Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 312




Ở bên nhau gần ba năm, ở riêng gần một năm, cô vẫn không có đối sách nào với sự thay đổi thất thường của anh, còn anh thì sao?

Ở sân bay tất nhiên là có Tiểu Đỗ đến đón cục trưởng Lục, vì thế cô cũng bị ép đi cùng xe, lúc này Lục Hướng Bắc sao có thể để cô lại được chứ? Chắc chắn anh sẽ không bỏ cô lại để cho Hạ Tử Tường có cơ hội đưa cô về được.

Khi Tiểu Đỗ nhìn thấy cô liền mím môi cười, cô cũng gượng cười đáp lại, bỗng nghe Tiểu Đỗ nói: "Chào phu nhân cục trưởng, phu nhân quay lại thật là tốt! Ngày tháng của cục trưởng sẽ tốt hơn rồi đây!"

Hứ! Lẽ nào không có cô ở đây thì anh không tốt sao? Nhìn dáng vẻ âm trầm của anh giống là đang sống tốt sao?

"Tiểu Đỗ!" Anh quả nhiên cau mày cảnh cáo Tiểu Đỗ.

Tiểu Đỗ biến sắc, không dám nói linh tinh nữa.

Cả đưởng ba người đều im lặng.

Lục Hướng Bắc bảo Tiểu Đỗ lái xe đến nhà họ Đồng trước để cô xuống xe, sau đó cũng không nói câu nào mà quay xe đi luôn.

Trong lòng cô tức giận, buổi sáng này đúng là điên hết người, lúc lạnh lúc nóng.

Trước sau là hai kiều người hoàn toàn khác nhau!

Cô căm tức nhìn theo xe rời đi, đang chuẩn bị vào nhà thì Nhất Lăng nhảy từ trong nhà ra, sau đó lại hét lên ôm lấy cô: "Chị, chị về rồi à, cuối cùng chị cũng về rồi, cả nhà đợi chị lâu lắm rồi!"

Cô lập tức hóa đá, đây là Nhất Lăng sao? Là Nhất Lăng vẫn luôn không hợp với cô từ bé đến lớn đây sao? Sao sáng nay gặp người nào cũng không bình thường hết vậy.

Chờ cô lâu lắm rồi sao? Có nghĩa là họ biết hôm nay cô sẽ quay về sao? Chắc chắn là Lục Hướng Bắc nói trước cho họ biết rồi.

Nhưng dù có thế nào, vừa về đến nhà đã được hoan nghênh như vậy đúng là làm cô vừa mừng vừa bất ngờ, cũng ít nhiều có cảm giác ám áp.

"Ừm, vào nhà thôi!" Cô nói nhàn nhạt.

Cánh tay Nhất Lăng bỏ ra khỏi cổ cô, chuyển sang khoác cánh tay cô: "Dạ, mẹ đã làm sẵn cơm chờ chị rồi! Mẹ nói đồ trên máy bay không ngon, đặc biệt làm cho chị đấy!"

Hả.. Lại một ngạc nhiên khác..

"Mẹ nhỏ có khoẻ không?" Tạm bỏ quả thật giả của sự kinh ngạc này, cô hỏi.

"Mẹ em rất khoẻ! Ở nhà thường xuyên nhắc đến chị, cám ơn chị đã không truy cứu chuyện em ăn trộm thiết kế của Kiệt Tây!" Nhất Lăng cười híp mắt.

Cô có chút không được tự nhiên, việc này đã trồi qua lâu như vậy rồi, không ngờ Nhất Lăng vẫn còn nhắc đến, lẽ nào vì cái này mà mẹ nhỏ và Nhất Lăng thay đổi thái độ với cô sao?

Vừa nghĩ vừa đi vào trong nhà.

Từ khi ra đời, cô rất ít khi rời khỏi nhà lâu như vậy, trước đây không thấy sao nhưng lần này trở về lại cảm thấy có một cảm giác thân thiết kì lạ.

Tuy quan hệ của cô với mẹ nhỏ và Nhất Lăng không tốt nhưng nơi đây dù sao cũng là nơi cô lớn lên, cô hít một hơi thật sâu, trong không khí như có mùi vị quen thuộc.

"Niệm Niệm về nhà rồi à! Nào, mau ngồi xuống!" Mẹ nhỏ thấy cô về thì vui mừng tiến đến đón, còn mang một cốc trà táo đỏ nóng hổi đến tay cô: "Con gái vừa sinh xong rất cần bổ máu, quay về để mẹ nhỏ bồi dưỡng cho!"

Sắc mặt cô có hơi gượng gạo, không quen với sự nhiệt tình này, nhưng còn người cô trước giờ vẫn thích nhu hơn cương, không chịu được người ta đối tốt với mình, cái gọi là không ra tay đánh người đang cười, cô cũng coi như là nể mặt mẹ nhỏ, gượng cười nói: "Cám ơn."

