Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 333




Số lần Hạ Tử Tường đến tìm cô ngày càng nhiều, chỉ cần những ngày Đồng Nhất Niệm không đi Bắc Kinh thăm con trai thì hầu như ngày nào anh ta cũng đến nhà họ Đồng, cũng không hề nói mấy lời sướt mướt, cũng không bày tỏ tấm lòng gì cả. Buổi sáng đến thì sẽ nói chuyện công việc với cô, buổi chiều đến thì sẽ đón cô đi ăn tối. Sau đó đến khi ánh trăng lên thì đưa cô về nhà, hoặc là có khi đến muộn thì cô đã ăn rồi, anh ta lúc này cũng không hề khách khí mà ăn ở nhà cô luôn, sau đó lại cùng cô xem mặt trời lặn, mỗi khi như vậy Hạ Tử Tường đều nhìn bóng tối dần dần buông xuống đến thất thần, dường như hồn phách của anh ta cũng dần biến mất theo ánh trời hồng cuối chân trời kia.

Còn cô cũng không muốn làm phiền anh ta vào lúc này, chỉ ở bên anh ta mỉm cười, trong nụ cười có sự kiên quyết và thê lương nhàn nhạt.

"Niệm Niệm.." Khi màn đêm chiếm hết toàn bộ bầu trời thì anh ta gọi tên cô.

"Hả?" Cô trả lời nhàn nhạt, dường như cô vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, chưa từng rời đi vậy.

"Có biết tại sao anh lại thích xem ánh tà dương không?" Trong giọng nói của anh ta có một tầng khí lạnh mỏng buổi đêm.

Cô hơi lắc đầu, cũng không biết anh ta có nhìn thấy không.

"Bởi vì anh sợ mình không có ngày đó." Anh ta gần đây thật là ngày càng u uất rồi, u uất đến không hề giống dáng vẻ cởi mở của anh ta chút nào. Con người khi có bận tâm thì sẽ có lo lắng và băn khoăn, sao có thể không băn khoăn được? Vẫn luôn có người lấy đời người so sánh với mặt trời, anh ta lúc này nên tính là mặt trời lúc giữa trưa, còn anh ta có thể có ngày đi đến khi ánh tà dương trôi về phía tây không đây?

Cô quay mặt sang nhìn anh ta, trong mắt là nụ cười dịu dàng như ánh trăng: "Đang yên lành sao lại nói thương cảm như vậy làm gì?"

Anh ta cũng cười, bỗng nhiên nắm lấy tay cô: "Cũng phải, đang yên đang lành mà, lại làm phá vỡ khung cảnh rồi."

Tay cô cứng lại, để mặc anh ta nắm, cô cúi đầu: "Có chút lạnh, tôi lên tầng lấy thêm áo."

Anh ta vẫn nắm lấy tay cô không buông, giữ một lúc thì anh ta mới buông ra, cô quay người thì cảm thấy cả người bỗng ấm lên, áo khoác mang theo mùi hương của anh ta đã được khoác lên vai cô, anh ta ôm lấy cô: "Đừng đi.."

Cô có chút không thoài mái: "Tôi không đi, tôi chỉ là lên tầng lấy thêm áo thôi."

Anh ta bỗng nhiên lại giống như đứa trẻ, bọc lấy cô không buông, có chút buồn cười: "Anh luôn rất sợ hãi, sợ bản thân mình đang nằm mơ, chỉ cần mở mắt ra là em sẽ biến mất."

Trong lòng cô có chút phiền muộn tích tụ, loại cảm giác này rất khó chịu.

"Niệm Niệm, để anh cầm tay em, hãy ở bên anh đến khi ánh tà dương buông xuống được không?"

Cô để mặc anh ta bao bọc lấy, có vệt nước ánh lên trong mắt.

Anh ta cảm thấy cô có gì đó không bình thường, liền quay người cô lại, vào khoảnh khắc cô né tránh thì anh ta đã kịp nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, giống như trân châu vậy, dường như chỉ cần lắc nhẹ là sẽ rơi ra.

Trái tim anh ta bỗng trở nên đau đớn, vội vã nói: "Xin lỗi, coi như anh chưa nói gì cả."

Lòng cô dù sao cũng chưa buông xuống được, là anh ta đã quá nóng vội rồi.

Cô mỉm cười với anh ta: "Hạ Tử Tường, thật ra.. tôi muốn nói.. cám ơn anh!"

Mức độ như thế này cũng coi như là thích hợp rồi nhỉ? Cô từng bước từng bước tìm tòi.

