Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 274




Lần này anh không có vẻ mặt tươi cười nữa mà rất nghiêm túc vừa nói vừa nhìn sắc mặt cô, biết được những lời này có tác dụng với cô liền nói tiếp: "Còn có.. mẹ ruột của anh nữa. Tuy anh đã từng oán trách không để ý đến bà nhưng không thể không thừa nhận, là cuộc sống của bà rất vất vả. Lúc đầu một người phụ nữ trẻ tuổi một mình sang Pháp, xin học, lập nghiệp, ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm mà lại có thể làm nên thành tựu ngày hôm nay, sự gian nan trong đó chắc em có thể tưởng tượng được."

Trước đây cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến mẹ ruột mình, thỉnh thoảng nhắc đến cũng chỉ nhẹ nhàng qua quýt. Thông tin chi tiết nhất cô có được là từ ba cô, ông nói với cô mẹ anh là nghệ sĩ piano nổi tiếng, đồng thời cũng là người sáng lập thương hiệu piano nổi tiếng.

Người phụ nữ có thể sinh ra người con trai ưu tú như vậy chắc chắn không thể là người tầm thường, nhưng năm xưa sao bà lại bỏ rơi anh để đi đến nước Pháp xa xôi?

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này nhưng bây giờ bản thân cũng đã làm mẹ nên cũng cảm thấy người làm mẹ nếu như không phải trong tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi con mình, vì thế khi đó bà ấy chắc là vô cùng khó khăn. So với người phụ nữ vĩ đại trong lời anh nói thì bà ấy có lẽ đã khổ hơn nhiều.

"Vậy.. bây giờ tôi phải làm sao đây?" Cô cúi đầu thấp giọng hỏi, giống như trước đây ở Đồng thị, nếu như cô không quyết định được một phương án nào đó thì cũng hỏi anh như này.

Trong mắt anh nhuộm thêm một tầng sắc thái dịu dàng, ấn cô vào trong chăn: "Việc em cần làm bây giờ là ngủ."

Trong lòng cô kích động ngồi dậy nhưng lại bị anh giữ lấy: "Đừng bướng nữa cô bé ngốc, đừng kích đông có được không? Bây giờ em có thể làm gì chứ? Kiệt Tây bị rơi vào tình trạng ăn cắp bản quyền, chắc ngày mai đầu đề các tờ báo lớn sẽ toàn là các tin tức không hay về Y Niệm, dù em có cả đêm không ngủ thì cũng không có tác dụng gì cả! Việc duy nhất có thể làm là ăn ngon ngủ tốt, nếu không lấy đâu ra sức mà bắt đầu lại từ đầu?"

Đúng thế, ngày mai.. ngày mai sẽ là ngày tận cùng trái đất, Kiệt Tây xong rồi, Y Niệm xong rồi. Thật ra Y Niệm cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Kiệt Tây, bị gánh danh đánh cắp bản quyền làm lòng cô rất lo lắng liền nói: "Nhưng Kiệt Tây.."

"Kiệt Tây sẽ không sao đâu!" Anh biết cô đang nghĩ cái gì, ngón tay nhẹ đè nên môi cô ngăn cô nói tiếp: "Chuyện còn lại hãy giao cho anh, em chắc không quên đến mức không biết anh làm nghề gì đấy chứ? Chuyện trên thế giới này chỉ cần có chân tướng thì sẽ có thể điều tra ra được, anh sẽ tìm lại công bằng cho Kiệt Tây!"

Việc này thì cô tin.

Nhưng dù có trả lại công bằng cho Kiệt Tây thì dư luận cũng đã tạo thành rồi, đầu tư trước đó của Y Niệm cũng trở thành công cốc rồi.

Dưới ánh đèn soi sáng buồn bã của cô tiết lộ tâm sự trong lòng cô, bàn tay anh kéo lấy gương mặt cô, ngón cái xoa nhẹ lên da mặt cô: "Có thể, có thể làm lại từ đầu mà, phải tin tưởng bản thân em chứ! Nhé?"

Những chỗ trên má cô mà anh xoa đều trở nên ấm áp, ấm áp này còn ngấm vào tận trái tim, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đang tan chảy.

"Lục Hướng Bắc.." Mặt cô rất gần với anh, độ ấm hơi thở anh cũng phả vào tai cô, cô gọi tên anh, lần đầu tiên sau khi li hôn cô gọi anh với ngữ khí như vậy.

"Hả?" Anh đáp lại cô, giọng mũi đặc sệt, có cả sự nhẫn nại và yêu chiều.

