Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 327




Trong đầu anh toàn là dáng vẻ hỗn loạn không biết làm sao của cô khi trong dòng nước lũ, khi mất điện, khi bản thiết kế bị đánh cắp, và cả khi ôm cặp sinh đôi rối rắm không biết làm sao.

Các con.

Khi anh nhớ đến các con không nhịn được mà đau lòng, một cặp sinh đôi đáng yêu như vậy sao có thể lớn lên không có ba ở bên cạnh chứ? Quá trình nuôi dưỡng con vất vả như vậy, sao anh nỡ để cô một mình chịu khổ đây?

Bỗng nhiên có một ánh sao sáng lên trong màn đêm, trong sự tuyệt vọng bỗng lại sinh ra một sức mạnh. Lục Hướng Bắc anh nhất định sẽ nghĩ được cách sống sót trở về, không thể vì đau thương mà mất đi hi vọng được!

Trong khi suy nghĩ anh đang cắn chặt răng thì bỗng nghe thấy một giọng nói khó nghe vang lên: "Này, gọi mày đấy! Mau đổ cái này đi!"

Anh nhìn lên thì thấy một người bàn địa da vàng đừng trước mặt, ngón tay chỉ về một cái cốc nhựa, bên trong là chất lỏng màu vàng, hình như là nước tiểu, mà cái cốc đó là của anh.

Tuy anh là cảnh sát chưa từng nhìn thấy loại chuyện này nhưng cũng nghe qua nhiều rồi. Dù là trong trại giam hay trại tạm giam thì đều có cái luật lệ này, phạm nhân hoặc nghi phạm mới đến sẽ bị bắt nạt, mà anh hôm nay mới bị chuyển từ phòng khác đến.

Trong môi trường này sẽ không thể nói lí lẽ được, nếu như báo cảnh sát thì những ngày sau này lại càng khó mà tưởng tượng nổi, không chỉ bị cả phòng coi khinh mà đau khổ da thịt chắc chắn sẽ không thiếu. Hơn nữa những phiền phức sẽ đến liên tục mà không thể phòng bị được.

Những lúc như thế này, thứ duy nhất có thể dùng làm lí lẽ chính là nắm đấm!

Vì thế dù là cảnh sát, dù biết trong phòng giam đánh nhau sẽ vi phạm quy định nhưng vào những lúc đặc biệt, hoàn cảnh đặc biệt thì cũng không lo được nhiều đến thế nữa.

Anh bình tĩnh nhìn cái cốc của mình một lần nữa, từ từ đứng lên, đi từng bước vững chãi qua đó, sau đó cầm cốc lên.

Xung quanh liền vang lên tiếng cười chế giễu, trong tiếng cười chế giễu cuồng ngạo kia đều là sự chế cười và đắc ý, đặc biệt là tên béo vừa rồi chỉ tay chỉ chân với anh là cười ác nhất.

Anh thầm cười lạnh, mạnh mẽ xoay người, tay giơ lên, chiếc cốc rời khỏi tay, toàn bộ nước tiểu hắt hết vào mặt tên béo đó.

Những tên cùng phòng khác vừa rồi còn cười điên cuồng lúc này bỗng nghệt ra.

Tên béo kia cũng không ngờ là sự tình sẽ trở thành như vậy, cũng ngây người ra, đến khi hắn tỉnh táo lại thì kêu oang oang lên thứ ngôn ngữ địa phương, xông về phía anh.

Tên này tuy béo, nhưng thân thủ rất linh hoạt, hơn nữa quyền cước cũng có chút ít, chẳng trách có thể trở thành kẻ cầm đầu trong tù, nhưng mấy ngón trò này đối với người xuất thân là cảnh sát hình sự mà nói thì cũng không tính là gì cả. Sau mấy hiệp, anh đã đá được tên này lăn lộn trên đất, chân đạp lên cổ hắn.

Trong phòng giam này có mấy tên bè lũ với hắn nhìn thấy vậy cũng xông lên, một chân anh vẫn giẫm lên cổ hắn, đánh với mấy tên còn lại, mấy cú đấm vừa mạnh vừa chuẩn, ở nơi như thế này cũng không cần phải nương tay, càng ác thì kết thúc mới càng nhanh được, càng ác thì sẽ càng dễ sống.

Những người này e là chưa từng thấy ai đánh giỏi như vậy nên sau khi mấy người bị ra tay thật nặng thì cũng không dám xông lên nữa.

Chân giẫm lên cổ tên béo kia của anh chỉ hơi giẫm mạnh hơn một chút thì tên béo kia đã kêu lớn xin tha mạng rồi.

Anh lạnh giọng nói: "Tao không cần mạng của mày nhưng tao không có cốc uống nước nữa rồi!"

