Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 282




Nếu cô đã quyết đinh đi Bắc Kinh thì phải sắp xếp tốt mọi việc ở đây, tuy ăn tết từ lâu đã không còn nhiều không khí nữa nhưng dù sao cũng là dịp lễ mà mọi người đều coi trọng.

Lúc trước ba cô còn sống thì việc ăn tết này không bao giờ đến tay cô phải lo, dù là Đồng thị hay trong nhà thì đều được sắp xếp đâu vào đấy. Cô khi đó ngoài việc oán trách ăn tết là việc của người khác ra thì không còn cảm giác gì cả. Bởi vì với cô mà nói thì ăn tết chính là khi mọi người vui vẻ ai ở nhà đấy cùng ăn cơm bên mâm cơm gia đình, còn cô thì vĩnh viễn ở trong góc của riêng mình đếm từng hạt cơm.

Còn bây giờ khi cô nói ra mình sẽ đi Bắc Kinh ăn tết thì mẹ nhỏ liền hỏi: "Vậy chúng ta thì sao?"

Đồng Nhất Niệm rất muốn nói: "Các người làm sao thì liên quan gì đến tôi?"

Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của mẹ nhỏ và Nhất Lăng, cắn môi lo sợ nhìn cô như thỏ con thì cuối cùng lại nuốt câu nói này vào.

Thời khắc đó cô có một cảm giác mãnh liệt rằng bản thân và hai người này là người một nhà, tuy là rất ghét cảm giác này nhưng đây là sự thực khó mà thay đổi được.

"Hai người ăn tết ở nhà đi, con sẽ mua hết đồ tết rồi mới đi, còn có trước đây có những người nào cần qua lại thì cũng lên danh sách cho con để con sắp xếp cho hai người luôn." Cô nhàn nhạt nói xong rồi bảo bảo mẫu đỡ cô lên lầu, cẩn thận từng bước một.

Không biết từ bao giờ cô đã phải có trách nhiệm với họ, phải làm chủ cái nhà này rồi? Không có bước chuyển giao nào mà cứ như vậy thành thật luôn rồi.

Mẹ nhỏ và Nhất Lăng từng rất ngang ngược kiêu ngạo trước mặt cô dường như đã trở thành người co rúm sau lưng cô nhìn sắc mặt cô rồi, có lẽ hiện thực chính là như vậy. Khi còn đi học, trong môn học chính trị đã nói nền tảng kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc, ở trong nhà cũng là cái đạo lí này, nhờ cô mà có ăn nên tất nhiên phải tự hạ thấp vị trí xuống.

"Mẹ, ăn tết chỉ có hai chúng ta ở nhà sao?"

Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của Nhất Lăng hỏi mẹ nhỏ, từ sau khi xảy ra chuyện thiết kế của Kiệt Tây bị ăn cắp, Nhất Lăng nói chuyện luôn là cái vẻ yếu ớt này, mỗi lần nhìn thấy người chị là cô thì ánh mắt luôn trốn tránh và lo sợ.

Cô biết Nhất Lăng sợ cô, cũng biết Nhất Lăng đi cầu xin Kiệt Tây đừng kiện. Hừm.. nhưng dù Nhất Lăng không đi cầu xin Kiệt Tây thì cô và Kiệt Tây cũng sẽ không thật sự đi kiện.

"Vậy thì con còn muốn có ai nữa? Haizzz.." Tiếng thở dài của mẹ nhỏ phát tán trong căn nhà họ Đồng rộng lớn này trở nên đặc biệt dài, càng làm cho căn nhà trở nên trống trải.

"Mẹ.. vẫn là trước đây tốt hơn.. ăn tết có ba, có anh rể.. chỉ cần có ba và anh rể thì trong nhà sẽ náo nhiệt.." Nhất Lăng rầu rĩ nói.

Đồng Nhất Niệm lại bị bất ngờ vì câu nói này của con bé, hình như đây là lần đầu tiên Đồng Nhất Lăng nhớ đến cái tốt của trước đây mà không phải là sự xa hoa giàu có trong quá khứ. Cô lại nghĩ đến sự ồn ào, sự náo nhiệt trong lời nói của con bé liệu có phải là tình thân mà nó không thể hiện ra không?

"Đừng nhắc đến anh rể con nữa!" Mẹ nhỏ mắng nhỏ con bé.

"Mẹ.. thật ra anh rể cũng có cái lí của anh rể.. nhưng ba cũng là ba.."

Nhất Lăng dường như lâm vào rối loạn.

Đây vốn là một nút thắt, một nút thắt đến cả Đồng Nhất Niệm cũng không thể gỡ được thì Nhất Lăng làm sao có thể nghĩ ra đây?

