Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 325




Cuộc điện thoại này đúng là đến không đúng lúc chút nào, lại làm cô buông lỏng cảnh giác, cô không thể ngờ được là tên lưu mạnh này lại xông vào như vậy, cô càng không ngờ được nữa là lần đầu tiên của cô sau khi sinh con lại đau đến thế.

Cô đau nhưng lại không dám phát ra một chút âm thanh nào nữa, sợ Hạ Tử Tường nghe thấy, vậy nên chỉ đành ra sức cấu cánh tay của anh.

"Bị va đập sao? Có nghiêm trọng không? Để anh qua xem nhé!" Hạ Tử Tường vừa nghe thấy cô bị va đập lập tức lo lắng.

"Hả? Không cần đâu! Tôi.. không bị thương, chỉ hơi đau chút thôi, tôi còn đang buồn ngủ nữa, bụng cũng không đói, ban ngày ăn no quá rồi, chỉ là hơi mệt thôi, không nói nữa, tôi còn muốn ngủ thêm, chúc ngủ ngon!" Cô vội ngắt điện thoại.

Sau đó ra sức đẩy Lục Hướng Bắc: "Anh biến đi! Mau ra ngoài, ra ngoài đi! Tôi đau chết mất!"

Đau sao? Anh cũng rất đau đây.

Chặt quá.. lần xông vào này lại chỉ có thể vào được một nửa.. nhưng muốn anh ra ngoài là chuyện tuyệt đối không thể nào.. nhưng cứ bị kẹt thế này anh cũng rất khó chịu, cố xông vào thì lại không dám, sợ làm cô bị thương. Cô sau khi sinh con chắc là yếu đi nhiều.

"Sao lại không ra ngoài cùng Hạ Tử Tường?" Anh cố nhịn, trên trán mô hôi to như hạt đậu đang chảy xuống, nhưng khóe mắt lại lướt qua ý cười.

Tại sao lại không ra ngoài à? Cô cắn răng, còn không phải là vì tên đáng chết nhà anh sao! Anh coi cô là loại người gì chứ? Muốn bỏ là bỏ, khi thú tính bộc phát thì dùng cường bạo, chiếm được lợi thế rồi lại còn chế nhạo cô sao? Đúng là tên cặn bã! Loại người này sao có thể lẩn vào trong đội ngũ công an được chứ?

Cô vừa đau vừa bực liền đáp trả anh bằng cách cắn lên vai anh.

Anh "rít" lên một tiếng, để mặc cô cắn, cúi đầu xuống hôn tai cô, vai cô, mọi chỗ mà anh biết là điểm nhạy cảm của cô.

Cảm thấy tay cô vẫn còn chống cự liền giữ chặt lấy cô không buông, dùng đôi môi nóng bỏng của anh tạo ra những dấu vết nóng bỏng trên da cô.

Đến tận khi cảm thấy nơi kết hợp của hai người dần dần ẩm ướt thì anh mới lại nhích người, hoàn toàn thâm nhập vào trong cơ thể cô. Sự bao dung ấm áp đó làm cho linh hồn và thể xác anh bỗng nhiên như tìm được nơi thuộc về. Đến lúc này cũng không còn cần gì khác, chỉ muốn được dung hòa vào nhau thành một thể, mãi không tách rời.

"Ừm.. Niệm Niệm.." Anh phát ra âm thanh nhỏ nhẹ như thỏa mãn lại như đau khổ bên tai cô. Hơi thở nóng bỏng phả vào nơi nhạy cảm nhất là tai cô, cô không ngừng run rẩy, thả lỏng răng đang cắn vai anh ra.

Không, nói chính xác là sớm đã nhả ra rồi, chỉ là cố giữ tư thế như vậy mà thôi, giống như cố giữ cho cơ thể cô không nổi lên phản ứng vậy.

Nhưng như vậy ngoài tự lừa bản thân ra thì còn có thể lừa được ai chứ?

Cả đời cô chỉ có một người đàn ông này, cô cũng là người phụ nữ có khát vọng, không chỉ một lần nảy sinh khát vọng này trong mơ, mà người cô mơ thấy đều là người đàn ông đáng chết này.

Ý chí của cô đang chống cự nhưng cơ thể cô lại không thể giúp cô nói dối được.

Anh cởi bỏ chiếc áo phông của mình rồi lại cúi người xuống thân thiết da thịt với cô, bộ ngực mềm mại đàn hồi của cô dán lên ngực anh, anh ôm chặt lấy cô, chỉ muốn gắn liền trên người cô.

Thương cô đây là lần đầu sau khi sinh nhưng nhiệt lượng trong cơ thể anh lại như vẫn tiếp tục muốn bộc phát, anh vẫn cố kìm chế, cẩn thận từ từ bắt đầu động tác.

