Người đàn ông cố chấp với trà bích loa xuân có phải là vì cố chấp với một người nào đó? Một mối tình nào đó?
Nghĩ đến bản thân ngày trước cứ ngốc nghếch đi khắp nơi tìm bích loa xuân ngon nhất cho canh, trong lòng lại trở lên tức giận nên liền cản Di Đóa lại.
« Niệm Niệm? Lâu rồi không thấy cậu đến tổng công ty! » Di Đóa nhìn thấy cô rất vui mừng.
« Đổ cái này đi, còn nữa vứt tất cả trà bích loa xuân đi! » Ba chữ bích loa xuân giống như Như Kiều vậy đã trở thành cái gai trong tim cô. Cô nhất quyết phải nhổ chúng đi, nhổ cùng với nguyên căn là Lục Hướng Bắc đi!
« Niệm Niệm.. » Di Đóa vẻ khó xử nhìn cô than thầm, đôi oan gia này lại giận dỗi rồi. Tại sao mỗi lần giận dỗi là lại kẹp cô vào giữa để xả giận đây?
« Cậu còn loại nước uống khác không? » Đồng Nhất Niệm thấy cô không động đậy liền nhận lấy cốc trà trong tay cô.
« Cái đó.. cà phê đen.. » Di Đóa nhẹ nhàng nói.
Cà phê đen sao. Hừ, đúng là anh đáng phải thử vị cay đắng của cà phê đen.
«Vậy thì mang cho anh ta cà phê đen đi, còn nữa ném hết bích loa xuân trong tủ đi. Từ nay trở đi tớ không muốn nhìn thấy nửa lá trà bích loa xuân trong công ty này nữa! » Cô đi đến bên thùng rác ném cả trà và cốc nước trà vào đó.
« Nhưng.. vậy thì Lục tổng về sau uống cái gì? » Di Đóa giọng nhỏ nhẹ nói sau lưng cô.
« Tùy ý đi, cà phê đen cũng được, nước sôi cũng được, cậu xem mà làm! » Nói xong cô liền đi vào văn phòng của mình.
Sau khi ngồi xuống cô mở máy tính lên muốn xem lại hạng mục hợp tác với Hạ thị. Bình thường những thứ Lục Hướng Bắc mở được thì cô cũng mở được nhưng cô cẩn thận xem kỹ các mục từ đầu đến cuối nhưng không tìm thấy nội dung có liên quan đến Hạ thị đâu.
Cô không muốn hỏi Lục Hướng Bắc nên liền gọi điện cho bố của Sầm Kiệt Tây. Các hạng mục của công ty dù cho là cơ mật thì chú Sầm nhất định cũng biết được. Thứ nhất chú ấy là tổng giám tài chính, thứ hai chú ấy có thể coi là « con mắt » của ba ở công ty, cũng là con cờ ông Đồng phòng bị Lục Hướng Bắc có ý đồ khác thường.
« Niệm Niệm à? Sao lại tự nhiên muốn hỏi chuyện công ty thế? Đúng là trưởng thành rồi mà? » Chú Sầm ở đầu kia trêu cô.
« Chú Sầm à, cháu trước giờ luôn đầy nhiệt tình, tận tụy với công ty mà! » Cô có chút u sầu. Thực ra trong hai năm trở lại đây dưới sức ép của Lục Hướng Bắc cô luôn nỗ lực làm việc mà, tại sao mọi người vẫn xem cô là một cô gái mới lớn vậy chứ?
Chú Sầm cười xong cũng không tranh luận với cô: « Nhưng chúng ta không có hạng mục nào hợp tác với Hạ thị mà. »
« Không có sao? » Đồng Nhất Niệm cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Lục Hướng Bắc cũng lừa cô cả chuyện này? Anh ta đến hộp đêm không phải để bàn chuyện làm ăn với Hạ Tử Du sao?
Tên lừa lọc đáng chết này, anh ta rốt cuộc có câu nào là thật không đây? Hay là anh ta giấu chú Sầm ngầm cấu kết với Hạ Tử Du để thiết kế bẫy dưới danh nghĩa tập đoàn Đồng thị?
« Sao vậy Niệm Niệm? » Chú Sầm cảm thấy cô khác thường liền hỏi.