Buổi tối ngày đi Bắc Kinh, Đồng Nhất Niệm đi cùng với bảo mẫu đến nhà Khang Kỳ chúc tết, đây là việc mà cô làm mỗi năm nhưng năm nay phải làm trước rồi.

Buổi tối ngày họp báo thời trang, Khang Kỳ và người nhà anh ấy đều có mặt, sau đó cũng chưa từng xuất hiện, còn cô luôn bận rộn nên không quan tâm được chuyện sau đó, đến cả việc Khang Kỳ quay về bộ đội lúc nào cô cũng không biết.

Bỗng nhiên cô cảm thấy sao ngày càng xa cách với Khang Kỳ rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô vốn không xứng để Khang Kỳ cứ luôn chờ đợi.

Lần này đến nhà họ Thẩm rõ ràng là cảm thấy được sự khác biệt, mẹ Khang Kỳ trước đây thường lập tức sẽ ra sân đón cô nhưng lần này cả sân vườn đều rất yên tĩnh, nếu như không phải cửa sân mở thì cô còn tưởng nhà họ Thẩm không có ai ở nhà nữa.

Sau khi đi vào liền phát hiện ông Thẩm đang một mình ngồi ngây người trong sân, dáng vẻ đó dường như đã già đi rất nhiều.

Nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì sao?

"Bác Thẩm." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Ông Thẩm tỉnh lại trong sự ngẩn ngơ, nhìn thấy cô thì hai mắt liền sáng lên: "Tố Tâm.."

Đồng Nhất Niệm sững sờ, nhanh chóng hiểu ra, ông Thẩm đang nhìn nhầm mình thành mẹ rồi.

"Bác Thẩm, là cháu." Cô đi đến trước mặt ông, nhẹ nhàng nói.

"Ồ, là Niệm Niệm à.." Ông Thẩm cười một cách không tự nhiên.

Đồng Nhất Niệm bảo bảo mẫu đặt quà tặng xuống rồi ngồi xuống ghế đối diện với ông Thẩm, cảnh vệ cũng mang trà lên.

"Bác Thẩm, bác gái đâu rồi ạ?" Trước đây luôn là bác gái bận rộn đón tiếp cô, hôm nay lại không thấy, có chút kì lạ.

"Bà ấy à, đi thăm họ hàng rồi!" Ông Thẩm cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tỉ mỉ quan sát thân hình mập mạp của cô: "Niệm Niệm đã lâu không đến rồi nhỉ, sắp sinh rồi à?"

Đồng Nhất Niệm mỉm cười: "Còn sớm ạ, phải ăn tết xong ạ." Nói xong cô lại bổ sung: "Bác Thẩm, năm này cháu phải đi Bắc kinh ăn tết nên không thể đến thăm bác vào ngày đầu năm được!"

"Bắc Kinh sao?" Ông Thẩm gật đầu tỏ vẻ hiểu được: "Cũng nên đi Bắc Kinh rồi.."

Cô nghĩ có phải ông Thẩm hiều nhầm cô và Lục Hướng Bắc làm hòa rồi không? Nhưng cô cũng không giải thích, cứ để vậy đi, để Khang Kỳ hoàn toàn buông xuống.

Ông Thẩm dường như có tâm sự, không hay nói như trước đây nữa, Đồng Nhất Niệm không biết có phải liên quan đến mẹ mình không nữa nên không hỏi nhiều chỉ ngồi một lúc rồi từ biệt ra về.

Cảnh vệ tiễn họ ra đến cửa cô mới hỏi thăm: "Bác Thẩm nhìn có vẻ không được khỏe, sao bác gái lại không ở nhà chăm sóc vậy?"

Cảnh vệ biết cô, cũng biết quan hệ của cô với nhà họ Thẩm không thường mà giống như con gái liền trả lời thành thật: "Hai ngày trước ông Thẩm và vợ cãi nhau, Thẩm phu nhân tìm ra được rất nhiều ảnh cũ đều đốt hết sau đó liền về nhà cũ."

Đồng Nhất Niệm nhớ lại lúc cô mới vào nhà nghe thấy câu đầu tiên là "Tố Tâm" thì liền hiểu ngay đã có chuyện gì.

"Thì ra là vậy, vậy phiền anh hãy chăm sóc sức khỏe cho bác Thẩm cẩn thận nhé." Trong lòng cô có chút xót xa, cánh cửa nhà họ Thẩm này nghe chừng cô sẽ ngày càng khó vào rồi.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, vào một ngày nắng mùa đông Đồng Nhất Niệm đã lên tàu hỏa hướng về phía Bắc.

