Kết quả cuối cùng của việc này là dù Kiệt Tây hay Lục Hướng Bắc đều không thể thuyết phục được Đồng Nhất Niệm từ bỏ suy nghĩ hợp tác với các đại lí kia.
Hạ Tử Tường rất chăm sóc Đồng Nhất Niệm mà đặt địa điểm hẹn gặp ở phòng bệnh, mặt mũi anh ta lớn thật, mang theo các đại lí kia đến bệnh viện xem thiết kế và hàng mẫu.
Trước thời gian hẹn, Đồng Nhất Niệm mời bác sĩ kiểm tra cho cô, sau đó xác định là cô không sao mới dám hẹn gặp các đại lí, còn gọi cả Di Đóa đến, dù sao cô ấy cũng có phần trong Y Niệm.
Di Đóa bây giờ rất thân thiết với Thành Chân, dù Di Đóa đi đâu Thành Chân cũng đi theo, còn Di Đóa lại không để ý đến anh ta lắm.
Còn về suy nghĩ của Đồng Nhất Niệm muốn trong thời gian ngắn mở rộng thị thường trong nước thì Di Đóa lại không có ý kiến gì mấy, cô ấy không sở trường với những thứ mang tính quyết sách này nhưng lại tin tưởng tuyệt đối với Lục Hướng Bắc và Kiệt Tây vì thế cô ấy cũng có thái độ không tán thành lắm.
Nhưng đến cả Kiệt Tây và Lục Hướng Bắc cũng đều mắc kẹt ở chỗ Đồng Nhất Niệm thì cô ấy còn có thể làm được gì chứ? Nói gần nói xa khuyên Đồng Nhất Niệm mấy lần đều không có kết quả thì cô ấy cũng không còn cách nào chỉ đành cố gắng ở bên Đồng Nhất Niệm vậy, không thể để cô quá vất vả được.
Cuối cùng việc hợp tác được quyết định. Buổi trưa ngày kí hợp đồng Hạ Tử Tường còn mang cả rượu và nước ép hoa quả đến để chúc mừng cùng cô.
Dù mẹ Lương không hài lòng việc anh ta mang đồ ăn từ khách sạn đến nhưng Hạ Tử Tường trong thời gian này cũng luyện được mặt dày rồi nên cứ giả vờ như không hiểu sắc mặt của mẹ Lương, lại còn cười mời mẹ Lương cùng ăn nữa.
Mẹ Lương tất nhiên là không nể tình anh ta, còn luôn ở bên cạnh canh trừng làm Đồng Nhất Niệm cảm thấy khá khó xử.
Cuối cùng, nhân lúc mẹ Lương không có ở bên cạnh, cô mới có thời gian để nói với Hạ Tử Tường: "Hạ Nhị, việc lần này thật sự cần cám ơn anh, tôi vẫn luôn muốn đích thân nói tiếng cám ơn anh, thật đấy!" Cô nhắc đi nhắc lại mấy chữ thật sự để thể hiện sự cảm kích của mình.
Hạ Tử Tường lắc đầu nói: "Không cần cám ơn anh, anh chỉ đến để chuộc tội thôi!"
"Chuộc tội sao?" Lời của anh ta làm Đồng Nhất Niệm trợn tròn mắt.
"Đúng thế, chuộc tội!" Anh ta gật đầu, có mấy phần áy náy: "Em biến thành như này anh chính là kẻ có tội hàng đầu!"
Đồng Nhất Niệm tưởng rằng anh ta vẫn còn tự trách về việc lần trước ở nhà hát kịch liền cười nói: "Chuyện này lần sự không thể trách anh, Ngũ Nhược Thuỷ cố ý muốn hại tôi, dù anh không ở bên cạnh tôi thì cô ta cũng vẫn hại tôi thôi. Tối đó cũng may mà có anh nếu không tôi đã bị cô ta chơi xấu mà lại không có ai đưa tôi đến bệnh viện, vì thế việc này không liên quan gì đến anh cả."
Hạ Tử Tường lắc đầu, trong mắt có vẻ đau buồn: "Niệm Niệm, em nói như vậy càng làm anh thấy xấu hổ. Anh không thể giấu em nữa! Em biết không, việc em bị Ngũ Nhược Thuỷ tính kế hoàn toàn là vì anh trai anh ở sau lưng giở trò, là anh ấy mua chuộc Ngũ Nhược Thuỷ, việc hại em suýt sảy thai có liên quan đến anh ấy, hại Y Niệm của em bị trộm thiết kế cũng có liên quan đến anh ấy, việc làm loạn ở buổi họp báo thời trang cũng có liên quan đến anh ấy. Tóm lại, anh trai anh không từ thủ đoạn.."
Đồng Nhất Niệm sững sờ nhìn anh ta, cười hoảng hốt.
Nụ cười như vậy làm cho Hạ Tử Tường thấy chột dạ, hơn nữa là làm anh ta thấy sợ hãi, anh ta bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của cô làm anh ta thấy lạ lẫm, không nắm bắt được, dường như rất nhanh sẽ biến mất.