Chú Sầm đối với nhà họ Đồng trước nay đều không phải người ngoài. Riêng việc ba cô yên tâm giao vị trí tổng giám tài chính cho chú ấy là có thể biết được rồi. Cô do dự không biết có nên nói dự định ly hôn cho chú Sầm không để chú Sầm đi nói với ba. Cuối cùng lấy hết dũng cảm, dù sao cũng đã quyết định rồi thì sợ gì đối mặt nữa.
« Chú Sầm cháu thấy chú nên nhắc nhở ba cháu đừng để hết quyền hành vào tay Lục Hướng Bắc nữa! » Theo cô thấy thì Lục Hướng Bắc rõ ràng đang lợi dụng Đồng thị. Kế hoạch của anh ta thành công hay thất bại cô không quan tâm nhưng cô không muốn để Đồng thị liên lụy vào.
Chú Sầm nghe thấy lời này của cô rất bất ngờ: « Làm sao vậy? Lục Hướng Bắc không phải đang làm rất tốt sao? Các cháu lại cãi nhau à? »
Đồng Nhất Niệm có chút khó chịu, hình như mọi người đều xem cô là trẻ con, cãi nhau như trò chơi.
« Không chỉ đơn giản là cãi nhau, cháu định ly hôn với anh ta. »
« Ly hôn? » Chú Sầm nghe xong có phản ứng rất lớn: « Ba cháu có biết không? »
« Không biết ạ.. » Cô còn đang muốn chú Sầm đi nói với ba đây.
« Niệm Niệm, chú cho cháu biết đừng nhắc chuyện ly hôn trước mặt ba cháu, vào thời điểm nhạy cảm này cháu đừng ly hôn. Ba cháu gần đây sức khỏe không tốt không chịu nổi đả kích đâu, có nghe thấy không? Thanh niên giận dỗi cãi nhau là rất bình thường, không đến mức ly hôn đâu, biết chưa? »
Đồng Nhất Niệm không nói lên lời. Vốn còn định để chú Sầm nói chuyện với ba cô, vậy mà không ngờ đến cửa này cũng không qua nổi.
Cô nghĩ rồi quyết định thuyết phục thêm xem thế nào. Dứt khoát trực tiếp đến văn phòng tổng giám tài chính.
Chú Sầm thấy cô đích thân đến vội vàng mời cô ngồi rồi gọi người pha trà.
« Chú Sầm chúng ta là người nhà không cần khách sáo như vậy! » Đồng Nhất Niệm cho thư ký ra ngoài sau đó vào thẳng vấn đề: « Chú Sầm, có lời này cháu nhất định phải nói, chú không thấy chú và ba đã quá tin tưởng Lục Hướng Bắc rồi sao? Anh ta dù sao cũng là người ngoài. Chú Sầm, nhìn xu hướng của ba cháu bây giờ phần lớn là muốn giao Đồng thị cho Lục Hướng Bắc, cháu thật sự không muốn Đồng thị trở thành của người ngoài. »
Những lời này không biết có tác dụng với chú Sầm hay không chỉ thấy ông âm trầm một lúc rồi nói: « Niệm Niệm, cháu nghĩ như vậy chú thấy rất mừng, như vậy đã chứng tỏ là cháu trưởng thành rồi, Đồng thị là ba cháu mang theo chúng ta cùng tạo ra tất nhiên sẽ không để nó rơi vào tay người khác đâu. Các cháu mau chóng có đứa con đi, đứa trẻ không phải đã nói trước là sẽ mang họ Đồng sao? Như vậy chẳng phải là có người thừa kế rồi sao! »
«Họ của đứa trẻ thì có liên quan gì chứ, cho dù đứa trẻ họ Đồng thì vẫn chảy dòng máu của anh ta. Chú Sầm cháu chỉ tiếc là mình không phải là con trai! » Đồng Nhất Niệm có chút nóng vội, ngữ điệu nói chuyện cũng có chút cấp bách.
