Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 248: 248: Oan Gia Ngõ Hẻm






Bữa ăn này rất vui vẻ.
Lấy lời của Trác Thần Viễn thì không phụ công ông Trác phải ngồi chuyên cơ từ Bắc Kinh xa xôi đến một chuyến.
Chuyên cơ.
Đồng Nhất Niệm không nhịn được nhìn về ông Trác mà ông ấy cũng đang nhìn cô.
Cô lập tức thu lại ánh nhìn, thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của ông Trác có chút kì lạ.
Khi mọi người đứng dậy chuẩn bị tạm biệt thì Trác Thần Viễn bỗng nhiên nói: "Niệm Niệm, rất hi vọng cô có thời gian đi Bắc Kinh chơi một chuyến, chủ yếu là đi xem hoa lan trong vườn hoa của ba tôi, ông ấy trồng mấy chục năm rồi mà chưa thấy nở hoa được mấy lần!"
Ông Trác có vẻ rất buồn bã: "Tên nhóc thối, chuyện xấu trong nhà không được nói ra ngoài có biết không hả?"
Trác Thần Viễn cười: "Ba à, Niệm Niệm là cao thủ trồng lan đấy! Hoa lan trong nhà con đều là Niệm Niệm trồng đó! Hơn nữa.." Anh ta nói nhỏ bên tai ông Trác: "Niệm Niệm là người ngoài sao?"
Ông Trác hắng giọng, tiếp tục tỏ vẻ tức giận với Trác Thần Viễn, nhưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói với Đồng Nhất Niệm: "Cô thật sự biết trồng hoa lan sao?"
Đồng Nhất Niệm mỉm cười, cảm thấy mối quan hệ giữa Trác Thần Viễn và ba mình rất đáng ngưỡng mộ, tuỳ ý, hòa hợp, giống như người một nhà.
"Cũng không dám nói là biết, chỉ là thích thôi ạ." Cô vẫn rất khiêm tốn.
"Ừm.." Ông Trác cũng không thể hiện tán thưởng, chỉ gật đầu: "Có thời gian thì đến Bắc Kinh chơi."
"Được ạ." Cô lịch sự nhận lời.

Trong lễ nghĩa của người Trung Quốc luôn như vậy, lời mời của đối phương chưa chắc đã là thật lòng, chỉ khách sáo thôi, nên chỉ cần khách sáo đồng ý là được, có đi hay không hay lúc nào đi đều chưa biết được.
Nào ngờ ông Trác lại nhấn mạnh: "Cô nói đấy nhé! Không được rút lại lời nói đâu đấy!"
Đồng Nhất Niệm nghe lời này sao lại thấy có chút trẻ con nhỉ, lẽ nào đúng là như người xưa nói, người càng già thì tính tình lại càng trở về như trẻ con sao?
Cô nghĩ ông Trác có lẽ thật sự hi vọng cô đến nhìn hoa của ông ấy nên đồng ý: "Dạ, bác Trác, cháu nhất định sẽ đi!" Trác Thần Viễn giúp cô một việc lớn như vậy, cô đến Bắc Kinh chào hỏi cũng là việc nên làm.
Ông Trác gật đầu, lại nói: "Hẹn thời gian đi, hay là năm nay đến Bắc Kinh đón tết đi!"
"Dạ?" Như vậy không hay lắm nhỉ? Tết là thời điểm đoàn viên của mọi nhà..


Cô không ngờ là ông ấy lại nghiêm túc như vậy.
Trác Thần Viễn vội ra mặt xoa dịu: "Ba à, còn lâu mới đến tết, không cần vội..

Hơn nữa cơ thể Niệm Niệm không được tiện lắm, ngồi máy bay đường dài không tốt đâu!"
"Cũng đúng..

Là do ta không suy nghĩ thấu đáo rồi!"
Ông ấy gật đầu nhận lỗi rất buồn cười, Đồng Nhất Niệm không nhịn được cười.
"Đến lúc đó phải lên kế hoạch thật tốt, ngồi tàu hỏa an toàn hơn nhỉ? Bác sĩ y tá cũng chuẩn bị theo, thuê cả một toa luôn!" Ông Trác cúi đầu suy nghĩ rồi lại thốt ra một câu.
"Câu này làm cho Đồng Nhất Niệm như bị điện giật, bao trọn một toa..

Mang theo bác sĩ y tá..

Có cần cảnh sát hộ tống nữa không nhỉ?
Cần đến mức đó không?
Nhưng nhìn như vậy có vẻ ấn tượng của ông Trác về mình khá tốt, dường như cô rất có duyên với người lớn tuổi? Trừ người kia nhà mình ra thì từ nhà họ Lương đến nhà họ Thẩm cô đều rất thuận buồm xuối gió.
Trác Thần Viễn cũng tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng chỉ cười gật đầu:" Dạ! Nhất định sẽ làm theo ý của ba.

