Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 338




Ngân hàng.

Đồng Nhất Niệm cẩn thận lấy đồ để trong két bảo hiểm ra bỏ vào túi, đồng thời cô còn hẹn chú Sầm đến ngân hàng, chuyển một khoản tiền cho ông ta, những gì cần kết thúc cũng nên kết thúc rồi.

Trước khi ra khỏi ngân hàng, cô không quên cẩn thận ấn cái túi của mình, đồ bên trong vẫn còn.

Chuyện tiếp theo chính là đi gặp Tiểu Đỗ.

Cô hẹn Tiểu Đỗ ở một công viên nhỏ giữa đường gần ngân hàng, khi cô đến nơi thì Tiểu Đỗ đã đợi ở đó rồi.

"Tiểu Đỗ!" Cô đỗ xe xong liền đi sang đường, chào Tiểu Đỗ dưới bóng cây, xin lỗi Tiểu Đỗ vì đã làm cậu ta phải chờ cô lâu như vậy trong một ngày nắng nóng thế này.

Nhưng khi cô và Tiểu Đỗ sắp đến gần nhau thì có một chiếc xe máy bỗng nhiên lướt qua cướp mất chiếc túi trong tay cô.

Cô kinh hãi vội gọi Tiểu Đỗ: "Tiểu Đỗ, ăn cướp, có ăn cướp!"

Tiểu Đỗ đã sớm nhìn thấy rồi nên lập tức lên xe mình nhanh chóng đuổi theo, đồng thời có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô, đầu Thành Chân thò ra từ bên trong xe: "Chị không sao chứ?"

"Không sao!" Cô lắc đầu, kiễng chân nhìn về phía trước.

"Lên xe đi! Tôi cũng sẽ giúp cô đuổi theo!" Thành Chân vội nói.

Cô mỉm cười: "Không cần đâu! Không cần đuổi theo đâu!"

Sau đó liền ngồi ở ghế dài công viên chờ Tiểu Đỗ quay lại.

Thành Chân không biết làm sao chỉ đành ngồi chờ cùng cô.

Không lâu sau, Tiểu Đỗ đầu đầy mồ hôi quay lại, nói xin lỗi với Đồng Nhất Niệm: "Xin lỗi, tôi không đuổi kịp.."

Đồng Nhất Niệm cười lắc đầu, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường: "Không sao, cũng không có thứ gì quan trọng! Cậu cho tôi tin tốt của cậu đi!" Cô đưa tay ra.

Tiểu Đỗ có chút ngại ngùng cười, lấy một thiệp mời đưa cho cô: "Rượu hỉ vào tuần sau, thật ngại vì đã không mang đến tận nhà cô được."

"Không sao! Mong là tôi có thể đến kịp!" Cô cười nhận lấy. Tiểu Đỗ cũng sắp kết hôn rồi, nói vậy thì cô có được coi như là bà mai của họ không nhỉ? Thật mong cô có thể uống được rượu mừng của họ.

Ánh sáng tràn ngập, cả thế giới đều rất sáng sủa rõ ràng, nhưng đằng sau sự sáng sủa này lại là gió bão sao?

Cô chỉ biết, rất nhanh sau đây cô và Hạ Tử Tường sẽ cùng nhau đi Philippines.

Thành Chân nhìn cô chìm vào suy nghĩ.

Buổi tối trước khi đi Philippines, xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.

Đầu tiên là chú Sầm đột nhiên mất tích trên đường ra sân bay một cách vô cớ, nghe nói là ông ta vốn là đi Pháp để thăm con trai, còn vì sao lại mất tích thì không ai biết.

Sau đó sự mất tích của chú Sầm đã dẫn đến sự khủng hoảng trong lòng của rất nhiều người, bề mặt bình yên đã bắt đầu gợn sóng.

Nhưng tất cả những việc này đều bị giấu dưới màn đêm nên mọi người đều thấy rất ung dung bình tĩnh, dường như không có gì xảy ra vậy.

Vì thế, ngày hôm sau, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.

Đồng Nhất Niệm dậy sớm, trong lòng rất thấp thỏm về chuyện đi Philippines, nhưng khi cô đã thu xếp mọi thứ xuống lầu thì nhận ra có người còn sớm hơn cả cô, chính là Hạ Tử Tường đã đến trước cửa rồi.

"Anh.. Sao đến sớm vậy?" Vừa thấy anh ta, cô đã bị giật mình.

"Anh.. thật ra đến từ tối qua rồi." Giọng nói của Hạ Tử Tường có chút khàn, râu dưới cằm đã hơi xanh rồi, rõ ràng là sáng nay chưa sửa soạn gì.

"Anh.. làm gì vậy?" Hạ Tử Tường làm cô cảm thấy áp lực.

Hạ Tử Tường nhìn cô, trong mắt có sự đau đớn không tên, đặc biệt là nụ cười nhạt, không còn nhìn thấy người đàn ông lái Lamborghini màu bạc đầy phấn khởi đâu nữa.