Trong mắt anh ta thoáng lóe lên chột dạ, sau đó liền cười: "Niệm Niệm, anh sợ chữ cám ơn này đấy. Nếu như có thể làm em cười thì đó chính là vinh hạnh cả đời này của anh."

Cả đời.

Tại sao đàn ông lại thích nói cả đời vậy chứ? Trong lòng họ, cuộc đời dài bao nhiêu chứ? Từng có người nói cho anh một chút thời gian anh sẽ trả lại em cả đời.

Trong sắc trời dần vào tối, bóng dáng người nào đó lại từ từ che lấp cả lồng ngực cô, một gương mặt lưu manh hay cả nụ cười như không cười nữa.

Hôm đó là sinh nhật của cháu gái Hạ Tử Tường cũng là con gái Hạ Tử Du, Hạ Tử Tường chân thành mời cô đến, nói đó chỉ là một buổi gặp mặt nho nhỏ, đều là người mình nên cô cũng không từ chối.

Dường như Hạ Tử Tường đã chào hỏi trước với Hạ Tử Du nên sự xuất hiện của cô cũng không làm Hạ Tử Du tỏ ra bất ngờ, thái độ anh ta đối với cô cũng rất nhiệt tình, rất khác với gương mặt cau có như sắt thép trong ấn tượng của cô.

Người nhà họ Hạ cô đã quen biết từ trước, chị gái, anh rể, cháu ngoại đang đi học, Hạ Tử Du, vợ và con gái, tình cảm giữa mọi người nhà họ Hạ rất tốt. Từ việc Hạ Tử Tường gọi phu nhân Hạ là chị gái là có thể nhìn ra tuy cha mẹ không còn nhưng vẫn mang vẻ gia đình hạnh phúc. Đặc biệt là Hạ Tử Du khi nhìn vợ và con gái mình thì trong mắt anh ta là sự dịu dàng mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Thì ra Hạ Tử Du cũng có những lúc dịu dàng như vậy.

Cô lại nhìn đến ngây người.

"Lẽ nào anh cả của anh đẹp trai hơn anh sao?" Hạ Tử Tường nói nhỏ bên tai cô.

Cô vội tỉnh lại nhưng chỉ cười: "Cũng đúng thật anh cả nhà họ Hạ đẹp trai hơn anh đấy!"

"Đáng tiếc, anh cả của anh đã kết hôn rồi! Phát hiện của em đã muộn mất mấy năm rồi!" Hạ Tử Tường cắn răng bên tai cô.

Cô cười thành tiếng.

Hạ Tử Du vốn đang nói chuyện với vợ nhưng như cảm nhận được liền nhìn về phía này: "Sao anh lại thấy như hai đứa đang nói xấu anh vậy nhỉ?"

"Là cô ấy nói!" Hạ Tử Tường lại nhéo cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt Hạ Tử Du.

"Hả? Tôi đâu có.." Cô lại hơi đỏ mặt: "Tôi chỉ nói anh cả Hạ đẹp trai hơn Hạ Tử Tường nhiều thôi, vậy mà anh ta đã không vui rồi."

Hạ Tử Du vậy mà lại cười lớn, trong mắt lộ rõ vẻ cười nhạo cô và Hạ Tử Tường.

Cô cũng không giải thích gì cả, có những chuyện đùa chỉ nên đùa tí thôi, vẻ hoảng loạn trên mặt lại rất thành thật không hề giả dối, trong khi ánh mắt đang rối loạn thì lại liếc nhìn thấy một bóng dáng quen quen.

Cô mỉm cười, lấy lại bình tĩnh: "Chú Sầm cũng đến à? Tôi đi chào hỏi chú ấy một chút."

Người đang đến ngoài cửa chính là ba của Kiệt Tây.

Chú Sầm chính là anh em tốt nhất của ba cô khi còn sống, ngày ba cô mất, cả thế giới đều né tránh nhà họ Đồng chỉ trừ mấy nhà thân thiết, chú Sầm là một trong những người đến chia buồn. Vì điều này cô cũng không thể mất lịch sự trước mặt chú Sầm được, các ngày lễ tết cô đều tận sức làm các lễ nghĩa của một bậc con cháu.

"Chú Sầm, sao chú lại đến đây?" Cô thình lình xuất hiện trước mắt ông ta, vẻ mặt ngây thơ.

Chú Sầm rõ ràng là bị sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho giật mình, liền hỏi lại: "Sao cháu cũng ở đây?"

"Cháu đến cùng Hạ Nhị!" Cô quay đầu tìm Hạ Tử Tường, Hạ Tử Tường ở phía xa cười với cô, từ từ đi về phía cô.

