Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 299




Ban đầu Đồng Nhất Niệm cũng tưởng con mình sinh non, vì vừa mới khoảng ba bảy tuần, nhưng không ngờ con sinh ra lại phát triển rất tốt, vì thế cũng không cần phải nằm lồng ấp, các con đều nằm bên cạnh Đồng Nhất Niệm.

Sau khi thuốc tê hết tác dụng thì đau đớn lại quấn lấy cô, nhất là buổi tối, Đồng Nhất Niệm đau đến không ngủ được, dù cố cắn môi không để mình kêu ra nhưng hơi thở dồn dập của cô vẫn làm kinh động đến Lục Hướng Bắc.

Về việc chăm sóc Đồng Nhất Niệm sau khi sinh thì theo ý ông Lục là mời một hộ lí nhưng lại bị Lục Hướng Bắc từ chối, cuối cùng Trác Thần Viễn cũng ở đằng sau nhắc nhở ông Lục, cơ hội tốt như vậy sao không để Lục Hướng Bắc thể hiện cho tốt chứ, thuận tiện còn có thể thân thiết da thịt.

Ông Lục thầm than mình già nên hồ đồ rồi.

Vì thế buổi tối sau khi mọi người về hết thì chỉ còn lại Lục Hướng Bắc chăm sóc cô, tuy Đồng Nhất Niệm không vừa lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.

"Rất đau sao?" Lục Hướng Bắc nắm chặt tay cô, nhận ra tay cô lạnh toát: "Sao lại lạnh vậy chứ?"

Cô nhẹ hừ một tiếng thể hiện đau đớn của mình, tay cũng tự nhiên nắm lấy tay anh, giống như khi trên đường đến bệnh viện vậy.

Tay của anh không đủ dày nhưng ngón tay lại thon dài, bàn tay rộng lớn có thể ôm hết lấy tay cô, quan trọng nhất là tay anh rất ấm.

Không biết có phải vì cô vừa phẫu thuật hay vì là người miền nam đã quen với mùa đông ấm áp nên không quen nổi với khí hậu lạnh giá ở Bắc Kinh. Cô lại vừa phẫu thuật xong nên dù phòng bệnh có mở máy sưởi cũng đắp cả chăn nhưng toàn thân cô vẫn không cảm thấy ấm áp chút nào. Khi Lục Hướng Bắc nắm lấy tay cô còn cảm thấy được toàn thân cô đang run lên, cũng không biết là cô do lạnh đến phát run hay là đau đến phát run nữa.

Trước đó anh đã đọc không ít sách dạy cách chăm sóc sản phụ nên cũng biết chỉ có cơn đau là không có cách nào khắc phục được.

Dưới ánh đèn yếu ớt, nhìn thấy sắc mặt ngày thường vốn đã trắng của cô trở nên tím tái, môi cũng thâm tím thì lòng anh đau như thắt lại, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể xoa mặt cô, tóc cô, muốn an ủi cô.

Nhưng cô đang đau đến cực điểm nên mỗi một cái động chạm của anh đều như đang làm phiền cô hô hấp vậy, tuy mũi có cắm máy thở dưỡng khí nhưng lại cản trở cô hô hấp một cách tự nhiên nên càng khó chịu. Cô chỉ thấy phiền loạn cau mày, mồm rên rỉ: "Đừng chạm vào tôi.. đừng.."

Vậy nên anh chỉ đành nắm chặt tay cô, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi em, là lỗi của anh, là anh sai, chờ em khỏe rồi muốn giày vò anh thế nào cũng được! Hay là em cắn anh đi, cắn mạnh vào, thử xem có đỡ hơn chút nào không!"

Anh giơ tay còn lại đến bên miệng cô, cẩn thận tránh khỏi ống thở.

Cô vẫn phiền loạn nhẹ lắc đầu: "Đau.. đừng làm ồn đến tôi.. đau.."

Anh hoàn toàn không biết làm thế nào nữa, dáng vẻ cô cắn môi cố chịu đựng làm anh không nỡ nhìn, nhìn hai đứa con bên cạnh, anh liền hạ quyết tâm ấn chuông trên tường.

Y tá đến rất nhanh, tưởng là xảy ra chuyện gì lớn.

Lục Hướng Bắc chỉ về Đồng Nhất Niệm nói một cách nghiêm túc: "Cô ấy đang rất đau, làm sao đây?"

Y tá nghe mà thở phào: "Tôi còn tưởng là có chuyện gì nữa! Tử cung co lại nên đau là bình thường! Cố chịu thôi!"