"Anh cũng không biết, chỉ là cảm thấy muốn ở gần em một chút thì mới yên tâm." Anh ta nói thẳng, trong mắt sáng lên.

Đồng Nhất Niệm liếm môi, giọng nói cũng bị chặn trong cổ họng, không biết đáp lại thế nào.

"Chúng ta đi thôi." Cuối cùng cô cúi đầu đi đến trước mặt anh ta.

Chiếc Lamborghini màu bạc vẫn như cũ nhưng hình như mấy ngày không rửa rồi, đã bị phủ một lớp bụi.

Trong xe có một gạt tàn đầy đầu thuốc lá, có một điếu vẫn còn đang bốc khói, còn chưa dập hết, có thể thấy anh ta đã ở trong xe cả đêm qua.

Cô giả vờ như không nhìn thấy gì, không biết gì, trong lòng có một nỗi đau âm ỉ khó nói.

Bỗng nhiên lại nhớ đến ba, nghĩ đến tình yêu và tình thân không thể cắt bỏ nhưng lại vì cái khung đóng chữ tội phạm làm cho tình yêu cũng biến thành sự day dứt mơ hồ.

Cô bỗng quay người lấy một phần ăn sáng trong nhà đưa cho Hạ Tử Tường, không nói gì nhưng cô lại nhìn thấy từ trong mắt của Hạ Tử Tường sự đau đớn sâu đậm hơn.

Ngày hôm nay có một cảm giác rất không tốt nhưng không ảnh hưởng đến chuyến đi Philippines của họ, hai người thuận lợi lên máy bay, sau đó lại chuyển sang du thuyền ra biển.

Trên đường Hạ Tử Tường rất chăm sóc cô, tất nhiên là giúp cô cầm hành lí cầm túi xách.

Khi thuyền rời khỏi bờ, anh ta và cô cùng đứng sánh vai trên boong tàu, gió nhiệt đới còn nóng hơn lần trước, ánh nắng chói chang chiếu thẳng lên da, Đồng Nhất Niệm dường như có thể nghe thấy tiếng từng giọt mồ hôi toát ra khỏi da.

"Sao hôm nay lại không bọc kín người nữa vậy?" Hạ Tử Tường cười hỏi cô.

Cô biết anh ta đang chọc cô lần trước mặc đồ dài ra biển, đó chẳng phải là tội ác do Lục Hướng Bắc gây ra sao? Mặt cô không kìm chế được mà bắt đầu nóng lên, may mà thời tiết vốn đã nóng nên mặt có đỏ lên cũng không mất tự nhiên lắm.

"Tôi cảm thấy bị phơi đen còn dễ chịu hơn là bị mẩn ngứa." Cô bĩu môi, không thể không thừa nhận.

Đến Philippines tâm trạng của Hạ Tử Tường dường như tốt lên nhiều, nghe lời cô nói lại bắt đầu cười lớn, nhìn lên bầu trời trong xanh vô hạn kia anh ta híp mắt hỏi: "Niệm Niệm, em có thích Philippines không? Cảm thấy nơi đây có đẹp không?"

"Đẹp!" Đây là lời thật lòng của cô, cảnh sắc nhiệt đới khác biệt đúng là rất đẹp.

Hạ Tử Tường dường như rất hài lòng với câu trả lời này của cô, anh ta cúi đầu xuống, trong mắt vì vừa nhìn ánh mặt trời nên vô cùng sáng chói: "Còn vườn trái cây của chúng ta thì sao? Em có thích không?"

"Thích!" Câu nói này cũng không hề giả, trong trí nhớ của cô vẫn luôn có hương thơm của đất bùn vườn trái cây.

"Niệm Niệm, xin lỗi.." Hạ Tử Tường bỗng nhiên nói.

Đồng Nhất Niệm không hiểu anh ta có ý gì, câu trước câu sau không có chút liên quan gì, cô tỏ vẻ nghi ngờ nhìn anh ta nhưng lại thấy anh ta vươn tay ra lấy túi xách của cô rồi ném xuống biển.

"Anh.. Anh làm gì vậy? Anh định làm gì hả?" Cô định nhảy xuống biển vớt túi, trong túi có hộ chiếu, chứng minh thư và còn tất cả các thẻ.

Nhưng Hạ Tử Tường lại giữ chặt cô, ôm cô vào lòng thật chặt, dùng giọng nói của anh ta để đè nén sự giận dữ của cô: "Không được nhảy, nhảy xuống đó sẽ chết chìm đấy!"

"Nhưng đó là hộ chiếu của tôi đấy, anh bị điên cái gì vậy?" Cô ra sức giãy giụa trong lòng anh ta, tuy là vô dụng nhưng sự giận dữ trong đáy lòng cô đã bắt đầu bốc cháy rồi.

