Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 268: 268: Anh Không Cắn Rứt Sao






Trong lời nói vẫn không giấu được chút chua xót, không nhớ không trách thì đã không còn là người phàm nữa rồi.
Lục Hướng Bắc chỉ trầm mặt không nói gì.

Tất nhiên cũng không thể dở trò lưu manh nữa, dở trò lưu manh cũng cần phải trong một phạm vi nhất định, cuộc điện thoại của Ngũ Nhược Thủy đã lật đổ hoàn toàn cảnh giới và không khí để anh dở trò lưu mạnh rồi.
Nước ở đầu giường đã nguội nên anh đành thay một chậu nước khác, vắt khăn để cô tự lau người, chăm sóc cô nằm xuống một cách thoải mái, sau đó ngồi cách cô thật xa lại mở laptop ra.
Khi Đồng Nhất Niệm tỉnh dậy sau một giấc ngủ vẫn thấy trong phòng bệnh có ánh sáng yếu ớt mà tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng vang lên.
Anh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Cô rất muốn mặc kệ ngủ tiếp nhưng tiếng bàn phím thỉnh thoảng kia tuy rất nhẹ nhưng giống như gõ vào tim cô vậy làm cô trở nên tâm phiền ý loạn.
Cô vớ bừa một cái gối ném về phía anh: "Đây là bệnh viện! Muốn làm việc thì về văn phòng của anh mà làm, đừng làm cho người ta không ngủ được nữa!"
Vì thế tiếng gõ bàn phím liền dừng lại.
Việc sau đó như thế nào cô cũng không rõ nữa, Lục Hướng Bắc cũng không lên giường ngủ, ít nhất thì khi cô tỉnh táo thì không.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì anh đã không còn ở trong phòng bệnh nữa rồi, còn bên cạnh cô lại là mẹ Lương.
Anh lại làm lớn chuyện gọi cả mẹ Lương đến nữa!
Cô không rõ đêm qua có phải anh thức cả đêm làm việc không nữa chỉ nhớ lờ mờ là anh hôm nay có cuộc họp.
Trong lòng có chút phiền muộn, cuối cùng đành nói với bản thân, mặc kệ anh, không liên quan gì đến mình hết!
Mẹ Lương nghe nói cô suýt sảy thai liền bị dọa sợ lập tức ở lì phòng bệnh để chăm sóc cô.
Về sau Đồng Nhất Niệm mới hiểu ra mục đích mẹ Lương trấn giữ phòng bệnh không chỉ là chăm sóc cô không thôi.
Buổi sáng Hạ Tử Tường lại đến vẫn mang theo canh tẩm bổ.

Nhưng vừa vào cửa liền bị mẹ Lương cướp lấy, mẹ Lương làm bà chủ lâu rồi nên vẻ mặt nghề nghiệp cười tươi làm người ta thấy như là gió xuân: "Chà, đây là bạn của Niệm Niệm nhà ta nhỉ! Nào mau ngồi xuống, đến là được rồi còn mang theo canh làm gì! Niệm Niệm nhà chúng tôi ngày nào cũng kêu sợ béo không muốn uống đấy! Mẹ chồng như tôi đây đúng là bị làm khó mà, không nỡ ép nó uống lại không nỡ xử tệ với cháu nội, cháu là bạn của Niệm Niệm thì hãy khuyên nó đi!"
Mẹ lương đúng là lợi hại thật!
Đồng Nhất Niệm thầm than, mấy câu này đã bộc lộ rõ hai tầng ý nghĩa, thứ nhất cô chính là Niệm Niệm nhà họ, đang mang thai cháu nội nhà họ.

Thứ hai là không cần mang canh đến nữa, cô không uống đâu.
"Vị này là.." Hạ Tử Tường cười không biết người nhìn khá quen mắt trước mặt này có quan hệ gì với Niệm Niệm.
Đồng Nhất Niệm vừa định trả lời thì mẹ Lương lại tiếp lời luôn: "Tôi ấy à, là mẹ chồng của Niệm Niệm! Tất nhiên là mẹ của chồng Niệm Niệm rồi! Con trai tôi chính là cục trưởng cục công an hiện thời, cậu có quen không?"
"Ồ..