"Niệm Niệm, anh không muốn giấu em bất cứ việc gì, anh trai anh không muốn chúng ta ở bên nhau, nếu như anh tiếp tục ở bên em thì có thể em sẽ bị tổn thương càng nhiều, nhưng Niệm Niệm, anh không muốn từ bỏ em, cũng sẽ không từ bỏ em!" Anh ta bỗng nhiên nắm lấy tay cô: "Niệm Niệm, dù có nhiều khó khăn hơn nữa thì chúng ta hãy cùng nhau khắc phục được không?"
Đồng Nhất Niệm nhìn anh ta từ từ lắc đầu: "Hạ Nhị, tôi đã trải qua quá nhiều khổ sở rồi, không còn dũng khí để tiếp tục trải qua nữa đâu, tôi chỉ hi vọng cuộc đời mình được sóng yên biển lặng.. Tôi vẫn rất cảm kích tất cả những việc anh làm vì tôi, có lẽ về sau tôi sẽ dùng cách khác để đền đáp lại."
"Không, anh không cần em đền đáp!" Hạ Tử Tường cố chấp nắm chặt lấy tay cô: "Anh sẽ cho em cuộc sống trời yên biển lặng, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy. Anh có thể cho em thứ em cần!"
Anh ta nói đến đây thì mẹ Lương liền xuất hiện hắng giọng mấy tiếng, anh ta vội thu tay lại, nhưng lại dùng ánh mắt kiên định nói với cô là anh ta sẽ không từ bỏ!
"Niệm Niệm, dì Lương, con đi trước đây, lần sau lại đến!" Trước khi đi còn đứng trước mặt cô với vẻ không nỡ: "Niệm Niệm, có rất nhiều chuyện thật ra anh có thể không nói với em nhưng anh đã từng nói là Hạ Nhị anh sẽ không có bí mật gì với em cả thế nên anh mới nói hết với em, dù có là việc ngu ngốc thì về sau anh vẫn sẽ kiên trì, giữa hai người sẽ không có lừa dối, chỉ có thành thật!"
Hạ Tử Tường chưa đi được nửa tiếng thì Lục Hướng Bắc vội đến, Đồng Nhất Niệm đoán là lúc mẹ Lương ra ngoài đã báo tin cho Lục Hướng Bắc.
Khi Lục Hướng Bắc đến trên mặt đen xì: "Em vẫn kí hợp đồng rồi sao?"
"Đúng thế!" Cô không hề cảm thấy mình làm sai gì cả.
"Đồng Nhất Niệm, về sau mà xảy ra chuyện gì thì đừng mơ anh giúp em nữa!" Anh rất tức giận, nói chuyện cũng không nể nang.
Cô nghe rồi lại hừ lạnh: "Lục Hướng Bắc, chỉ cần anh quản tốt Nhược Nhược của anh để cô ta không làm loạn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!"
"Đồng Nhất Niệm, em đừng ngốc nghếch nữa, lẽ nào em cho rằng tất cả mọi việc xấu đều là Ngũ Nhược Thuỷ làm sao? Chuyện xảy ra ở buổi họp báo thời trang không có liên quan gì đến cô ta cả!" Tâm trạng anh có chút mất khống chế, dù bác sĩ và y tá đều nhấn mạnh không để Đồng Nhất Niệm bị đả kích nhưng anh vẫn mất khống chế.
Trong lòng Đồng Nhất Niệm như bị đâm một cái vậy, bây giờ mà anh còn nói giúp cô ta sao? Cô nheo mắt lại, giống như một con thú nhỏ hăng máu: "Lục Hướng Bắc, Nhất Lăng đã thừa nhận bản thiết kế là nó đưa cho Ngũ Nhược Thuỷ, mà anh còn coi trọng Nhược Nhược của anh nữa sao? Anh yên tâm, tôi bây giờ như thế này không dám làm gì cô ta đâu, anh không cần phải cố thoát tội cho cô ta!"
Mẹ Lương nhìn hai người lại cãi nhau liền ra sức kéo lấy Lục Hướng Bắc trách mắng: "Hướng Bắc, con không thể nói chuyện đàng hoàng sao hả? Lẽ nào không biết là Niệm Niệm bây giờ không thể bị kích động sao? Con mau ngậm mồm vào cho mẹ!"
Ánh sáng trong đôi mắt đen của Lục Hướng Bắc liền trầm xuống rơi vào bụng dưới của cô, dù có tức giận hơn nữa thì lúc này cũng phải nhịn vào, để mặc ngọn lửa tức giận này cháy trong cơ thể, đốt cháy chính bản thân anh, ngữ điệu nói chuyện với cô cũng dịu dàng hơn: "Niệm Niệm, đúng là thiết kế do Ngũ Nhược Thuỷ lấy nhưng đó là chuyện một tháng trước rồi, em quên rồi sao? Tạp chí đó là một tháng trước. Khi cuộc họp báo của em cử hành Ngũ Nhược Thuỷ đã không còn ở đây nữa, vì thế vốn là không liên quan gì đến cô ta!"