Cô biết không thể trốn được nữa.

Anh chỉ là thả chậm động tác mà thôi, sự sung sướng đã lâu không có mà cô rất quen thuộc kia bắt đầu phát tán từ chỗ kết hợp kia, nói chính xác là bộ phát. Bời vì nó đến rất mạnh mẽ, nhanh chóng, chỉ là mấy hồi nhưng đã đẩy cô đến bờ vực của sự sụp đổ, hai cánh tay vốn là đẩy anh bây giờ lại biến thành tư thế ôm lấy anh, không biết làm thế nào mới có thể chống lại sự sung sướng như thủy triều dâng tràn kia, chỉ có cách cấu ngón tay vào lưng anh, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được, chỉ có thể để mặc bản thân thuận thế chảy theo mà thôi, hoàn toàn mê đắm trong đợt thủy triều đó.

Vốn chỉ là một lần do anh bị một câu "từ giờ không còn quan hệ gì" chọc tức làm núi lửa bùng phát, vốn chỉ là anh đơn phương cưỡng ép, đòi hỏi nhưng đến cuối cùng lại diễn ra một màn mưa gió thất thường thần hồn điên đảo.

Vẫn hiểu nhau, vẫn đầm đìa, chỉ khác trước đây là không có từ ngữ, không có giọng điệu lưu manh của anh, cũng không có tiếng kêu rên đáp trả của cô.

Để mặc bản thân cùng anh hồn phách dung hòa giống như hóa thành thần tiên, cô cũng cắn chặt răng không cho mình kêu thành tiếng, cho đến khi hoàn toàn mệt mỏi.

Cô thật sự là mệt rồi.

Hai người đã rất lâu không ở cùng nhau, ngọn núi lửa kia một khi bùng phát thì chỉ có nham thạch chảy cuồn cuộn không thể thu dọn. Anh tất nhiên là không biết mệt nhưng cô lại không thể chống đỡ được sự thiêu đốt này nên đành đầu hàng ngủ mất.

Giấc ngủ này không còn giữ được sự cảnh giác trước đó nữa, đến cả Lục Hướng Bắc rời đi lúc nào cô cũng không biết, rốt cuộc là mệt mỏi quá độ hay là trong tiềm thức có anh ở đây nên có thể không cần sợ hãi nữa đây?

Khi tỉnh lại, anh đã không còn ở bên cạnh cô nữa, trời bên ngoài đã có màu xám trắng nhạt, hình như trời sắp sáng rồi.

Cô không nhịn được cười, lẽ nào vừa rồi là một giấc mộng xuân sao?

Nhưng sao cô vừa động đậy thì toàn thân lại như bị nghiền qua vậy, hơn nữa còn có một chỗ rất đau rát?

Rõ ràng là tên lưu manh đáng chết này đã chuồn vào qua cửa sổ thì cũng chuồn ra theo lối cửa sổ rồi.

Thì ra thân thủ cao thủ được rèn luyện từ cảnh sát hình sự quốc tế ra là dùng để chèo tường hái hoa sao.

Anh cứ như vậy phát tiết xong thú tính rồi thì chạy mất sao?

Như vậy cũng tốt, cứ coi như là một giấc mơ đi! Vừa hay không cần phải tốn sức suy nghĩ làm sao để đối mặt với anh sau khi đã xảy ra loại chuyện này.

Cô đang nghĩ thì nghe thấy tiếng cửa.

Cô ngạc nhiên, ai lại có chìa khóa phòng cô chứ? Phải biết lúc này cô đang không mảnh vải trên người đấy.

Cô vội vàng kéo chăn che lấy bản thân, sau đó nhìn kĩ thì thấy người đến lại là Lục Hướng Bắc.

Đi rồi lại quay về sao?

"Sao anh lại vào từ đó?" Chẳng phải anh nên chèo qua cửa sổ sao? Bị kinh ngạc đã làm cô quên mất mình mới bị cưỡng gian.

Anh giơ thẻ phòng ra: "Có thẻ phòng thì sao anh phải chèo cửa sổ chứ? Em tưởng anh là người nhện chắc?"

Trong tay anh đang cầm đồ, ngồi xuống giường, kéo hết chăn của cô, sau đó định tách chân cô ra.

"Anh làm gì vậy?" Cô tức giận nói, bị cường bạo một lần thì cũng thôi đi, lẽ nào anh còn muốn làm lần thứ hai sao? Toàn thân cô đau đến mức lo lắng ngày mai sao xuống giường được đây.

Anh giơ đồ trong tay lên, có chút khó xử: "Xin lỗi em.. hình như có hơi mạnh tay quá, nhưng.. thật sự là không nhịn được.."

