Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 305




Nhưng dù con trai có lưu luyến ba hay ba có lưu luyến con trai đến thế nào thì ba cũng phải quay về đi làm.

Sau khi Đồng Nhất Niệm xuất viện, Lục Hướng Bắc liền trở về thành phố phía nam kia, còn Đồng Nhất Niệm bây giờ đã danh chính ngôn thuận vào sống trong tòa nhà ngói đỏ của nhà họ Lục rồi.

Tuy biết với thân phận là vợ trước của Lục Hướng Bắc vào sống như vậy sẽ khá kì quái nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, không một người nào trong nhà họ Lục cảm thấy kì lạ cả, vậy thì cô cũng giả vờ không sao đi.

Vì để chăm sóc cô, Đàm Uyển cũng vào sống trong nhà họ Lục nhưng ở một mình một phòng, vẫn không để ý đến ông Lục, mấy người trẻ ở một bên cũng không giúp được gì mà chỉ thấy căng thẳng, Trác Tiểu Mập còn rất xấu xa thường đến chọc ghẹo, trái một câu "Ông tránh ra đi, bà xinh đẹp không cần ông đâu", phải lại một câu "Ái chà, ông à, đừng cản trở bà chơi với các em trai của cháu mà!"

Ông Lục tức đến thổi bay râu, mắt trừng lên nhưng cũng không làm gì được nhóc, vì chỉ cần ông nổi giận thì Tiểu Mập liền trốn ra sau Đàm Uyển, nhóc đã hoàn toàn học được tinh tuý của câu chuyện cáo mượn oai hùm.

Vì thân phận thật sự của ông Lục đã bị bóc mẽ trước mặt Đồng Nhất Niệm nên người nhà họ Trác cũng không cần kiêng kị nữa, không chỉ ông Trác thực sự thường xuyên đến thăm mà mẹ Trác lại càng gánh vác trách nhiệm chăm sóc cặp sinh đôi, hơn nữa vừa qua năm mới, bảo mẫu hai nhà nghỉ phép cũng quay lại nên dù ba bọn trẻ không còn ở đây nhưng việc chăm sóc các bé cũng không còn quá vất vả nữa. Điều đáng tiếc duy nhất là dù đã dùng hết các phương pháp nhưng Đồng Nhất Niệm vẫn không có sữa, ai bảo ngày đầu tiên hai đứa trẻ sinh ra đã bị mắc lời nguyền của ba chúng chứ? Nuôi sữa ngoài thì nuôi sữa ngoài vậy.

Lục Hướng Bắc tuy trở về đi làm nhưng trái tim vẫn lưu lại Bắc Kinh, điện thoại mỗi ngày là không thể thiếu, bắt buộc phải nghe thấy giọng bà xã, nghe tiếng gào khóc của con trai thì mới có thể ngủ ngon được, vừa đến cuối tuần là lại bay về nhìn con trai.

Tuần đầu tiên sau khi Lục Hướng Bắc quay về làm việc, Đồng Nhất Niệm và Đàm Uyển vừa vất vả lắm mới dỗ được hai đứa ngủ, bản thân cũng từ từ tiến vào giấc mộng, nhưng chưa được bao lâu thì cô liền thấy có gì đó cọ vào mặt mình, vừa ấm ấm lại mềm mềm.

Cô giật mình tỉnh lại, trực giác cho cô biết là có người hôn cô, cảm giác hơi hơi quen thuộc, nhưng người đó chẳng phải là đang ở miền nam sao? Lúc này không thể nào xuất hiện ở đây được, vì thế cô liền không do dự vớ bừa thứ gì đó ở đầu giường đập về phía đó, đồng thời còn hét lớn: "Có ai không, mau bắt kẻ gian!"

Trong bóng tối lại truyền đến tiếng kêu ai oán rất quen thuộc.

Thôi chết, đúng là anh rồi.

"Là anh!" Lục Hướng Bắc sau khi bị đau liền bật đèn lên, trên mũi bị bầm tím.

"Tôi sao biết được là anh chứ? Sao anh lại về vào lúc này vậy?" Đồng Nhất Niệm bị kinh ngạc nên có chút thẹn thùng, trong tay vẫn còn cầm đèn pin đã đập trúng anh.

"Em xuống tay mạnh thật đấy! Có là kẻ gian thật sự rơi vào tay em thì cũng không kiếm được cái gì hay ho!" Anh thầm buồn bực, chẳng phải vừa sinh con xong chưa có sức sao? Sao đánh người lại mạnh thế chứ?

Người tên Niệm nào đó cũng đang thầm buồn bực, chẳng phải là vì anh mà thà chết thủ trinh tiết sao? Lại còn bắt nạt cô nữa.

Nhưng nhìn thấy anh đang ôm một mảng bầm tím thì bản thân cô lại thấy có lỗi. Anh trước đây là cảnh sát hình sự quốc tế, sau này là cục trưởng cục cảnh sát cũng rất ít bị thương nhưng lại bị vô số lần bị vết thương lớn nhỏ trong tay cô.