Cô bỗng nhiên tìm ra nguồn gốc gây ra nỗi đau như cây kim trong lòng mình, vốn không phải vì anh nổi giận với cô, càng không phải vì anh phản đối cô kí hợp đồng, anh không hiểu được việc cô làm, ít nhất là bây giờ không hiểu được, cô cũng không trách anh, rồi sẽ có ngày anh hiểu được.
Cô nghĩ như vậy liền không giận nữa, trong nụ cười chế giễu của cô có một tia chua xót: "Vậy sao? Ngũ Nhược Thuỷ không ở đây nữa vậy thì cô ta đi đâu rồi? Xem ra cục trưởng Lục rất rõ nhỉ?"
Lục Hướng Bắc liền ngậm miệng không nói nữa.
Sự chế giễu trong nụ cười của cô càng sâu hơn: "Cục trưởng Lục, thật ra tôi biết anh muốn nói gì, chẳng phải là muốn nói với tôi một người con gái như Ngũ Nhược Thuỷ không thể gây ra sóng gió lớn như thế sao? Chẳng phải anh muốn nói sau lưng cô ta có người khác sao? Hơn nữa người này là Hạ Tử Du đúng không?"
Anh nhìn cô dường như đang nói, nếu như đã biết thì tại sao còn qua lại với Hạ Tử Tường?
Ánh mắt cô nhìn xa ra ngoài cửa sổ, nơi xa xôi không biết tên kia có cái gì cô cũng không nhìn rõ, chỉ nghe thấy âm thanh buồn buồn của mình: "Lục Hướng Bắc, những việc này Hạ Tử Tường đã nói với tôi rồi. Sự khác biệt lớn nhất giữa Hạ Tử Tường và anh chính là anh ta không giấu giếm tôi bất cứ điều gì, còn anh thì lại cái gì cũng giấu tôi. Anh nói với tôi sao anh lại biết Ngũ Nhược Thuỷ không còn ở đây nữa? Là anh sắp xếp có đúng không? Anh ném người phụ nữa hại con trai tôi đi đâu rồi?"
Anh lại im lặng.
Cô thu hồi ánh mắt, trong mắt xót xa long lanh: "Lục Hướng Bắc, tôi biết là anh sẽ không nói."
Không biết có phải bị câu nói này của cô kích tướng không mà anh lại nói ra: "Lần trước cô ta gọi điện cho anh cầu cứu vì bị người ta.. cưỡng hiếp. Khi đối mặt với cô ta ở sở cảnh sát, anh không biết nên có thái độ thế nào với cô ta nhưng dù sao cô ta.. Vụ án ăn cắp bí mật thương nghiệp này có liên quan đến Nhất Lăng nên Kiệt Tây từ bỏ việc kiện tụng, Ngũ Nhược Thuỷ về quê cũ rồi."
"Hừ.. Có phải cụ trưởng Lục đích thân đưa cô ta đi không?" Cô cười thành tiếng: "Cô ta lại sao rồi? Dù sao cô ta cũng là em gái nhỏ của anh mà!"
Lục Hướng Bắc lắc đầu: "Anh không đưa cô ta, lần gặp ở sở cảnh sát là lần gặp cuối cùng, anh cũng sẽ không gặp lại cô ta nữa."
Lần gặp mặt ở sở cảnh sát kia anh cũng coi như tuyệt tình, người con gái đầu bù tóc rối đó là người con gái đã làm hại Đồng Nhất Niệm và con của anh, là người con gái đã từng trải qua nỗi đau khổ nhất.
Làm cho trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn, các loại cảm giác cùng chất chứa, trong đó có căm ghét, tất nhiên cũng có thương cảm, hãm hiếp là sự tủi nhục nhất đối với con gái, dù cho là người con gái thế nào đi nữa.
Ngũ Nhược Thuỷ đã làm ra rất nhiều chuyện, thậm chí thế giới quan và nhân sinh quan của cô ta đều là sai nhưng cũng là do trong quá trình trưởng thành không được dẫn dắt tử tế.
Như Kiều ẩn nấp trong cậu lạc bộ đêm nên sợ người khác biết cô ta là em gái mình, còn không dám đến trường học gặp cô ta nên sao có thể quan tâm đến cô ta được? Còn anh có phải trong khi thay Như Kiều chăm sóc cô ta đã làm Ngũ Nhược Thuỷ nảy sinh hiểu lầm gì đó chăng? Tuy anh đã cố gắng để giữ khoảng cách nhưng có những chuyện xảy ra mà không thể nào ngăn lại được.
Vì thế lần này cứ để cho "tuyệt tình" triệt để đi, cắt đứt ý niệm của cô ta, để cô ta yên tâm về quê căm ghét anh đi.
Là anh sắp xếp để sở trưởng Đàm đưa cô ta đi nhưng lại bảo sở trưởng Đàm giấu Ngũ Nhược Thuỷ đừng nhắc đến tên anh với Ngũ Nhược Thuỷ. Nghe nói ở dưới quê còn có dì họ của Như Kiều, còn có rừng trà, mong là thôn trang với khói trà Bích Loa Xuân có thể xoa dịu linh hồn phù phiếm của cô ta.