Đến được bên cạnh cô lại cười gật đầu: "Chú Sầm đến rồi ạ, anh cháu đang nhắc chú đó!"

Ánh mắt ông ta rời khỏi hai người, cười nói: "Bên ngoài đang đồn cậu hai Hạ và cô cả Đồng.. xem ra là thật rồi!"

"Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi." Đồng Nhất Niệm giải thích.

Nhưng vào lúc này, loại giải thích này chỉ càng bôi càng đen thôi, chú Sầm cười: "Bạn bè sao? Đúng, bạn bè.."

Đồng Nhất Niệm không giải thích nữa, lúc này xuất hiện ở nhà họ Hạ với thân phận là bạn đi cùng Hạ Tử Tường thì ai tin được chỉ là bạn bè chứ?

Hạ Tử Tường cầm tay cô nói với chú Sầm: "Chú Sầm, cháu và Niệm Niệm ra ngoài vườn hoa dạo một chút, xin phép chú, anh trai cháu ở bên kia ạ!"

"Được, được, thanh niên các cháu cứ đi đi!" Chú Sầm cười nói rồi vẫn nhìn mãi lưng hai người rời đi, trong mắt có nút thắt âm u.

Đang đúng mùa hoa nở nên hoa trong vườn nhà họ Hạ đang nở rộ, trong không khí tràn đầy mùi hương hoa.

"Niệm Niệm, anh nhớ quan hệ của em và nhà họ Sầm rất tốt đúng không?" Hạ Tử Tường cố ý hỏi.

"Đúng thế!" Cô thấy vô vị đá viên đá trong vườn: "Chú Sầm và ba tôi trước đây có quan hệ rất tốt, giống như anh em ruột vậy, ba tôi trước đây nói thế nào nhỉ? Tình cảm giữa ông ấy và chú Sầm dù có lấy một núi vàng cũng không đổi được!"

Mí mắt Hạ Tử Tường hơi máy máy, nheo mắt lại: "Vậy sao?"

"Đúng thế! Tình cảm này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tôi và Kiệt Tây, tôi và Kiệt Tây cũng là anh em tốt, anh thấy đấy, tang lễ của ba tôi cũng là Kiệt Tây bê ảnh của ba mà! Chúng tôi chính là quan hệ cùng sống chết đấy! Thế nên nếu như Hạ Nhị anh dám bắt nạt tôi thì Kiệt Tây sẽ liều mạng với anh!" Cô nắm tay thành quyền giơ lên trước mặt Hạ Tử Tường.

Hạ Tử Tường chớp mắt, giống như thật sợ quyền của cô đánh đến vậy, anh ta lại cười khổ: "Anh biết, khi học cấp ba đã được lãnh giáo thử rồi, lời này của em nghe sao giống như em trai sẽ nói lúc chị gái đi lấy chồng vậy nhỉ? Khi chị gái anh đi lấy chồng, anh cũng nói vậy với anh rể đó!"

Cú đấm của Đồng Nhất Niệm liền dừng lại giữa không trung, mồm mở to không nói ra lời, hình như có chút giống thật.

"Ngốc!" Hạ Tử Tường nhìn dáng vẻ của cô trong lòng lại ngứa ngáy, không kìm được mà nhéo mũi cô. Niệm Niệm ơi là Niệm Niệm, em thật sự ngốc như vậy sao?

Cô xoa múi, nhìn dáng vẻ của anh ta ở trước mặt, khoé môi hiện lên một nụ cười khó nhận ra. Cô nhớ có người từng nói, người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới chính là phụ nữ giả ngốc.

"Kiệt Tây thật sự sẽ vì em mà bất chấp tất cả sao?" Anh ta đi về phía trước hỏi.

Cô cũng nhếch miệng cười đuổi theo: "Đúng thế, anh không tin sao?"

Anh ta nhếch mày: "Không phải không tin, chỉ là.. ghen thôi.." Anh ta cười nhẹ hóa giải hàm ý ẩn giấu trong câu nói này đi.

Bữa tiệc nhà họ Hạ tuy nói là người trong nhà nhưng mức độ long trọng lại không thể xem thường, có thể thấy được Hạ Tử Du rất yêu thương đứa con gái này.

Đây là một trong những phát hiện của Đồng Nhất Niệm trong buổi tối này.

Tận hưởng đồ ngon thức uống nhà họ Hạ xong vẫn là Hạ Tử Tường đưa cô về nhà. Không lâu sau khi cô về nhà thì có một cuộc điện thoại, thời gian cũng vừa đúng lúc, Hạ Tử Tường vừa rời đi thì cuộc gọi này đến.