“Xin lỗi Lục tiên sinh, đôi giày này cũng không hợp với bộ quần áo ấy. Nó chỉ có thể kết hợp với lễ phục thôi ạ.” Ông chủ không muốn ra mặt, Vi Vi chỉ còn cách căng não ra mà tìm lý do khác để thuyết phục khách hàng.
“Vấn đề này cũng không lớn cho lắm,chúng tôi có thể chọn thêm một bộ lễ phục!” Ánh mắt lười biếng của Lục Hướng Bắc lướt qua khu đồ lễ phục.
Vi Vi lại nhìn Đồng Nhất Niệm, cô đưa đến những vị khách làm sao vậy? Những vị khách khác khi nghe thấy đây là hàng không bán sẽ biết đường mà lui, còn hai vị này thì…
“Tiên sinh, thật xin lỗi, đôi giày này không bán được.” Nhân viên khác mang nước vào liền giúp Vi Vi giải vây.
Lục Hướng Bắc lắc đầu, đến nước cũng không uống cần nữa: “Tôi biết mọi người không có quyền bán đôi giày này, vậy nên hãy liên lạc với ông chủ đi, để tôi nói chuyện với ông ấy!”
Vi Vi bắt đầu trừng mắt với Đồng Nhất Niệm. Hai tay cô bắt chéo trước ngực, nhìn màn kịch này cảm thấy mình xem đủ rồi. Chồng cô đang cướp giày của cô cho người phụ nữ khác. Tuy cô biết cách nghĩ này của cô không công bằng với Lục Hướng Bắc. Vì anh không biết đôi giày đó là của cô nhưng cái lòng dạ hẹp hòi thuộc về phụ nữ trong lòng lại làm cô cảm thấy không thoải mái.
Cô từ từ đi đến với thân phận khách nói: “Vi Vi, đây là lỗi của mọi người, khách hàng là thượng đế sao có thể dễ dàng đắc tội với thượng đế như vậy chứ. Dù là bán hay không bán thì trước tiên cứ lấy ra cho khách hàng thử thì có sao đâu chứ!”
Vi Vi như với được cọc liền phối hợp diễn trò với cô: “Đồng tiểu thư nói phải. Bậy thì trước tiên thử xem đã!” Nói xong, cô liền lấy chìa khóa mở gian trưng bày lấy đôi giày tinh xảo ấy ra.
Ngũ Nhược Thủy thích thú ngồi trên ghế thử giày, đôi chân trắng trẻo xỏ vào đôi giày thủy tinh chói mắt. Đúng như Đồng Nhất Niệm dự đoán, cô không đi vào được, giày bị nhỏ rồi. Điểm này Đồng Nhất Niệm đã sớm nhìn ra, Kiệt Tây làm giày cho cô nên đó là theo cỡ chân của cô, mà chân của Ngũ Nhược Thủy hình như lớn hơn chân cô. Dù là như vậy nhưng Ngũ Nhược Thủy vẫn không nỡ bỏ đôi giày lại, đáng tiếc nhìn hỏi Vi Vi: “Hình như nhỏ rồi, có đôi nào lớn hơn một số không?”
Tảng đá trong lòng Vi Vi được đặt xuống, không đi vừa thì vấn đề được giải quyết rồi. Vẫn là bà chủ lợi hại, vừa nhìn đã biết cô ta đi không vừa, cô không che giấu nổi vui mừng nói: “Xin lỗi, như chúng tôi đã nói, đôi giày này là hàng không bán, cũng chỉ có một đôi này thôi!”
“Đây là nhãn hiệu gì? Nói với nhà sản xuất đặt một đôi không phải là được rồi sao?” Lục Hướng Bắc không ngờ chỉ có một đôi giày mà lại phức tạp đến như vậy.
“Tất cả đồ trong tiệm chúng tôi đều là nhãn hiệu Y Niệm, không phải nhãn hiệu quốc tế nhưng trong ngành lại rất nổi tiếng, chỉ làm cho khách quen, tất cả đều được làm thủ công, mỗi thứ đều là hàng hạn chế số lượng. Hơn nữa hàng đã từng làm một lần thì sẽ không làm lần thứ hai. Đôi giày này là do nhà thiết kế của chúng tôi tự tay làm, có ý nghĩa đặc biệt. Trước đây cũng có khách hàng đặt làm nhưng nhà thiết kế nói rồi dù cho anh ta cả núi vàng anh cũng không làm thêm” Vi Vi nở nụ cười nghề nghiệp.
"Ồ… Đành thôi vậy…” Ngũ Nhược Thủy không giấu nổi sự luyến tiếc.
“Đôi giày thủy tinh này thực sự rất đẹp! Giống như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích vậy…” Đồng Nhất Niệm nói rồi đi thử chiếc giày còn lại, không lớn không nhỏ vừa khít.
Chân cô dài rất đẹp, không chỉ nhỏ nhắn, tinh tế mà lại vừa mềm vừa thon, da chân cô trắng như tuyết đang bay, đến đường gân cũng có thể nhìn thấy. Có những buổi tối cùng Lục Hướng Bắc làm bài tập bắt buộc kia, anh thậm chí còn thích hôn lên đầu ngón chân cô…
******
Hết chương 30