Nghĩ như vậy trong lòng cô lại thấy khó chịu, chu môi mềm dịu hỏi: "Thế nào rồi? Có đau không?"

"Em nói xem?" Anh bỏ tay ra, cho cô nhìn thấy chỗ bị thương quang vinh kia: "Có được an ủi chút nào không?"

Cô lườm anh, biết ý của anh là gì nhưng không để anh đạt được mục đích: "Lấy rượu thuốc đến đây, tôi xoa cho anh?"

Anh trầm mặt: "Không cần.."

"Vậy.. Để bác sĩ kiểm tra xem thế nào! Đừng để bị gãy mũi, trai đẹp lại biến thành trai yếu!"

"Đồng Nhất Niệm.. em cố ý đúng không?" Anh không vui, chơi xấu, đưa mặt đến trước mặt cô, xem ra phải không biết xấu hổ triệt để mới được: "Thơm một cái đi.."

Đồng Nhất Niệm bị một trận ớn lạnh, nổi hết da gà ngã xuống giường.

Lục Hướng Bắc từ lúc nào mà lại biết nũng nịu vậy.

Có nên hôn không đây? Trong lòng cô rối rắm.

"Mau đến đây đi.." Lục Hướng Bắc giỏi đọc nhân tâm nên đã sớm nắm chắc rồi, chỉ cần cô còn do dự thì có nghĩa là sẽ có kịch hay, muốn cô chủ động hôn anh thì là cơ hội phải ngàn năm mới gặp được đấy, nếu như cú đập bằng đèn pin này có thể đổi lấy nụ hôn của cô thì cũng coi như quan hệ của họ đã có được bước tiến mạnh mẽ rồi, cũng đáng giá lắm.

Nhưng vào thời khắc quan trọng ngàn cân treo sợi tóc này, mắt đã thấy viền môi hồng hào của cô ngày càng gần đến mình rồi thì bỗng nhiên một tiếng hét từ phía cửa vang lên: "Kẻ gian ở đâu rồi?"

Tiếng này làm cho Đồng Nhất Niệm bị dọa sợ, đôi môi sắp chạm vào mặt anh lại vội lui về.

Là Trác Thần Viễn.

Tên quỷ xui xẻo đáng chết này! Lục Hướng Bắc căm hận đến nghiến răng, ý muốn tiêu diệt anh ta cũng có rồi.

Nào ngờ vừa quay đầu thì nhận ra phía sau không chỉ có Trác Thần Viễn mà còn có cả cảnh vệ mang súng nữa.

Anh còn chưa nổi giận thì Trác Thần Viễn đã cười ha ha: "Thì ra kẻ gian là cậu à.. Xin lỗi nhé, đã làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi.."

Lục Hướng Bắc vô cùng giận dữ, Trác Thần Viễn đáng chết, rõ ràng biết là anh về rồi còn cố ý làm vậy, rõ ràng là đến xem trò vui và phá hoại chuyện tốt của người khác mà.

Sau khi Trác Thần Viễn để cảnh vệ rời đi liền cười bên tai anh nói: "Đây chính là báo thù đấy, cậu làm mùng một thì tôi làm mười lăm."

Lục Hướng Bắc tỉnh ngộ, tên này thì ra vẫn còn ghi thù lần trước anh nửa đêm làm phiền chuyện tốt của anh ta và Loan Loan.

Chẳng trách giới anh em công tử Bắc Kinh đều lưu truyền một câu nói, có chọc ai cùng đừng chọc vào Trác gia.

Chiêu này của Trác Thần Viễn rất phúc hắc, bề ngoài nhìn có vẻ văn vẻ lịch sự, vô cùng hài hòa nhưng ai đã chọc đến anh ta thì anh ta sẽ ghi nhớ cả đời, sau đó tìm cơ hội đáp trả lại ác hơn nhiều, người khác thậm chí còn không biết là anh ta làm cơ.

"Người anh em, ra đời thì đã làm gì cũng phải trả lại thôi." Trác gia sau khi để lại câu này liền nghênh ngang rời đi.

Đồng Nhất Niệm không hiểu gì: "Hai người lại làm trò quỷ gì vậy?"

"Trác Thần Viễn ghen tị với anh ấy mà! Ghen tị anh có một cặp con trai và một bà xã tốt!" Anh lại bò dậy chỉ vào mặt: "Bà xã, làm lại đi!"

"Ai là bà xã của anh chứ? Không làm!" Có một câu nói là đi qua thôn này thì không còn tiệm nào khác.

Nhưng dù thế nào thì anh vẫn giữ lấy cô hôn một hồi thì mới chịu thôi, cuối cùng còn dịu dàng nói bên tai cô: "Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?"