"Anh.." Thì ra là anh muốn bôi thuốc cho cô, cô không nhịn được càng tức giận hơn: "Để đó đi, tôi tự làm, anh đúng là đồ lưu manh thối tha!"

Mới sáng ra anh đã đi mua thuốc rồi sao? Cũng không biết ngượng, lưu manh đúng là không sợ mất mặt mà.

Hai người đang giằng co thì có tiếng gõ cửa vang lên, hai người đồng thời im lặng.

"Ai đấy?" Đồng Nhất Niệm lên tiếng hỏi.

"Niệm Niệm, là anh, chúng ta nên xuất phát rồi!" Giọng Hạ Tử Tường từ bên ngoài truyền đến.

"Được, chờ chút tôi sẽ ra ngay!" Cô ngồi dậy, chuẩn bị chui vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cũng lúc này mới chú ý đến toàn thân cô rất sạch sẽ sảng khoái, rõ ràng là đã được tắm rồi, ngoài anh ra thì còn ai làm đây.

Sao lại thế chứ, tối qua đúng là bị anh chiếm hết lợi lộc rồi!

Kì lạ, anh đi mua thuốc sao lại không mua thuốc tránh thai chứ?

"Đưa đây?" cô vươn tay ra.

"Cái gì?"

"Thuốc sau khi xong chuyện ấy!" Đây chẳng phải là phong cách của anh sao? Lần này cô cũng không muốn có thêm một đôi con gái đâu!

Ánh mắt anh rõ ràng là tối đi.

Cô hừ lạnh, thì ra anh cũng có thể không vui sao? Vậy có biết lúc đầu cô đau đến thế nào không?

Cô thu tay lại, quấn chăn xuống giường tìm quần áo mặc, Lục Hướng Bắc đáng chết này lưu lại nhiều dấu vết như vậy trên người cô, giờ muốn cô ăn mặc thế nào để che hết đây? Đây không phải là Bắc Kinh, đâu thể mặc kín mít để người ta không nhìn thấy được, đây là Philippines đấy.

Cô tức giận tìm quần dài đi vào phòng tắm thay.

Lục Hướng Bắc vẫn luôn ở sau lưng nhìn cô bận rộn, đợi đến tận khi cô sửa soạn chỉnh tề đi ra khỏi phòng tắm liền hỏi: "Niệm Niệm, vẫn không chịu theo anh về sao?"

Cô lườm anh: "Cứ vậy mà muốn tôi theo anh về sao? Đi theo một kẻ cưỡng gian đi về sao?"

"Niệm Niệm!"

"Lục Hướng Bắc, anh vẫn cổ hủ thế, tưởng là chiếm được cơ thể con gái người ta thì cũng chiếm được trái tim cô ấy sao? Xin lỗi nhé, tôi rất ghét trò này. Còn nữa, tôi đến đây cùng Hạ Tử Tường bây giờ mà đột ngột quay về thì anh không cảm thấy kì lạ sao? Như vậy sẽ không tốt với bất cứ ai cả!" Đây cũng coi như là ám chỉ, khi cô nói mấy lời này là đang rất lí trí, không hề định cãi nhau.

Anh thấy cô đã thu dọn xong hành lí liền có một loại tuyệt vọng không thể kìm chế được.

"Anh trốn ra bằng đường cửa sổ đi! Chuyện tối qua tôi coi như chưa từng xảy ra! Tự tôi sẽ mua thuốc uống! Tạm biệt!" Tay cô đặt lên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa.

Anh vội tiến lên trước, phủ lên tay cô.

Sự ấm áp trong lòng bàn tay anh thông qua lớp da mu bàn tay truyền đến trái tim cô, gương mặt căng thẳng của cô dần dịu lại: "Lục Hướng Bắc, anh đồng ý cho tôi một chút thời gian, anh quên rồi sao? Tôi không muốn cãi nhau với anh làm cho Hạ Tử Tường nghe thấy, được không hả?"

Nói xong, tay cô lấy sức làm mở ra một khe cửa.

Thật sự là không còn cách nào ngăn cản sao?

Cô nghiêng người lách ra ngoài, tay của anh cuối cùng cũng buông ra.

Anh nghe thấy tiếng nói chuyện của cô và Hạ Tử Tường dần dần rời xa, anh đấm một quyền lên cửa.

Hạ Tử Tường vừa nhìn thấy Đồng Nhất Niệm liền kinh ngạc: "Sao em mặc nhiều vậy? Lát nữa sẽ rất nóng đấy!"

Trong lòng Đồng Nhất Niệm khổ không nói thành lời được, chỉ nói: "Chẳng phải là ra biển sao sợ bị phơi đen ấy mà!"