Tay tên béo đó liền chỉ về cốc của chính hắn nói: "Tôi có.. tôi có.. dùng cốc của tôi đi!"

"Vậy những cái này phải làm sao đây?" Anh chỉ về phía cái cốc bị rơi và nước tiểu tung tóe kia.

"Đây là cốc của tôi, tôi dùng nó.. tôi sẽ dọn dẹp.."

Anh buông lỏng chân, tên béo kia khó khăn lắm mới bò dậy được, lấy cốc của mình đưa cho anh.

Anh là người hơi có bệnh sạch sẽ, dù bị rơi vào hoàn cảnh này thì cũng sẽ không dùng cốc của người khác, hơn nữa lại còn là đồ mà loại người như thế này đã dùng qua rồi.

Nhưng làm người cũng không thể quá tuyệt tình, nếu như lúc này lộ ra vẻ khinh thường thì cũng không thỏa đáng lắm, tốt nhất đã thấy rồi thì cứ nhận đi, chiêu này cũng rất có tác dụng trong giang hồ.

Thế nên nhận cốc xong cũng không nói nhiều mà nằm xuống.

Cứ vậy lại càng làm cho tên béo và mấy người kia không biết được tính cách anh như thế nào, cũng không dám làm bừa.

Tiếng ồn ào đã làm động đến cảnh sát, có một cảnh sát đến hỏi, Lục Hướng Bắc vẫn cứ nằm yên như không có việc gì xảy ra, tự nhiên sẽ có tên béo kia ra mặt giải thích, không có gì bất ngờ là cái cớ như: "Nhàn rỗi không có việc gì nên đùa tí thôi."

Cảnh sát thấy không có chuyện gì lớn liền dạy dỗ mấy câu rồi rời đi. Lục Hướng Bắc khép hờ mắt, với trực giác và sự sắc sảo của cảnh sát cảm thấy trong đám người này có hai người dường như không giống lắm với những người còn lại.

Một người là tên gầy thấp bé có vẻ lanh lợi, một người có tóc quăn ngắn.

Anh liền đề cao cảnh giác.

Sau khi đánh nhau thì dường như anh đã tạo được vị trí của mình trong phòng giam này, khi vệ sinh cá nhân buổi tối, những người khác tự động xếp sau để anh làm trước, anh cũng không khách sáo.

Vệ sinh cá nhân xong quay lại thì đã có người rót một cốc nước đưa đến nịnh nọt anh.

Anh nhìn cốc nước đó mà trong lòng có chút suy nghĩ.

Đang nghĩ xem làm thế nào để không cần phải uống thì tên gầy kia bỗng nhiên kêu lên "ây ô" rồi liền ngã vào người anh, cốc nước cũng bị đổ mất.

Hay lắm, anh thầm nghĩ vậy rồi đặt cốc xuống: "Tôi không khát, đi ngủ đây!" Sau đó duỗi người nằm xuống.

Trong tay có thêm một nắm giấy, vừa rồi khi tên gầy kia ngã vào người anh đã nhét cho anh, sau khi chờ mọi người ngủ hết anh mới lén lút mở ra, trong đó viết tiếng Trung: Cẩn thận tên tóc xoăn, trong nước có thuốc ngủ, đề phòng nhện độc.

Anh bừng tỉnh, nếu như lời tên gầy này đáng tin thì liệu có thể suy đoán rằng: Tóc xoăn chính là tên nằm giường phía trên anh, anh uống nước có thuốc ngủ sẽ ngủ sâu, sau đó tóc xoăn có thể sẽ thả nhện độc ra, vùng nhiệt đới như thế này có xuất hiện một hai con trùng độc cũng không có gì là kì lạ, sau khi anh bị nhện độc cắn sẽ bị hôn mê không có cảm giác, chờ đến sáng cảnh sát phát hiện thì đã thành một thi thể bị phát độc mà chết rồi.

Buổi tối này anh không dám ngủ, nâng cao cảnh giác. Khi trời đã khuya nhờ vào ánh trăng quả nhiên anh nhìn thấy một con nhện từ tường cạnh giường bò xuống.

"Có nhện!" Anh nhảy vụt lên, cố ý hét lớn, muốn làm kinh động đến cảnh sát.

Lúc đầu không gây chú ý với mọi người, một con nhện hình như không đủ để làm một người đàn ông phải giật mình sợ hãi, nhưng tên gầy lại hét lớn: "Là nhện độc, cứu với!"

Đèn trong phòng giam sáng lên, cảnh sát trực ban cũng bị kinh động, trong phòng giam lại xuất hiện hai ba con nhện độc.

Cảnh sát không dám coi thường, cũng không dám để họ tiếp tục ở trong phòng tạm giam này nữa, tạm thời phân ra nhốt vào phòng giam khác, việc xuất hiện nhện độc trong phòng giam phải chờ điều tra.

