Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 164: Ba đã biết từ trước rồi sao




Đi ra khỏi phòng chú Sầm, cả người của Đồng Nhất Niệm cứ hỗn loạn.

Gần đây xảy ra quá nhiều việc, cô rất cần được một mình yên tĩnh để suy nghĩ những việc về Lục Hướng Bắc. Cô thật sự cần ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận. Kết nối câu chuyện của mẹ Lương và biểu hiện của Lục Hướng Bắc trước sau lại suy nghĩ một cách tường tận, bên trong có quá nhiều đầu mối phức tạp.

Những dấu vết rốt cuộc đâu mới là thật, đâu chỉ là biểu hiện mà thôi? Cô giống như bị lạc vào màn sương nhất thời không thể hiểu rõ hết được.

Trong màn sương mù mịt này dần dần xuất hiện một bóng hình rõ ràng đó chính là Đồng Tri Hành.

Trong lòng cô xuất hiện một ánh sáng. Đúng vậy Đồng thị là của ba cô, không có ai quan tâm đến tương lai Đồng thị hơn ba cô cả. Nhưng ba cô cả đời anh minh bây giờ gần thời điểm quan trọng lại không biết là đang nghĩ gì nữa.

Nghĩ đến đây cô quyết định về nhà. Có những chuyện tìm người qua khác giúp cũng không có tác dụng quyết định, cô cuối cùng vẫn phải đối mặt với ba mình thôi.

Trở về văn phòng lấy chìa khóa xe xong lập tức chuẩn bị về nhà, khi đi qua văn phòng Lục Hướng Bắc cô dừng bước chỉ cảm thấy bên trong cánh cửa cạnh mình này có một từ trường rất lớn thu hút cô không cưỡng lại được muốn đi về hướng đó xem xem, hướng về điểm rơi phía đó, bên trong là hàn khí bức người.

Cô nắm chặt khóa xe, răng cưa sắc của khóa xe cứa đau da cô mới làm cô tỉnh táo nhắc nhở cô đi làm việc mình cần làm.

Nhưng đúng lúc này cánh cửa bất ngờ mở ra, thân người của Lục Hướng Bắc xuất hiện thẳng tắp cao lớn sau cửa.

Bốn từ thẳng tắp cao lớn đúng là vô cùng thích hợp để hình dung anh lúc này. Hình như mới cắt tóc, góc tóc rất chỉnh tề làm cho đôi mắt anh trở lên sáng hơn, ngũ quan cũng tinh xảo hơn. Vẫn chỉ là bộ vest màu đen bình thường, quần đen giống như mỗi người đàn ông làm việc trong Đồng thị đều mặc nhưng lại vô cùng vừa vặn, mặc lên người anh thật là không biết nên nói là người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người nữa.

Bên trong là áo sơ mi màu đỏ đậm, không giống với thần thái đầy sức sống khi anh mặc màu hồng và màu tím nhạt nhưng lại có một loại nội hàm, trầm ổn thuộc về một người đàn ông thành đạt kết hợp hoàn hảo với bộ vest này làm cho mọi cử chỉ bước đi của anh đều có một khí thế của bậc đế vương trong thiên hạ.

Thật ngỡ ngàng.

Từ khi biết nhau cho đến nay cũng đã ba năm nhưng mỗi lần gặp tình cờ, mỗi lần ánh mắt giao nhau vẫn có hiệu quả này.

Dã tâm của đàn ông.

Đồng thời năm từ chú Sầm nói cũng vẫn vang vọng bên tai cô, nhắc nhở cô. Người đàn ông này, khí thế này đúng là có tư cách dã tâm bành trướng xưng bá thiên hạ.

« Niệm Niệm? » Anh vẫn nhàn nhã bình tĩnh như vậy, dường như chỉ là gặp lại người vợ đi công tác xa nhà vài ngày, vui vẻ hiện rõ trên mặt, bước chân nhanh chóng hướng về cô, giang tay trước mặt cô muốn ôm cô vào lòng, giống như giữa bọn họ chỉ đơn giản là tiểu biệt thắng tân hôn thôi vậy.

Cô hít thở thật sâu, anh thật là có bản lĩnh, đúng là sinh ra để làm diễn viên.

Động tác của anh nhanh nhẹn mà dịu dàng, sau khi có một cái ôm nhẹ nhàng dường như môi còn lướt qua trán cô, cô không dám chắc chắn, sự dịu dàng đó như có như không chỉ có hơi thở của anh đi vào tận tâm can.