"Đợi lát nữa em sẽ biết rốt cuộc là bịt kín đến nổi rôm sẩy hay bị phơi đen khổ hơn!" Hạ Tử Tường cười nói.

Cô chỉ đành tiếp tục ra vẻ: "Đối với con gái xinh đẹp mà nói thì bị phơi đen là chuyện đau khổ nhất trên đời này!"

Từ vịnh lên du thuyền, ánh nắng mặt trời không hề nể tình rọi xuống như muốn nướng cháy, cường độ ánh nắng dường như chưa từng có.

Bữa sáng của Hạ Tử Tường được bày trên boong tàu nhưng cô lại không đủ dũng cảm để đi phơi nắng nên đành trốn trong bóng râm hứng gió biển, trong lòng lại oán thầm tên lưu manh tối qua cả trăm lần, làm cô không thể hết mình tận hưởng phong cảnh nhiệt đới này, lại còn phải chịu để Hạ Tử Tường cám rỗ và chế giễu.

Hạ Tử Tường nói cô như vậy làm anh ta nhớ đến các cô gái trong "Phiêu", mỗi người đều vì vô cùng quý trọng làn da đẹp của họ mà đánh mất rất nhiều niềm vui, anh ta còn nói, anh ta vốn tưởng cô sẽ là Hách Tư Gia dũng cảm cơ.

Cô vốn là vậy mà.

Nhưng đàn ông cũng xem "Phiêu" sao, đúng là hiếm thấy, ít nhất là cô cũng chưa từng gặp được.

"Anh cảm thấy Hách Tư Gia là người con gái như thế nào?" Cô từ xa hô lên hỏi anh ta.

Anh ta nhìn cô từ xa: "Dũng cảm!"

Cô mỉm cười, cô thích người khác nói Hách Tư Gia dũng cảm, tuy cũng có rất nhiều người nói cô ấy ích kỉ vì lợi ích bản thân mà mưu đồ.

Năng lượng có thể phát ra từ trên người Hách Tư Gia có rất nhiều đàn ông còn không có được, sự thông minh, dũng cảm của cô ấy có thể làm cô ấy vượt trội hơn rất nhiều người.

Thì ra cũng có thể bàn luận với một người con trai về một quyển sách đọc từ thời cấp hai.

Thời gian ra biển lần này không lâu lắm, rất nhanh họ đã đến một hòn đảo nhỏ, trên đảo chính là vườn trái cây của Hạ Tử Tường.

Hạ Tử Tường dẫn cô đi hơn nửa vườn trái cây, mặt mũi hớn hở giới thiệu với cô, cuối cùng còn nhắc đến việc mình sắp tới sẽ mở rộng thêm, đã nhìn được chỗ rồi, định đầu tư tiếp, hơn nữa còn chuẩn bị tìm người hợp tác.

"Người hợp tác sao? Tôi có được không?" Cô ra vẻ muốn thử.

"Em sao?" Hạ Tử Tường cười.

"Làm sao? Coi thường tôi à? Vừa hay gần đây tôi cũng đang suy nghĩ xem làm cái gì mới thích hợp!"

"Không phải là xem thường! Mà là đôi tay yếu ớt này của em sẽ phù hợp sao?" Anh ta cười.

"Lẽ nào thật sự cần tôi phải đi đào đất trồng cây sao?" Cô không cho là vậy: "Dù có thật sự là vậy thì cũng không có gì to tác cả! Khi còn làm Y Niệm, tôi cũng đã chịu khổ nhiều rồi! Mang thai mà vẫn còn tự mình bê đồ đấy!"

"Được, được, được! Biết em vĩ đại rồi, được chưa?" Anh ta cười gật đầu: "Vậy thì mấy ngày này em cứ ở đây suy nghĩ kĩ xem, sau đó chúng ta cùng về bàn bạc kĩ càng lại!"

"Ừm, cứ vậy đi!" Cô tỏ ra rất hứng thú.

"Có lỗ vốn cũng đừng trách anh!" Anh ta tiêm cho cô một liều vắc xin dự phòng.

"Yên tâm đi, tôi vẫn có chút tố chất tâm lí này! Có khoản đầu tư nào mà không mạo hiểm đâu! Huống hồ là làm với Hạ Nhị anh mà, tỉ lệ lỗ vốn là rất nhỏ!" Cô mím môi gật đầu, vẻ mặt tin tưởng trăm phần trăm.

Hạ Tử Tường mìm cười, ánh mắt chuyển sang chỗ khác, trong mắt là sự đau thương nồng đậm mà anh ta không muốn cô nhìn thấy, xin lỗi em, Niệm Niệm.