, anh hiều vì thế em mới càng cần phải kiên cường và dũng cảm hơn, để cái em xấu xí kia bị đuổi ra khỏi người em, vĩnh viễn cũng đừng để cô ta quay lại, có biết không? Em nhất định có thể làm được! Em đừng quên, ba anh đã nói là toàn bộ người nhà chúng ta sẽ làm hậu thuẫn cho em, còn anh sẽ mãi mãi ở bên em."

"Dạ!" Cô cắn môi, liên tục gật đầu, cô cũng không thích một bản thân như vậy chút nào, cô nhất định sẽ đuổi cô ta đi, nhất định vậy.

Đặc biệt, máu đã chảy ra của anh không thể để chảy một cách vô ích được, vết thương trên mặt anh cũng không thể để bị đau một cách vô ích được.

Anh mỉm cười, kéo cằm cô, hôn nhẹ lên môi cô: "Đừng cắn môi nữa, em xem đi, cắn lâu như vậy đều bị rách rồi, anh sẽ đau lòng lắm đấy có biết không?"

Cô gật đầu, cúi đầu xuống, nước mắt như trân châu rơi xuống.

Cô cúi đầu xuống liền phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, quần của anh cũng có vết máu, mà cô còn đang ngồi trên chân anh.

Cô vội biến sắc, ngọ nguậy muốn xuống: "Buông em ra đi, chân anh, chân anh còn đang chảy máu kìa.." Cô rất buồn bực, cứ chìm đắm vào trong đau đớn của bản thân mà đã coi nhẹ vết thương của anh! Anh cũng bị thương nặng đấy, vừa mới phải truyền máu, nhất định là cũng rất yếu, vậy mà cô lại không để ý đến sống chết của anh, cô thật không phải là một người vợ tốt.

"Không buông, không đau chút nào! Anh thích ôm em!" Anh không biết cái ôm của mình có thể làm giảm bớt đau đớn của cô nhưng trong thời gian anh ôm cô, vừa vỗ về cô, vừa nói chuyện với cô, cô đã không còn run quá mạnh nữa, có lẽ phân tán tập trung cũng làm cô dễ chịu hơn, không còn hoàn toàn chú ý đến những phản ứng kia nữa.

"Nhưng vậy không được.." Cô cũng không dám làm bừa, sợ động đến vết thương của anh.

"Được rồi, không có gì mà không được cả!" Anh ôm lấy cô, xoay chuyển xe lăn, đến trước cửa sổ, để cô có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài phòng bệnh, đã là chiều muộn, mặt trời dần xuống vô cùng tráng lệ.

Cô chỉ đành nằm yên trong lòng anh, ngửi mùi hương cơ thể anh, yên lặng nghe tiếng nhịp tim của anh, dù nhịp tim của cô không thể giống của anh, mà không biết phải nhanh hơn anh bao nhiêu lần, dù các loại cảm giác không thoải mái vẫn còn đang bám lấy cơ thể cô nhưng ở trong ánh tà dương tráng lệ này cô cũng không còn lo lắng nữa, cô chỉ nắm chặt lấy quần áo anh giống như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng vậy, đúng thế, chỉ cần giữ chặt anh là có thể giữ được tính mạng, chỉ cần có anh cô nhất định có thể vượt qua bất cứ khó khăn nào!

Khoảnh khắc ấm áp ôm nhau của hai người bỗng nhiên lại bị tiếng mở cửa phía sau phá vớ, cùng theo đó là tiếng huýt sáo dài vang lên.

Lục Hướng Bắc xoay xe lăn lại thì thấy Thành Chân đứng ở đó.

"Đỡ nhiều rồi chứ? Có phải là em đến không đúng lúc rồi không? Không hợp cho trẻ em à?" Thành Chân không phải là người hay đùa, nhưng lúc này lại cố gắng làm bầu không khí sống động hơn, bởi vì bác sĩ đã nói, cần cố gắng làm cô vui vẻ.

Thành Chân mang cơm cho hai người, còn đặc biệt đưa cho Đồng Nhất Niệm canh cá, còn mua một túi chuối nữa.

"Cậu cũng chu đáo thật đấy!" Lục Hướng Bắc biết cá và chuối đều rất thích hợp cho người cai nghiện ăn nên khen ngợi cậu ta.

Đồng Nhất Niệm liền nhân cơ hội nói với Lục Hướng Bắc: "Bây giờ thả em xuống đi, em đi ăn cơm."

"Em muốn ăn à?" Anh rất vui, bởi vì bình thường người đang cai nghiện thường không muốn ăn.

"Dạ!" Thật ra cô chỉ là không muốn đè nên người anh nữa mà thôi, chứ không muốn ăn chút nào, đặc biệt khi Thành Chân mở canh cá ra, ngửi thấy mùi đó làm cô buồn nôn.

Vì thế anh liền thả cô xuống giường, thấy hai lông mày cô vẫn chau lại rất chặt thì lo lắng hỏi: "Dễ chịu không?"

Nếu như nói là dễ chịu thì anh nhất định sẽ không tin, thế nên cô chỉ có thể nói: "Đã khá hơn nhiều rồi, thật đấy.." Sau đó nhìn cả người anh trên dưới đầy vết máu thì liền khuyên anh: "Anh vẫn nên về phòng để bác sĩ thay thuốc, và xem lại vết thương đi!"

Thành Chân cũng lo lắng cho anh nên nói hùa theo: "Đúng đấy, anh cứ vậy sẽ làm bác Lục lo lắng chết mất!"

"Không đi, có thay thì cũng thay ở đây đi!" Anh kiên quyết không nhượng bộ.