Cô nói với chính mình không được hấp tấp, không được hùng hổ, phải bình tĩnh, bình tĩnh giống anh. Cô cố gắng làm theo, đứng thẳng người không hề cử động.

«Cuối cùng cũng trở về rồi? Mau vào đây với anh. » Giọng anh thấp xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, côcũng không hề né tránh, cánh tay anh thuận thế giữ lấy vai cô.

Cô nhẹ nhàng dùng tay gạt đi, không có ngước đầu nhìn anh, nhìn ngang sang cúc áo chỉnh tề của anh, ngữ điệu lạnh nhạt giống như thói quen của anh: «Tôi còn có việc đi trước đây. »

«Em đi đâu, anh đưa em đi? » Tay anh trượt xuống eo cô.

Cô bỗng nhiên cứng người lại: « Không cần, tôi chỉ về nhà thôi. »

«Về nhà sao? » Anh nghe có vẻ rất vui: « Tốt quá, có cần anh sau khi tan làm mua đồ ăn về không? Rất lâu chúng ta không ăn cùng nhau rồi. »

Cô thầm khinh bỉ, anh vĩnh viễn cứ tự tin như vậy sao? Giống như cô chỉ là một con chó của anh, chơi mệt bên ngoài rồi lại ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh làm ấm giường cho anh sao?

«Không cần, tôi về nhà ba tôi. » Cô gạt tay anh đi lạnh lùng nói một câu sau đó rời đi không hề quay đầu lại.

«Anh đến đón em nhé! » Anh không từ bỏ tiếp tục nói.

Cô không trả lời nhưng bước chân lại trở lên nhanh hơn bỏ lại phía sau tiếng nói của anh.

Đồng Nhất Niệm làm tốt lắm, cô tự nói với bản thân mình. Cũng coi như không như một kẻ điên nhảy nhót trước mặt anh.

Điều làm cô được an ủi là sau khi trở về nhà bảo mẫu nói khí sắc của ông Đồng hôm nay không tệ đang trong vườn ngắm hoa cỏ.

Trong lòng cô cũng thoải mái hơn, sức khỏe ba tốt thì cô mới nói hết mọi chuyện với ông được.

Vừa đi vào vườn liền cảm nhận đưuọc một lớp sương mỏng phun đến làm cho những nặng nề trong lòng cũng trở nên mềm mượt hơn, trong ngực cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Trong vườn là một người năm mươi tuổi mặc áo thể thao bình thường đang tưới nước cho cây, nhìn từ phía sau cảm thấy có chút mập mạp, hành động không linh hoạt lắm.

Mới qua bao nhiêu thời gian mà một Đồng Tri Hành mạnh mẽ vang dội lại trở thành bộ dạng này rồi?

Nhìn như thế này thấy còn già hơn cả chú Sầm.

Dù sao cũng là cha con, bất kể ông có làm bao nhiêu việc không đúng đi nữa thì bốn chữ cha con đồng lòng này cũng vô cùng đúng. Trái tim cô bị một màn này làm cho xúc động.

«Ba à! » Cô nhẹ nhàng gọi.

Cơ thể Đồng Tri Hành đang tưới cây hơi giật mình quay người lại, vui vẻ: «Niệm Niệm! »

Vì bị bất ngờ nên ống nước đang tưới cây trong tay không kịp thả xuống mà phun thẳng vào Đồng Nhất Niệm phía trước làm cô ướt hết người.

«Ôi trời, xem ba này, mau lên nhà thay quần áo đi rồi lại xuống! » Đồng Tri Hành vội bỏ ống nước xuống.

«Dạ! » Đồng Nhất Niệm hiếm khi nghe lời như vậy trước mặt ba liền về phòng thay đồ.

Khi cô quay trở lại vườn hoa thì Đồng Tri Hành đã ngồi trên ghế, thấy cô liền chỉ về ghế đối diện: «Lại đây, ngồi đi. »

Đồng Nhất Niệm nghe lời ngồi xuống hỏi thăm: « Ba, mẹ nhỏ và Nhất Lăng đâu rồi? » Nhất Lăng tốt nghiệp một thời gian rồi nhưng vẫn không thấy con bé đến công ty làm việc cũng không biết là đang làm gì nữa.