Đồng Nhất Niệm nhìn anh ngây người, tay còn phe phẩy trước mặt anh: "Xác nhận anh đúng là Lục Hướng Bắc chứ?" Lục Hướng Bắc mà cũng có thể nói nhớ cô sao? Chẳng phải luôn thích làm ra vẻ mặt lạnh lùng sao?

Anh không vui, giữ lấy tay cô: "Lẽ nào em lại muốn vừa rồi là người khác hôn em sao?"

"Uống nhiều bích loa xuân rồi thỉnh thoảng thử uống cà phê cũng tốt mà." Cô còn nhớ từng dùng cách nói này để hình dung anh.

"Em dám à!"

Hừ, giây phút quyết định liền lộ ra bộ mặt thật hung dữ ngay.

Cuối cùng anh lại bổ sung thêm: "Anh đã không còn uống bích loa xuân nữa rồi!"

Hả? Đây là có ý gì?

"Chuyển sang uống sữa mẹ có được không?" Anh bỗng nhiên chui vào chăn, mặt cũng dán vào trước ngực cô.

Cô bị giật mình, đánh vào lưng anh: "Làm gì thế? Lưu manh thối tha, đừng ồn ào nữa!"

"Có một câu danh ngôn nói rất hay, lưu manh mà chỉ giở trò lưu manh với bà xã thì là một lưu manh tốt!" Anh ngẩng đầu cười.

"Người nào nói vậy?"

"Cục trưởng Lục Hướng Bắc."

Cô biết ngay mà.

"Thật là tốt! Hai nhóc con kia không có sữa mẹ bú thật tốt! Hai thứ đồ chơi này sẽ hoàn toàn thuộc về anh rồi." Anh ngửi mùi sữa trước ngực cô, vui vẻ thỏa mãn.

Cô lườm anh, thiên hạ lại có người ba như anh sao? Đồng thời cô cũng để ý đến thời gian lúc này là sáng sớm, mới nhớ ra hỏi anh: "Tôi bảo này, anh lại lên cơn thần kinh gì vậy, sao lại về muộn như vậy? Ngày mai được nghỉ sao?"

"Không nghỉ!" Trong ánh mắt anh lại có vẻ bướng bỉnh như trẻ con.

"Vậy mà anh còn về làm gì? Lúc nào thì đi?" Cô than thở.

"Bay chuyến năm giờ sáng mai về."

"Anh điên rồi à!" Mồm thì mắng vậy nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Dường như cô nhớ lại mẹ Lương từng nói, anh vốn là một đứa trẻ thích bám người, từ nhỏ đã thích chen chúc ngủ với mẹ Lương, sau này lên cấp hai mới ngủ ở trường, cuối tuần về cũng vẫn thích chen chúc với mẹ, bây giờ cô mới được chứng kiến, quả nhiên là một đứa trẻ bám người.

"Lục Hướng Bắc, tôi cảnh cáo anh, về sau không được điên như vậy nữa! Nhiều nhất cũng chỉ cuối tuần mới được về Bắc Kinh thôi!" Cô không thể không nghiêm khắc cảnh cáo anh, nếu không cứ đi lại đường dài như vậy thì cơ thể anh sao chịu nổi?

"Rõ, xin tiếp nhận phê bình của lãnh đạo!" Anh vừa cười vừa dậy.

"Anh không ngủ còn đi đâu vậy?" Chẳng phải chuyến bay năm giờ sáng mai sao? Còn không tranh thủ ngủ thêm mấy phút đi? Tính chất công việc của anh quan trọng nên đầu óc phải tỉnh táo.

"Biết chứ! Khó lắm mới về nên phải đánh thức con trai dậy chơi một chút mới được!" Anh thật sự đi về phía giường trẻ con.

"Lục Hướng Bắc, anh điên triệt để rồi đấy!" Cô thật sự không biết nên khóc hay cười nữa, có người làm cha nào lại như này không chứ? Giờ này mà đánh thức con dậy thì chỉ có khóc thôi!

Nhưng người địa cầu đều không thể nào ngăn cản được Lục Hướng Bắc nữa rồi, chỉ nghe tiếng khóc của con qua điện thoại sao đủ để hết cơn thèm được chứ? Bắt buộc phải nghe âm thanh bản gốc mới được! Vì thế, Đô Đô và Đồng Đồng đáng thương đã bị ba chúng không nể tình đánh thức khỏi giấc mộng giữa đêm đông rét mướt, sau đó còn bị tàn phá một hồi. Sau mấy tuần trải qua thời gian gia đình cuối tuần như vậy thì các con cũng đầy tháng, Đồng Nhất Niệm gọi điện về nhà thông báo tin vui cho từng người nhưng lại phát hiện lần này gọi điện cho Kiệt Tây lại không thể gọi được.

Trong lòng cô bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Thật ra theo suy đoán của cô thì nên xảy ra chuyện từ sớm rồi, bây giờ cuối cùng cũng đến rồi sao?