"Có phải tôi rất kém không.." Ngữ khí của cô rất thiếu tự tin thậm chí còn yếu đuối.

Cô ở trước mặt anh chưa bao giờ là ưu tú vì thế nên không sợ bị lộ ra điểm yếu của bản thân, dù sao thì anh cũng hiểu rõ phân lượng của cô rồi, trước đây làm việc ở Đồng thị vì công việc đã bị anh mắng nhiều rồi! Nhưng cô không thể không thừa nhận sau mỗi lần bị mắng thì ý kiến anh đưa cho cô đều rất có ích.

Anh lại cười, cô thiếu tự tin như vậy xem ra là trước đây anh đã mắng nhiều quá rồi, anh không nhịn được ôm cô vào lòng, hai người lại trở thành tư thế ôm nhau ngủ.

"Cô ngốc à, em rất giỏi, vẫn luôn rất giỏi!" Anh nhỏ giọng, giọng nói như xuất phát từ sâu trong cổ họng, có thêm một sự dịu dàng khàn khàn.

Cô ngạc nhiên.

Đây là đang an ủi cô sao? Nếu như cô vẫn luôn rất giỏi thì tại sao anh vẫn luôn không vừa lòng với công việc của cô vậy?

"Hì.." Anh cười: "Không cần nghi ngờ, em vẫn luôn rất ưu tú, chỉ vì đó là em nên anh hi vọng em sẽ càng tốt hơn nữa, thế nên anh mới nghiêm khắc hơn với em!"

"Thật sao?" Cô liếc nhìn anh, không dám tin lời anh.

Anh gật đầu, khẳng định chắc chắn: "Thật!" Cuối cùng còn cười một cách nghịch ngợm: "Một người xuất sắc như anh đây sao có thể có một bà xã kém cỏi được? Em nói xem có đúng không?" Cô trừng mắt với anh: "Ai là bà xã của anh chứ?"

Anh mỉm cười, cũng không tranh cãi với cô, vươn tay ra tắt đèn, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong bóng tối giọng nói của anh như làn gió ấm: "Ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày mới thôi."

Ngày mai lại là một ngày mới sao? Anh cũng biết câu này sao?

Cô nằm trong lòng anh, dường như đã rất lâu rồi không có được cảm giác như thế này, hơi ấm và lồng ngực rộng rãi của anh sát vào lưng cô, cánh tay của anh quấn lên người cô, thời tiết đã có hơi hướng sang đông nhưng có anh sưởi ấm thì trong phòng không cần mở máy sưởi nữa.

"Niệm Niệm, đừng nghĩ nữa, em còn có anh mà, dù cho cuối cùng có tồi tệ đến không thể thu dọn thì cũng vẫn còn có anh mà! Em quên rồi sao?" Giọng nói của anh mềm nhẹ như tơ.

Cô làm sao quên được, quên thế nào được? Mỗi khi cô không thể giải quyết được đều là anh đến thu dọn tàn cuộc mà.

Khoang mắt cô nóng lên, chính vào giây phút này cô thật sự có xúc động cứ thế này chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, nhưng cô không thể.

"Ai cần anh thu dọn chứ? Tôi phải tự mình làm!" Cô cứng rắn thốt ra câu này, chỉ vì không muốn trái tim mình chìm đắm vào đó mà quay trở lại từ đầu.

"Được rồi, được rồi! Tự em làm! Anh nói rồi mà, Niệm Niệm là giỏi nhất! Bây giờ có thể đi ngủ được chưa?" Trong ngữ khí của anh có thêm mùi vị dỗ dành trẻ con.

"Anh cút xuống giường trước đã!" Mấy ngày nay, tuy Lục Hướng Bắc vẫn luôn ở bệnh viện cùng cô nhưng buổi đêm cô vẫn kiên quyết phòng thủ trận địa của mình, lần nào cũng ép anh xuống giường.

"Lợi dụng xong rồi là lại đá đi? Nhẫn tâm vậy sao?" Anh dán vào cô chặt hơn.

"Lục Hướng Bắc, nếu như anh tôn trọng tôi thì xin anh hãy hiểu rõ là chúng ta đã li hôn rồi, cứ ngủ với nhau thế này thì ra thể thống gì chứ?" Cô cứng rắn hơn.

"Vậy thì chúng ta tái hôn đi!" Anh dán sát vào cô, đây là ấm áp anh luôn mơ ước sao có thể nỡ buông ra chứ.