«Hai người vừa sáng ra đã đi mua sắm rồi, lâu nay ta cứ ốm suốt nên mẹ nhỏ của con không đi đâu được, cũng gò bó một thời gian rồi! » Đồng Tri Hành cười nói: «Hôm nay sao tự nhiên lại nghĩ đến về nhà thế? Con đã bao lâu không về rồi? »

« Ba.. » Những lời nhõng nhẽo cô không nói ra được nhưng nhìn ba bây giờ cô cũng cảm thấy có chút xót xa: «Ba dạo này thế nào rồi? Ăn ngủ có tốt không? » Luôn cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi nói ra lại chỉ được một câu vô vị như vậy.

Nhưng đối với Đồng Tri Hành thì đây đã là một điều làm ông rất ngạc nhiên rồi. Con gái của ông đã bao giờ quan tấm đến ăn ngủ của ông đâu chứ?

«Cũng được, sao có thể không tốt chứ, mỗi bữa ta ăn hai bắt cơm to, ngủ say đến cả sấm chớp cũng khó tỉnh nữa! » Là một người cha, một người đàn ông thì không thể dễ dàng chịu thua được.

« Ba.. » Cô đang suy nghĩ làm sao để nói chuyện của Lục Hướng Bắc.

Đồng Tri Hành cả đời đã gặp qua rất nhiều người làm sao lại không nhận ra được là cô có lời muốn nói chứ. Con gái gặp chuyện cần sự giúp đỡ, đây cũng là lần đầu tiên. Ông vừa vui nhưng vẫn cẩn thận sợ dọa hạnh phúc khó có được này chạy mất, nửa đùa nửa thật nói: «Niệm Niệm, có chuyện gì à? Thiếu tiền tiêu sao? »

Đồng Nhất Niệm trong lòng lại thấy xót xa, ông tưởng cô là Nhất Lăng sao? Tìm ông thì chắc chắn là cần tiền: « Không phải.. » Cô mím môi: « Ba à, có một việc con muốn thương lượng với ba một chút.. »

Đồng Tri Hành cười nhìn cô, im lặng chờ cô nói tiếp.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của ông mới vừa thăm dò nói tiếp, hơn nữa còn vô cùng để ý đến lời nói và trình tự sự việc trước sau: «Ba, gần đây con mới biết, thì ra Hướng Bắc có mẹ. »

Khi nói hai từ Hướng Bắc cô dừng lại một chút, vô cùng không quen nói vậy. Bình thường cô đều gọi tên họ đầy đủ Lục Hướng Bắc của anh, bây giờ nói vậy là để theo thói quen của Đồng Tri Hành.

«Ừ.. rồi sao? » Đồng Tri Hành hơi gật đầu nhưng không hề tỏ ra bất ngờ.

Đồng Nhất Niệm ngạc nhiên: «Ba, ba biết từ trước rồi sao? »

Đồng Tri Hành hơi cười: « Ta giao cho nó hai bảo bối quan trọng nhất trong đời ta thì sao có thể không biết rõ ngọn ngành chứ? Tổ tông mười tám đời ta đều biết hết! »

Đồng Nhất Niệm bừng tỉnh, đúng vậy, người anh minh như ba cô, cơ cấu Đồng thị lại lớn như vậy nên nguồn gốc tình báo của thám tử tư lớn nhất thế giới chắc đều trong tay ba cô, cô còn nhờ thám tử tư khác điều tra làm gì chứ? Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt!

«Nhưng ba lại không nói với con! » Cô buồn bực như cô gái nhỏ.

Trái tim Đồng Tri Hành lập tức trở nên mềm nhũn, hình như chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, đúng là rất giống bà ấy, giống hệt thần thái của bà ấy lúc trẻ.

Không nhịn được ông liền nhéo mũi cô: «Con là vợ nó, điểm này con còn không biết sao, vậy chả phải là một người vợ tắc trách rồi sao? »

«Ba sao lại cứ giúp người ngoài thế? Hai người đều không nói con làm sao mà biết được? » Cô không phục, cảm thấy mình bị hai người đàn ông này đùa cợt rồi.

Đồng Tri Hành cười nói: «Nó cũng không nói với ta mà! »

«Đúng nha, anh ấy không nói với ba, sao ba biết được vậy? Ba tự điều tra sao? Vậy mà ba còn tin tưởng anh ấy như vậy? » Đồng Nhất Niệm thật không hiểu nổi sao ba mình lại tin tưởng Lục Hướng Bắc như thế.