"
Sau đó liền nháy mắt với Đồng Nhất Niệm, ý là trước mắt đừng làm ông ấy mất vui, dù sao thời gian còn nhiều!
Đồng Nhất Niệm cũng không nói gì nữa, không chừng đến tết ông ấy sẽ quên mất chuyện này thôi.

" Cứ quyết định vậy đi! "Ông Trác hình như rất vui, dẫn đầu ra khỏi phòng riêng, Trác Thần Viễn đi bên cạnh ông.
Đồng Nhất Niệm chú ý thấy Kiệt Tây đang nhìn cô cười, không nhịn được hỏi:" Cười cái gì? "
" Không có gì! "Kiệt Tây lập tức nghiêm chỉnh.
Không có gì mới lạ đấy! Ý cười trong mắt cậu lúc này còn chưa hết đâu!
" Có nói không? "Trực giác của Đồng Nhất Niệm cho cô biết là có liên quan đến cô.
Kiệt Tây lộ ra vẻ cao thâm:" Thật sự không có gì cả, chỉ là cảm thấy..

Có người nào đó rất ngốc..

Ngày nào đó bản thân bị bán đi rồi mà còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ! "
" Sầm Kiệt Tây! "Cô liếc xéo cậu, nhỏ giọng đe dọa.
Kiệt Tây lại chỉ cười lớn hơn, đi nhanh hơn, đi về phía trước của Tế Hạ.
Đồng Nhất Niệm một mình bỗng nhiên thành người đi cuối cùng, khi đi đến cửa quán thì thấy toàn bộ người đi trước đều dừng lại không đi nữa, xảy ra chuyện gì sao?
Cô chen lên trước nhìn thì thấy trước cửa đỗ một chiếc Audi, có người đang xuống xe, vẫn là bộ cảnh phục đó, rạng rỡ chói mắt.
Không biết tại sao lại đứng thành hai chiến tuyến.
Anh một mình đứng bên ngoài quán, Đồng Nhất Niệm và năm người khác đứng ở cửa quán, bước chân của mọi người đều dừng lại.
Ánh mắt của Lục Hướng Bắc quét một vòng trên từng người cuối cùng thì dừng lại trên người Đồng Nhất Niệm.
Cô tưởng là Lục Hướng Bắc sẽ đi về phía mình nhưng anh lại không, hơn nữa ánh mắt anh không giống với trước đây, không còn vẻ đùa cợt, không còn sự thân thiết, không vô lại nữa mà chỉ có một sự lạnh lùng không nói thành lời.
Đã quen với anh như vậy nên lúc này cô cảm thấy không quen lắm.
Cuối cùng đánh vỡ cục diện cứng nhắc là Trác Thần Viễn, vừa cười vừa chào hỏi Lục Hướng Bắc:" Chào cục trưởng Lục, thật trùng hợp lại gặp mặt rồi! "

Lục Hướng Bắc lạnh nhạt gật đầu với Trác Thần Viễn:" Chào anh Trác, thật trùng hợp! "
Nói xong thì cũng không nhìn về phía này nữa mà đi thẳng về phía mẹ Lương sau quầy, còn nói rất lớn:" Mẹ, có cơm ăn chưa? Con đói lắm rồi! "
" Đứa trẻ này thật là chỉ biết có ăn! "Mẹ Lương trách móc anh rồi lại nhìn về phía Đồng Nhất Niệm, ra hiệu:" Sao bây giờ con mới đến? Người ta lại đi bây giờ! "
Anh giả vờ như không hiểu ánh mắt của mẹ Lương, đi vào trong:" Con đi tìm ba con! "
Còn bên này Đồng Nhất Niệm lại nghe thấy giọng nói buồn bực của ông Trác:" Đi thôi! "
Trác Thần Viễn đi theo, còn cười xin lỗi với Đồng Nhất Niệm:" Niệm Niệm, chúng tôi đi trước đây, hẹn gặp lại! "
" Được, tạm biệt, bác Trác đi cẩn thận! "Tuy tình cảnh này rất kì lạ nhưng cô vẫn không quên phép tắc.
Đồng Nhất Niệm nhìn ba người lên xe, Trác Thần Viễn ngồi phía sau cùng ông Trác, còn Tế Hạ lại làm tài xế lái xe.
Cô cảm thấy hơi lạ, thanh cao như Tế Hạ, một người nhìn mọi người đều rất xa cách như Tế Hạ có quan hệ tốt với nhà họ Trác còn có thể hiểu được, nhưng sao có thể bằng lòng làm lái xe cho Trác Thần Viễn chứ?
Nghĩ mãi không hiểu mà chỉ nhìn thấy cửa xe đóng lại từ từ đi khỏi ngõ nhỏ.
Trong xe, ông Trác vẫn tức giận như cũ.
Trác Thần Viễn vỗ về:" Ba đừng giận nữa, cũng đâu phải lần đầu tiên đâu, chẳng phải ba đã quen rồi sao? "
Ông Trác nghe vậy liền lườm anh ta:" Nhóc con ngày càng không biết lớn nhỏ rồi đấy! Lại có thể chọc tức ta, hay là chọc ta tức chết luôn đi! "
Trác Thần Viễn nhịn cười:" Được rồi, được rồi, con sai rồi, hôm nay chẳng phải là một ngày vui sao? Ba thấy cô gái đó thế nào? "
Ông Trác hắng giọng mấy tiếng, cuối cùng mới nói:" Con nhìn trúng thì ta sao có thể không vừa ý chứ? "
" Vậy là được rồi, còn cần gì phải cau mặt làm con gái người ta bị dọa sợ thế chứ! "Trác Thần Viễn tiếp tục trêu ông Trác.
Ông Trác quả nhiên là lo lắng:" Vừa rồi đã dọa sợ con bé rồi sao? "
" Khó nói..