quen ạ! Cháu chào bác gái!" Hạ Tử Tường cười với Đồng Nhất Niệm mà có dụng ý khác.
Đồng Nhất Niệm hơi kéo khóe môi coi như là cười đáp lại, có những chuyện xem ra là không thể làm rõ được rồi.
Thời gian còn lại là của mẹ Lương và Hạ Tử Tường rồi, bà chủ của quán ăn tư nhân nhà họ Lương giỏi nhất chính là dùng miệng lưỡi nếu không sao có thể làm ăn được? Mở tiệm nhiều năm nay có kiểu người gì mà bà chưa từng gặp chứ? Vì thế nắm giữ cuộc đối thoại là một chuyện vô cùng dễ dàng với bà, dù Hạ Tử Tường nói bất cứ điều gì thì mẹ Lương cũng đều có thể đáp lại một cách lưu loát sau đó lại nói chuyện một cách đĩnh đạc nên kết quả là Hạ Tử Tường ngồi trong phòng bệnh một tiếng đồng hồ nhưng lại không nói nổi với Đồng Nhất Niệm ba câu.
Cuối cùng Đồng Nhất Niệm đã hiểu tại sao Lục Hướng Bắc lại gọi mẹ Lương đến rồi.
Lúc Hạ Tử Tường đi có chút không biết làm sao nhưng cuối cùng vẫn nhân lúc mẹ Lương không chú ý nhét một mảnh giấy vào tay Đồng Nhất Niệm, sau đó lại làm mặt xấu với cô, cười hề hề rời đi.
Đồng Nhất Niệm lén lút mở mảnh giấy ra chỉ thấy trên đó viết: Niệm Niệm, mau khỏe lại đi, mong chờ được dắt em đi chơi! Ồ, anh ngày càng muốn bắt cóc đồ hư hỏng của em bé ngoan rồi!
Đồng Nhất Niệm không nhịn được cười thành tiếng, tiếng cười lại bị mẹ Lương nghe thấy liền ghé vào hỏi: "Niệm Niệm, con cười gì vậy?"
Cô vội vo mảnh giấy lại: "Không có gì ạ, tên nhóc con này lại động đậy rồi, đáng yêu quá đi!"
Lúc này mẹ Lương mới không hỏi nữa, nhưng tình hình trước mắt này được coi là thế nào đây? Đồng Nhất Niệm cảm thấy buồn cười, Lục Hướng Bắc lại thật sự quản được cô rồi, lợi dụng lúc cô không tiện động đậy còn tìm mẹ Lương đến canh trừng nữa chứ? Anh coi cô như tội phạm hay là gì đây chứ?

Nhưng dù anh xem cô là gì thì ba ngày sau cô cũng phải ra khỏi nhà, vì ba ngày sau là ngày họp báo của Y Niệm, cô nhất định phải xuất hiện.
Lục Hướng Bắc họp xong ở ủy ban thành phố thì đã gần đến giữa trưa, lái xe Tiểu Đỗ đang lái xe vội đưa anh về cục công an, buổi chiều còn một đống việc cần xử lí, vì để không phải tăng ca buổi tối mà không đi thăm được Đồng Nhất Niệm, anh đã quyết định tăng ca từ buổi trưa.
Nhưng sở trưởng sở cảnh sát khu Tân Tuyền lại gọi điện cho anh nói, việc xảy ra ở khách sạn Tân Tuyền tối qua có chút kì lạ, hơn nữa trong điện thoại còn nhắc đến một cái tên.
Cái tên này làm anh không thể xem nhẹ, vì vậy liền bảo Tiểu Đỗ thay đổi lộ trình đi thẳng đến sở cảnh sát Tân Tuyền.
"Tối qua khi chúng tôi đến cứu cô ta thì đã muộn rồi, cô ta bị người ta cưỡng hiếp nhưng người đó lại chỉ thừa nhận mình là mua dâm thôi, có trả tiền.

Chúng tôi hỏi cô ta cả buổi tối nhưng cô ta không nói gì cả, chỉ khóc cả đêm nói muốn gặp anh.

Sau đó người đàn ông kia liền khai người phụ nữ này là do một người gọi là Đầu Trọc giới thiệu, hắn ta là khách quen của Đầu Trọc.

Theo điều tra Đầu Trọc là kẻ cầm đầu của hộp đêm Tân Tuyền, mà hộp đêm Tân Tuyền.." Sở trưởng nói đến đây liền dừng lại hơi suy nghĩ mới nói tiếp: "Ngoài anh ra, cô ta còn nhắc đến một cái tên là Hạ Tử Du."
Phía trước chính là phòng Ngũ Nhược Thủy đang ở, anh ta mở cửa cho Lục Hướng Bắc, mời Lục Hướng Bắc vào, còn mình lại đóng cửa đứng bên ngoài chờ.
Lục Hướng Bắc im lặng không tức không giận ngồi xuống, đối diện anh là Ngũ Nhược Thủy đầu tóc rối bời, ánh mắt vô hồn.
Im lặng một lúc lâu mà Ngũ Nhược Thủy vẫn không phát hiện ra Lục Hướng Bắc đã đến trước mặt mình, vẫn ngây người nhìn về phía Lục Hướng Bắc nhưng lại không nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Lục Hướng Bắc cuối cùng lên tiếng: "Nhược Nhược."
Anh vừa gọi tên cô ta thì cô ta liền giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái ngây người.