Lục Hướng Bắc không đến tiễn cô, thời gian gần đây tần suất anh xuất hiện bên cạnh cô rất ít, dù có xuất hiện thì cũng chỉ loáng thoáng trong bệnh viện, sau đó cũng không nói được mấy câu đã đi mất.

Từ sau khi cô kí hợp đồng thị trường trong nước thì trạng thái giữa bọn họ vẫn luôn như vậy.

Vì vậy cô chỉ mím môi cười, những đêm khuya không có ai vẫn thường nhớ đến sự mặt dày của anh, những lời nói lưu manh của anh. Dần dần cô đã hiểu một số những việc không biết làm thế nào và những giằng co của anh trong hôn nhân trước đây.

Có lẽ cô bây giờ đang làm tổn thương anh.

Nhưng cô vẫn chỉ mỉm cười.

Là Trác Thần Viễn đến đón cô.

Xe sang, lối đi giành cho khách quý, trong dòng người đông nghịt của ga xe lửa ngày tết, cô lại lên được tàu hỏa một cách rất thảnh thơi.

Trước khi tàu chạy lại có một người lên toa theo chính là cảnh sát trẻ Tiểu Đỗ.

"Cô Đồng, sắp đến tết rồi nên cục trưởng Lục rất bận không thể tiễn cô được, đành bảo tôi đến đưa cho cô cái này, chúc cô đi đường bình an." Tiểu Đỗ đưa cho cô một chiếc hộp.

Tết, rất bận.. có lẽ vậy..

Là cô đuổi anh đi, lấy sự máu lạnh của cô làm vũ khí.

Sau khi Tiểu Đỗ xuống tàu thì cô mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một chiếc còi cảnh báo nằm một cách ngay ngắn.

Ý gì đây?

Cô mơ hồ nhớ lại một bộ phim Hồng Kông từng xem trước đây, nam chính cũng là cảnh sát đã tặng cho nữ chính một chiếc còi cảnh báo là giải thưởng mà anh ta nhận được, nói với cô ấy dù là bất cứ khi nào chỉ cần cô ấy thổi chiếc còi này thì anh ta sẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy.

Cô nhớ khi xem cảnh này trong phim Lục Hướng Bắc cũng ở bên cạnh cô, lúc đó cô đã cười tỏ vẻ cảm khái, đây chỉ là một câu chuyện mà thôi, chứ thật sự có cảm ứng tương thông đó sao?

Khi đó Lục Hướng Bắc đã trả lời thế nào nhỉ?

"Mọi cảm ứng tương thông ngẫu nhiên đều là do được con người sắp đặt, sự ngẫu nhiên như vậy xảy ra nhiều rồi thì sẽ trở thành đương nhiên thôi. Quan trọng là phải xem có tâm ý hay không mà thôi."

Cô cười.

Chỉ là câu chuyện mà thôi.

Bên ngoài khoang giường nằm có tiếng gõ cửa: "Niệm Niệm, là tôi."

Là Trác Thần Viễn.

"Mời vào." Cô thu lại chiếc còi.

"Tâm trạng có vẻ rất tốt nhỉ?" Anh liếc nhìn thấy ý cười khóe mắt cô.

"Không có gì, chỉ là nhớ đến một câu chuyện mà thôi." Cô hỏi ngược lại Trác Thần Viễn: "Chẳng phải là bác Trác bị ốm sao? Sao anh lại ở đây?"

Trác Thần Viễn chớp mắt, nhìn không ra vẻ kì lạ mà cho cô một câu trả lời không hề có khe hở: "Vừa mới bay đến, đặc biệt đến đón cô, nhân vật cấp bảo vật quốc gia, lỡ có chuyện gì thì sao được?"

"Vậy bác Trác giờ thế nào rồi?" Cô hỏi.

"Tuổi cao rồi, luôn có mấy bệnh vặt này kia, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mỗi ngày đều có bác sĩ đúng giờ đến khám nên cũng coi như ổn định rồi."

Cô gật đầu.

Tàu hỏa bắt đầu khởi hành.

Cô không nhìn thấy được từ khi Tiểu Đỗ đưa cho cô chiếc còi, vẫn luôn có một người đàn ông mặc cảnh phục đứng chờ trong toa, nhưng cho đến tận khi xe lửa lăn bánh anh ta vẫn không nghe thấy tiếng còi cất lên.

Vì thế đành mặc nhận xuống tàu.

Tiểu Đỗ ở sân ga nhìn người đàn ông xuống tàu với vẻ thương tình rồi gọi một tiếng: "Cục trưởng Lục."

Anh ra vẻ không có chuyện gì bước chân vội vang đi lướt qua Tiểu Đỗ: "Đi thôi, về cục mở cuộc họp!"

Là cô quên rồi sao hay là cố ý làm vậy?