"Trác Thần Viễn thản nhiên cười.
" Vậy..

mau đi giải thích đi, đừng để người ta chưa vào cửa mà đã bị dọa sợ! Còn nữa, đừng dọa đến đứa bé! "
" Ba..


"Trác Thần Viễn cảm thấy buồn cười, dù sao cũng là một lãnh đạo của một bộ, đi đến đâu cũng là người ta phải cung kính với ông vậy mà gặp chuyện này lại không biết làm thế nào cho đúng mực.
" Yên tâm đi ba, cô gái Niệm Niệm đó rất hiểu chuyện! "
" Ừm..

lần sau ta lại đến thăm! "Ông Trác nghĩ.
Trác Thần Viễn càng vui vẻ:" Được rồi ba, ba vẫn cứ nên ở Bắc Kinh đi, đừng không có việc gì chạy lung tung, ba xem ba gây động tĩnh như vậy không chỉ làm phiền quần chúng còn làm địa phương người ta bị dọa sợ đấy! "
Ông Trác cười nói:" Cũng chỉ có con mới dám nói vậy với ta, ngày nào đó nó cũng có thể hòa hợp như vậy thì tốt rồi..

"
" Ba, chẳng phải cơ hội đến rồi sao? "Trác Thần Viễn nhắc nhỏ ông.
" Cơ hội gì cơ? "
" Niệm Niệm đó! Ba xem tấm lòng của nó với Niệm Niệm, chỉ cần giữ chặt Niệm Niệm thì khác nào giữ được nó đâu? "Trong mắt Trác Thần Viễn hiện nên vẻ chắc chắn.
" Đúng thế, có lí lắm, đây gọi là chiến thuật vu hổi, tên nhóc nhà con được lắm, chẳng trách Ân Từ gọi con là hồ li! "Ông Trác cười nói.
Nhắc đến cái tên này mặt Trác Thần Viễn liền đen lại.
Tế Hạ đang lái xe phía trước liền nói chen vào:" Thế nên, con cũng bị mọi người coi như một quân cở trong chiến thuật vu hồi sao, em nói cho anh biết em không làm việc gì mà không kiếm được tiền đâu! Bác trai à, bác xem làm thế nào đi, là bác đưa tiền hay là để anh ấy đưa đây, tóm lại đều là người nhà nên cũng không cần nói gì mà giảm giá nữa, con vất vả như vậy nên sau khi trả những gì cần trả thì mọi người cũng nên cho con thêm một bao lì xì chứ! "
" Thần An à, tranh thù kiếm chác khi người ta gặp nạn như thế này là việc mà nhà họ Trác chúng ta nên làm sao? "Trác Thần Viễn cười hỏi em trai ngồi phía trước.
" Đây chẳng phải chính là do gian thương như anh dạy sao, còn về chuyện anh là gian thương cũng là do chị Ân Từ nói với em đấy! "Khoé môi Tế Hạ nhếch lên cười.
Mặt Trác Thần Viễn càng đen hơn.
Trong sân quán ăn tư nhân nhà họ Lương, khi Đồng Nhất Niệm đang định quay người rời đi thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi lại từ đằng sau:" Đứng lại! "
Cô biết là anh! Còn biết là anh đang gọi cô!
Nhưng sao cô lại phải đứng lại chứ? Cũng đâu có gọi họ tên gì đâu, sao cô phải nghe theo?
" Đi thôi, Kiệt Tây."Cô kéo cánh tay Kiệt Tây..