Lục Hướng Bắc nghe mà kinh ngạc: "Đây chính là thái độ mà một bệnh viện số một quân đội đối xử với người bệnh sao? Trách nhiệm của các ngưởi không phải là giải quyết lo lắng cho bệnh nhân sao? Bệnh nhân đang đau mà lại bảo cô ấy cố chịu à! Không có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo gì cả? Tôi phải đi tố cáo các người!"

Đồng Nhất Niệm nghe mà thấy hối hận vô cùng, biết vậy đã không nói cho anh biết là mình đau rồi, như này thật là quá mất mặt đi! Làm gì có người nào đẻ mổ mà không phải chịu đau cơ chứ?

Cô vội ấn tay anh, ra hiệu anh đừng làm lớn chuyện nữa. Nào ngờ anh lại hiểu nhầm tưởng cô đau hơn rồi nên càng tỏ thái độ chỉ trích với ý tá: "Hôm nay các người bắt buộc phải nghĩ cách làm cho cô ấy không đau nữa đi!"

Bình thường anh không phải là người không nói đạo lí như vậy nhưng dáng vẻ Đồng Nhất Niệm lúc này thật sự làm anh thấy cơ thể cô đau mà trái tim anh cũng đau theo.

"Vậy thì uống thuốc giảm đau đi!" Vì đang lo lắng nên anh cứ thế thốt ra, không để ý đến hậu quả gì nữa,

"Anh điên à." Đồng Nhất Niệm phát ra tiếng nói yếu ớt, sao có thể uống thuốc giảm đau được? Như vậy sẽ theo sữa mẹ đi vào người các con mất!

"Cùng lắm thì nuôi bằng sữa ngoài cũng được, hai thằng nhóc này trải qua bao khó khăn như vậy mà vẫn ra đời bình an bên cạnh chúng ta thì đã được định sẵn là sẽ rất cứng cỏi, đừng nói sữa ngoài dù có uống nước trắng thì cũng có thể trưởng thành được thôi!" Anh cúi người nhỏ giọng an ủi cô.

Y tá nghe anh nói vậy cũng bị ngớ người, với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của cô ta thì đây là lần đầu tiên gặp được một người cha như vậy, đây là một cặp song sinh đấy! Bao nhiêu người cầu còn không được đâu! Có phải cô ta đã nghe nhầm rồi không? Ánh mắt thương cảm nhìn về cặp song sinh đỏ hỏn kia, gặp phải người cha như này coi như cũng là cái số của các cháu rồi.

Đồng Nhất Niệm hơi quay đầu đi bởi vì nội dung trong mắt anh làm cô muốn rơi nước mắt, chỉ có cô biết anh yêu hai đứa con này bao nhiêu, tuy ban đầu khi hai đứa đến trong cơ thể cô anh không hề biết cũng không mong chờ nhưng cô biết rõ hai đứa con này chính là máu thịt của anh nhưng bây giờ anh lại vì muốn cô không phải đau nữa mà từ bỏ việc nuôi con bằng sữa mẹ.

Mắt cô nóng nóng, nghẹn ngào nói với anh: "Lục Hướng Bắc, đừng nói nữa, nắm chặt tay tôi, nắm chặt tay tôi là được rồi."

"Được.." Anh ngồi xuống, hai tay đều cho vào trong chăn, ôm lấy hai tay cô thật chặt. Cảm giác được hai tay cô dần ấm lên thì mới hỏi nhẹ: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi, không còn quá đau nữa.." Cô cắn chặt răng, thật ra vẫn còn rất đau, rất đau: "Lục Hướng Bắc, hát cho tôi nghe đi."

Trong cơn đau cô lại nhớ về những lúc ấm áp, tiếng đàn piano uốn lượn trong kí ức xa xôi, còn cả nụ cười đầy xúc động của anh khi quay mặt lại, từng chút từng chút đều phát ra ánh sáng mờ ảo mà hạnh phúc.

Mỗi một người trong đời phải chăng đều có những khoảnh khắc như vậy được khắc sâu vào tâm trí, giấu kĩ trong kí ức, không dễ nhớ ra nhưng vào những lúc cảm thấy bơ vơ nhất, chúng lại giống như ánh sao trong đêm tối lấp lánh thu hút ánh nhìn, trở thành phương hướng dẫn lỗi cho bạn tiến về phía trước, trở thành sức mạnh tâm linh ấm áp.