"Haizzz, người một nhà nói cám ơn gì chứ? Con đói chưa? Đói rồi thì uống trà xong thì ăn cơm!" Mẹ nhỏ nhiệt tình.

Đồng Nhất Niệm nhìn bàn thức ăn xa xa kia, dường như rất phong phú.

Trước khi đi Bắc Kinh, cô có để lại một khoản tiền sinh hoạt cho mẹ nhỏ và Nhất Lăng, nhưng với thói quen tiêu pha phung phí của họ thì không biết chống đỡ được bao lâu? Bây giờ mà vẫn còn tiền mua nhiều đồ ăn vậy sao? Hơn nữa Y Niệm đã sụp đổ rồi, cuộc sống sau này vẫn cần phải tìm đường khác, dù sau này ra sao cô cũng không muốn làm một kí sinh trùng sống dựa vào đàn ông.

Mẹ nhỏ thực ra cũng là người sáng dạ, rất giỏi việc nhìn sắc mặt đoán tâm trạng, theo ánh mắt của Đồng Nhất Niệm bà đã biết được cô đang nghĩ gì, liền cười theo: "Niệm Niệm, thật ra con cũng biết đấy, nhà chúng ta bây giờ không như trước đây nữa rồi, tiền con đưa cho chúng ta cũng đang dùng tiết kiệm nên vẫn còn, nhưng gần đây.. Hướng Bắc cho chúng ta một khoản tiền.."

Cô nghe thấy cái tên này cũng không thấy kì lạ chút nào, anh chắc chắn sẽ làm vậy, Y Niệm xảy ra chuyện, cô không còn nguồn kinh tế nữa, vậy thì anh chắc chắn sẽ chăm sóc cho người nhà của cô, tất nhiên cũng muốn chăm sóc cô.

"À.. Cho mẹ thì mẹ cứ cầm đi!" Cô cũng coi như hiểu được tại sao mẹ nhỏ lại đối xử tốt với cô rồi, chắc chắn là khi Lục Hướng Bắc đưa tiền đã dặn dò rồi, muốn mẹ nhỏ chăm sóc tốt cho cô, mẹ nhỏ chắc tưởng rằng bây giờ cô phải sống dựa vào Lục Hướng Bắc rồi, với tính cách có sữa liền coi là mẹ của mẹ nhỏ thì tất nhiên sẽ hiểu được ý của Lục Hướng Bắc. Chứ không trước đây mẹ nhỏ vẫn còn ghi nhớ mãi chuyện Lục Hướng Bắc hại nhà họ Đồng mà.

Mẹ nhỏ thấy cô không cần bà trả lại tiền thì rất vui, cũng không biết đó là bao nhiêu tiền nữa.

"Niệm Niệm, hay là chúng ta vừa ăn vừa nói đi!" Bà cười nói.

Đồng Nhất Niệm chỉ lắc đầu, uống một ngụm trà táo đỏ: "Không cần đâu, con đã ăn no trên máy bay rồi, không còn bụng nữa, con có hơi mệt, uống xong trà thì muốn đi ngủ một chút."

"Ồ.. Vậy được.." Mẹ nhỏ dường như có hơi thất vọng.

"Mẹ nhỏ, còn có chuyện gì thì nói luôn đi!" Cô nhìn ra được mẹ nhỏ có chuyện muốn nói với cô.

Mẹ nhỏ và Nhất Lăng nhìn nhau một cái, Nhất Lăng không nhịn được nữa kéo cô ngồi xuống: "Chị, em còn có một chuyện muốn xin.."

Hừ, quả nhiên là không ngoài dự đoán, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả.

"Nói đi." Cô đặt trà xuống, không còn hứng uống tiếp nữa.

"Chị.." Nhất Lăng tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Em muốn đi Pháp du học.."

"Hả?" Đồng Nhất Niệm kinh ngạc nhìn Nhất Lăng, nhưng lập tức cũng không thấy kì lạ nữa, vì Kiệt Tây cũng đang ở Pháp.

"Chị, em thật sự muốn đi.. Chị nghĩ thế nào cũng được, nhưng lần này em nhất định sẽ chăm chỉ nghiêm túc học hành! Thật đấy!" Nhất Lăng giơ tay lên thề.

Nhìn vẻ mặt của con bé thì đúng là nghiêm túc thật, lẽ nào đây là sức mạnh của tình yêu sao?

Cô thầm than trong lòng. Có phải đời trước cô mắc nợ mẹ nhỏ và Nhất Lăng không đây? Rõ ràng là không thích họ nhưng lại không nhẫn tâm bỏ mặc họ, họ cũng không coi cô là người ngoài, chuyện gì cũng tìm đến cô cả.

"Nhất Lăng, Bây giờ cũng không phải là lúc nhập học, nếu em thật sự muốn đi thì chờ qua hè đã, tháng chín vừa hay là lúc nhập học." Cô nghĩ nửa năm sau có lẽ cô sẽ khắc phục được khó khăn rồi, lúc này thật sự là không gánh được vấn đề kinh tế.