Khi hàng người lần lượt đi ra phòng giam, anh lại như vô tình nhìn về phía tên gầy kia, nói thật tuy người muốn hại anh là tên tóc xoăn nhưng tên gầy này liệu có đáng tin không? Anh ở Philippines này hoàn toàn đơn độc, không có sự giúp đỡ nào, ai sẽ lại giúp anh chứ?

Đến khi anh nhìn thấy tên gầy kia thản nhiên làm một động tác tay về phía anh thì trong lòng anh mới trở nên yên tâm hơn, thì ra là anh ta.

Xem ra, mạng anh vẫn còn dai lắm.

Nhưng không biết đến bao giờ mới có thể được nhìn thấy mặt trời đây, những ngày tháng phải luôn sống giữa làn ranh sống chết này.

Anh vẫn luôn nghĩ làm sao có thể liên hệ được với tên gầy bị tách ra đây, có lẽ tên đó là hi vọng duy nhất ra được khỏi đây của anh.

Nhưng sự việc lại xảy ra tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều, khi anh còn chưa kịp liên lạc được với tên gầy thì lại có tin mừng truyền đến, anh được cho phép dẫn độ về nước rồi.

Tin tức này lúc đầu làm anh khó có thể tin được, bởi vì bình thường dưới tình huống như thế này sẽ không dẫn độ về nước nữa. Anh không biết rút cuộc có sức mạnh của những phương diện nào đã phát huy tác dụng nữa, phía ba anh chắc chắn là phí rất nhiều tâm sức rồi, có lẽ còn có anh ta.

Anh nhớ lại ra hiệu bằng tay của tên gầy kia mìm cười.

Nhưng ai thông báo cho ba anh vậy? Không có mấy người biết anh đến Philippines, chắc không phải là Hạ Tử Tường rồi, vậy thì là ai đây? Cô sao? Cô biết được anh sẽ bị bắt sao? Hình như khả năng không cao lắm.

Gặp được ba là sẽ biết thôi.

Anh bị dẫn độ thẳng về Bắc Kinh, trước khi vụ án được điều tra rõ ràng thì nghi phạm như anh vẫn bị nhốt ở trại tạm giam. Nhưng dù sao cũng là về nước rồi, hơn nữa dưới mắt ba anh thì không có ai dám làm gì anh cả, tình hình ở đây và Philippines hoàn toàn khác nhau.

Tất cả trình tự lại làm lại một lần nữa, "lịch sử huy hoàng" của anh và lí lịch cảnh sát của anh được bày ra một cách rõ ràng trước mặt cảnh sát thẩm vấn. Nói thực thì cảnh sát tin tưởng lời khai của anh hơn, anh bị hãm hại nhưng lại không có chứng cứ.

Nếu như không có chứng cứ thì cũng không thể rửa oan cho anh được, hồ sơ vụ án bên Philippines không có lợi cho anh chút nào, mà bây giờ muốn tìm chứng cứ hình như cũng không thể nữa rồi.

Ba anh, ông Lục thần thông quảng đại lần này thật sự có chuyện không làm được rồi, chỉ là dẫn độ anh về nước ở bên cạnh mình dù sao cũng tốt hơn là chết không rõ ràng ở bên ngoài.

Theo quy định, tình hình này thì không thể được gặp người nhà nhưng ngày hôm đó ông Lục mặc một thân quân phục, giống như một người cha bình thường ở trại tạm giam Philippines không thèm nói lí lẽ mà vào thăm anh cùng với luật sư, cảnh sát tạm giam không quyết định được, nhưng thấy khí thế của ông Lục như nếu không được vào thăm thì sẽ nằm ăn vạ ở trại tạm giam này nên cuối cùng vẫn mắt nhắm mắt mở coi như không không nhìn thấy.

Ông Lục vô cùng đau lòng: "Nếu như con trai tôi phạm tội thật thì tôi nhất định sẽ không làm phiền đến tổ chức như thế này, nhưng phải mở mắt nhìn nó bị oan thì người làm cha như tôi mà không tìm được chứng cứ rửa oan cho nó thì còn sống để làm gì nữa? Tôi liều cái mạng này cùng với nó cho rồi!"

Luật sư không nói gì, vụ án này ông Lục nhờ anh ta, nhìn thấy hồ sơ thì dường như chỉ có thể cố hết sức để tranh thù hoãn án tử hình thôi, việc này làm anh ta toát hết mồ hôi, dìu ông Lục vào phòng thăm tù.

Ông Lục lại gạt tay anh ta ra: "Bỏ tay ra, tôi vẫn chưa già đến mức đi đường cần người khác dìu đâu!"