"Đúng, anh phát điên rồi, từ khi em một lần nữa tiến vào trái tim anh thì anh đã phát điên rồi! Điên đến không còn là chính bản thân mình nữa rồi! Điên đến mức bất chấp tất cả muốn ở bên em! Niệm Niệm, như này thì em có thể ở bên anh được rồi, anh đã nói là sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, hãy để anh được ở bên cạnh em có được không?" Anh ta ôm lấy cô đang tức giận, định làm cô bình tĩnh lại, làm cô yên phận.

Đồng Nhất Niệm bị lời của anh ta làm cho ngây người, thì ra anh ta ném đồ của cô đi chính là vì không muốn cho cô quay về nữa.

Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn cười: "Hạ Tử Tường, anh không cảm thấy anh thật trẻ con sao? Tôi không còn gì nữa rồi thì sao tôi có thể tiếp tục ở lại Philippines chứ?"

Hạ Tử Tường ôm lấy cô, không chịu buông, chỉ sợ khi buông ra thì cô sẽ nhảy xuống biển: "Niệm Niệm, em không cần gì cả, em chỉ cần có anh là đủ rồi, anh đã làm thủ tục di dân sang Philippines rồi, từ nay về sau anh định sống cả đời ở Philippines, sẽ không bao giờ quay về nữa, chính là ở trên hòn đảo của chúng ta, em chẳng phải cũng thích vườn trái cây của chúng ta sao? Vậy thì chúng ta sẽ ở vườn trái cây sống cả đời bên nhau. Em không cần có bất cứ giấy tờ nhân thân nào, người bên ngoài đến đảo của chúng ta không nhiều, sẽ không có ai phát hiện ra em đâu. Niệm Niệm, anh biết em bây giờ không yêu anh nhưng cũng không sao, để anh yêu em là đủ rồi, không cần em phải hồi báo bất cứ gì chỉ cần em ở bên cạnh anh mà thôi, chỉ cần em ở trong phạm vi tầm nhìn của anh là được, để anh có thể nhìn thấy em, yêu em bảo vệ em là đủ rồi."

"Hạ Tử Tường, không thể được!" Cô bị suy nghĩ của Hạ Tử Tường làm cho ngây người, thì ra lần đi Philippines này, anh ta vốn là có dự định rồi: "Hạ Tử Tường, tôi còn có con trai, còn có mẹ nhỏ, Nhất Lăng, đều cần tôi phải chăm sóc, tôi không thể ở đây được!"

"Những việc này không sao hết, mẹ nhỏ và Nhất Lăng có thể định kì gửi tiền về cho họ, anh sẽ giúp em chăm sóc họ! Còn về con của em, nếu như ban đầu em mang về thì anh sẽ giúp em nuôi chúng rồi, nếu như em đã để chúng lại Bắc Kinh thì đã có nhà họ Lục chăm sóc chúng rồi, nhà họ Lục ở Bắc Kinh có quyền có thế, sẽ không bạc đãi chúng đâu! Nếu như.. Nếu như em thật sự không thể xa được các con thì qua một thời gian nữa anh có thể giúp em làm thủ tục xin đưa chúng đến đây."

Có thể sao? Trước tiên không phán đoán được lời anh ta là thật hay giả, mà vốn đó không phải là việc chủ yếu, chủ yếu là cô bây giờ không thể về được nữa rồi, du thuyền vẫn đi về phía trước, túi của cô không biết đã chìm xuống chỗ nào rồi, cô cũng đâu thể khắc châu cầu kiếm được (Câu chuyện thời Xuân Thu. Có một người nước Sở ngồi thuyền qua sông, không cẩn thận làm rơi kiếm xuống sông, anh ta liền khắc đánh dấu lên thuyền: Đây là nơi tôi làm rơi kiếm. Khi thuyền dừng lại thì đã đi được rất xa rồi, kiếm cũng không biết đi nhưng anh ta vẫn theo dấu khắc mà nhảy xuống sông tìm kiếm, tất nhiên là không tìm được. Câu chuyện ngụ ngôn này muốn nói con người cần phải hiểu được thế sự luôn thay đổi, nếu như bản thân không biết thay đổi thì sẽ không thể nào trị quốc, về sau có ý là phải biết linh động, không nên khư khư theo quy tắc). Nhưng cô cũng nhận thức sâu sắc rằng hi vọng thuyết phục được Hạ Tử Tường cho cô quay về gần như bằng không, cô còn nhớ tận trong xương cốt của Hạ Tử Tường cũng là một tính cách vô cùng bá đạo, nhị thiếu gia nhà họ Hạ đã từng muốn gì mà không có được đâu?

Được rồi, nếu như đã đến rồi thì cố tìm cách được yên ổn thôi, tuy có xuất hiện tình huống ngoài dự đoán của cô nhưng chẳng phải cô cũng đã chuẩn bị trước phải đối mặt với tất cả sao? Trước mắt ít nhất vẫn chưa phải là tồi tệ nhất.