Khi cô ta cuối cùng có thể nhìn thấy rõ người trước mặt mình thì vội vừa lăn vừa bò nhào đến, trèo lên bàn trước mặt anh khóc rống: "Lục đại ca..

Lục đại ca..

cứu em với..

cứu em với..

em không cố ý hại chị Niệm Niệm đâu, là Hạ Tử Tường, là anh ta đã đẩy em nên em mới không cẩn thận va vào chị Niệm Niệm thôi.

Lục đại ca, xin lỗi..

em thật sự không cố tình làm vậy đâu.."
Anh nhìn thẳng cô ta, có thế nào cũng không thể tìm được mối liên hệ giữa người thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát hai năm trước với dáng vẻ lúc này được.
Anh hơi lùi lại, lạnh lùng hỏi: "Nhược Nhược, Hạ Tử Du đã cho em bao nhiêu tiền để em làm hại Niệm Niệm vậy?"
Cô ta vốn còn đang cố giảo biện nhưng lúc này lập tức cứng người ngồi tại chỗ.
"Được rồi, em có thể không nói, anh đã biết rồi.

Anh chỉ muốn hỏi em, làm sao em biết được tối đó Niệm Niệm sẽ đi xem nhạc kịch? Cái này chắc chắn không phải Hạ Tử Du tiết lộ cho em." Giọng nói của anh lại trầm thêm mấy phần.
Ngũ Nhược Thủy mím chặt môi hình không định nói chuyện, trong mắt đầy chết chóc, dường như đã nhìn thấy ngày tận thế của trái đất vậy.


Lục Hướng Bắc vốn là ngọng cỏ cuối cùng cứu cô ta khỏi chết đuối nhưng bây giờ cô ta biết rõ ngọng cỏ này đã rời xa cô ta rồi.
Vậy thì có nói nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Hướng Bắc đứng dậy: "Vậy anh đi đây, việc còn lại nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi, sở cảnh sát sẽ xử lí tốt thôi."
"Lục đại ca!" Ngũ Nhược Thủy bỗng nhiên gọi anh lại, nước mắt như suối tuôn ra: "Lục đại ca, em biến thành như thế này đều là tại anh, anh không có chút áy náy nào sao? Em đã từng là một cô gái tốt đẹp như thế vậy mà bây giờ thì sao đây?"
Cô ta mất kiềm chế ôm chặt ngực khóc lớn: "Bây giờ cơn ác mộng mà một người con gái dù có chết cũng không muốn xảy ra lại đã xảy ra trên người em, anh bảo em làm sao sống tiếp được đây?"
Áy náy sao? Trách nhiệm sao?
Từng tiếng lòng của anh truyền đến, anh sợ nhất là chuyện như thế này.

Năm xưa khi ở Pháp đối xử lạnh lùng với Âu Dương Nghiên chính là sợ chuyện như thế này xảy ra.

Nhưng khi về nước lại vì Như Kiều nhờ vả nên không còn cách nào mới đi gặp Ngũ Nhược Thủy vào ngày sinh nhật và những ngày đặc biệt của cô ta, quà cũng là do Như Kiều mua, anh chỉ là chuyển đến mà thôi.

Mà mỗi lần đều nói rất rõ với Ngũ Nhược Thủy là chị cô ta đưa, là chị cô ta nhờ anh đến thăm cô ta, thậm chí ở thành phố này anh là con rể của nhà họ Đồng, cũng là người đàn ông đã kết hôn, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Nhưng chuyện này vẫn cứ xảy ra.
Đối mặt với sự im lặng của anh Ngũ Nhược Thủy lại càng gào thét: "Lục đại ca, em không thể sống nổi nữa mất, Hạ Tử Tường sẽ không tha cho em đâu.

Anh ta đã nói sẽ móc hết gân tay gân chân của em, em có đi đâu thì cũng chết thôi nên thà chết bây giờ ở trước mặt anh còn hơn! Em hận các người, hận từng người các người, hận nhất là Đồng Nhất Niệm! Em rốt cuộc là sai ở đâu? Chỉ là vào thời điểm thanh xuân đẹp đẽ nhất yêu anh mà thôi vậy mà phải chịu tội như thế này sao? Tại sao chứ, sao anh và Đồng Nhất Niệm có thể tiếp tục hạnh phúc chứ? Em sẽ không cho các người được toại nguyện đâu! Em muốn các người phải áy náy cả đời! Anh Lục, anh nhớ đấy, tất cả xảy ra với Nhược Nhược đều là vì yêu anh, đều là vì anh.

Em có biến thành quỷ cũng sẽ hàng ngày hét lên câu này với các người!".