Dường như anh cũng cảm nhận được, anh từ trong mắt cô cũng có thể thấy được khoảnh khắc đó, không cần cô nói thì trong lòng đã hiểu rõ, anh nắm chặt tay cô, nhè nhẹ cất tiếng hát bài ca dao đó: Con yêu của ba, ba phải vượt qua núi cao đi tìm mặt trời đã mất tích, tìm kiếm mặt trăng đã mất tích. Con yêu của ba, ba phải vượt qua đại dương đi tìm kiếm cầu vồng đã mất tích, bắt lấy sao băng đột nhiên biến mất. Ba phải bay lên bầu trời đêm không có điểm tận cùng để hái những vì sao kia về làm đồ chơi cho con.. la la u la lala u la la..

Tiếng hát trầm bổng dịu dàng vang lên trong phòng bệnh giống như mặt hồ trong vắt mùa xuân, cành liễu nhè nhẹ rũ xuống tạo thành những gợn sóng, từng vòng từng vòng dập dờn đẹp đẽ.

Tiếng hát không có tác dụng giảm đau nhưng cô lại cảm thấy chỗ khuyết vẫn luôn tồn tại trong tim dường như được nước suối ngọt ngào ấm áp dần dần lấp đầy vậy, không còn trống rỗng đến đáng sợ nữa.

Mọi chú ý của cô dần dần bị tiếng hát dịu dàng này hoàn toàn thu hút, những đau đớn thể xác vẫn còn nhưng cô không còn cố nhớ đến chúng nữa. Cô chỉ đang nhớ đến những bức tranh đẹp đẽ mà thôi, mặt trời, mặt trăng, đại dương, cầu vồng, và cả ngôi sao có khắc tên cô.

Trên ngôi sao đó thật sự là khắc tên cô sao? Hay chỉ là của con thôi?

Cô rất muốn nhìn thật rõ.

Trong sự mơ màng, cô dần dần bình tĩnh lại, dần dần đi vào giấc mộng nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Y tá thấy ở đây không còn việc gì nữa cũng nhẹ nhàng rời đi. Tuy bị Lục Hướng Bắc vô duyên vô cớ mắng cho một trận nhưng trong lòng lại không tức giận chút nào, đúng là như vậy, hơn nữa ra khỏi phòng bệnh rồi y tá mới nhận ra, khóe mắt mình cũng đang ẩm ướt.

Đến tân khi cô hoàn toàn đi vào giấc ngủ anh mới ngừng hát. Sắc mặt cô trong giấc ngủ vẫn rất xấu, môi vẫn tím tái, dù ngủ rồi cũng vẫn đau. Ý đồ của cô sao có thể giấu được anh? Lẽ nào chỉ nắm tay là có thể giảm đau sao? Vậy thì trên thế giới này còn cần thuốc giảm đau và thuốc tê làm gì nữa? Cô chỉ là không muốn anh lo lắng nữa mà thôi, chỉ là cô không muốn anh nhắc lại chuyện nuôi con bằng sữa ngoài nữa mà thôi.

Cô từng nói cô sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm.

Cô vẫn luôn như vậy.

Người phụ nữa này đúng là có chút kiên cường, có chút yếu đuối, có chút bướng bỉnh nhưng sao lại đáng yêu đến thế chứ! Bất cứ sự việc gì cũng không thể làm thay đổi dáng vẻ ban đầu trong lòng cô.

"Cô gái ngốc!" Anh nhè nhẹ hôn lên mi tâm hơi cau lại của cô: "Có một câu mà anh chưa bao giờ nói với em, thật ra em mới là bảo bối của anh, đây là bài hát anh muốn hát cho em nghe, cũng là những lời anh muốn nói với em.. cô gái ngốc à, cám ơn em!"

Cám ơn người con gái này vào lúc anh đang bị bao vây bởi ân oán thù hận liên miên thì cô vẫn kiên quyết, quyết đoán giữ lại con của anh. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để anh khắc sâu cô vào trong tim mình.

Nhưng lời như vậy anh lại chỉ có thể nói ra khi cô đang ngủ, cô ở trong mơ có nghe thấy không? Anh cười, có nghe thấy hay không cũng không quan trọng, anh sẽ dùng cả cuộc đời để chứng minh là được rồi.

Việc anh không biết là, lông mi cô vẫn hơi run run, trong mắt đã có vệt nước, cô đang bị đau như vậy sao có thể hoàn toàn ngủ say được chứ? Hành động khe khẽ hay một chút tiếng động đều có thể đánh thức cô. Nụ hôn của anh, lời nói của anh toàn bộ đã đi vào trong tim cô.