Trong lời nói của Chú Sầm có chút nghi ngờ: « Niệm Niệm, có phải cháu phát hiện ra điều gì rồi không? »
« Cháu.. » Cô không biết nên nói như thế nào, có những chuyện không thể nói rõ được.. « Tóm lại, chú Sầm à, cháu chỉ cảm thấy ba cháu sao lại cổ hủ thế chứ, tại sao con gái thì không thể tiếp nhận sự nghiệp của Đồng gia? Cứ nhất định phải có đứa trẻ mới được à? »
« Niệm Niệm, suy nghĩ của ba cháu đương nhiên có lý của ông ấy, có điều về con người Lục Hướng Bắc này.. » Chú Sầm dường như có chút suy tư: « Nói thật chú cũng không thật sự tin tưởng, nhưng cậu ta là chồng cháu, là người kế nghiệp ba cháu xem trọng, dù cho chú có nói thì ba cháu cũng không ghi nhận ý kiến của chú đâu. Ví như công ty con cậu ta làm đó rất kỳ lạ. »
« Kỳ lạ sao? Kỳ lạ thế nào ạ? » Đồng Nhất Niệm nghi ngờ tiếp tục nghe.
« Công ty con của cậu ta tất cả vốn đầu tư đều không phải của Đồng thị, là vốn của riêng cậu ta sau đó lại mang cái danh của Đồng thị. Đến bây giờ chỉ cho cháu một cái danh là tổng giám đốc. »
« Ý của chú là.. » - Đồng Nhất Niệm không ngờ rằng công ty con là Lục Hướng Bắc tự bỏ vốn.. nói như vậy giá trị bản thân của anh ta không hề ít tí nào, vậy mà còn giả nghèo với cô? Xem ra tên này thật không có chỗ nào đáng tin cả! Thế mà anh ta còn nói đi nói lại xin cô tin anh ta lần cuối cùng.
« Niệm Niệm, cái này chú cũng không dám nói.. » Trong mắt chú Sầm xẹt qua tia lo lắng.
« Ba cháu biết không? » Đồng Nhất Niệm hỏi.
Chú Sầm lắc đầu: «Sổ sách của cậu ta làm rất chặt chẽ, chú cũng gần đây mới phát hiện ra, nhưng chú đã không dám nói với ba cháu, chỉ sợ ba cháu lỡ như.. Lục Hướng Bắc con người này rất thông minh.. Niệm Niệm, thật ra chú rất lo cho cháu.. lo lắng cho Đồng thị..
« Chú Sầm, vậy chú nói xem anh ta rốt cuộc muốn như thế nào? » Đồng Nhất Niệm cũng tự suy nghĩ. Ba cô từng nói công ty con có thể mở thì phần lớn là dựa vào nguồn lực con người của tổng công ty, có nghĩa là công ty con này hoàn toàn có thể có, có thể không. Cô nhớ ba còn từng nói công ty con này là Lục Hướng Bắc cố ý muốn mở, lúc đầu rất nhiều nguyên lão phản đối.
Lẽ nào anh ta muốn sau khi lôi kéo hết nguồn lực con người ở tổng công ty rồi tự lập môn hộ, đối địch với Đồng thị sao? Nghĩ đến kế hoạch anh ta đối phó với nhà họ Hạ làm cô không thể không nghĩ theo hướng này. Lẽ nào Đông thị và Hạ gia đều là mục tiêu của anh ta? Vậy thì dạ dày của anh ta cũng thật lớn đó! Còn cô lại vẫn ngốc đến nỗi đến công ty con làm công cho anh ta nữa?
Nghĩ như vậy làm cô nhất thời nhũn người trên ghế: « Chú Sầm, chú thử nói cách nghĩ của chú xem, chỉ cần nói.. » Cô thật hy vọng cách nghĩ của chú Sầm tương phản với cách nghĩ của cô, sự việc sẽ không giống như mình tưởng.
Chú Sầm thở dài, mặt đầy lo lắng: « Niệm Niệm, chú lo lắng cậu ta muốn thay thế Đồng thị. »
Lời của chú Sầm giống như sấm sét giữa trời quang, làm cô trấn động đến muốn ngất, vậy mà lại giống với suy nghĩ của cô.
« Không, không đâu.. Thành phố G cách đây xa như vậy, sao anh ta có thể thay thế được chứ.. » Môi cô trắng bệch không muốn tin vào sự thật này.
« Niệm Niệm, Đồng thị của chúng ta ngoài phần bất động sản cậu ta không thể thay thế, còn lại ở thành phố G cậu ta đều có thể thay thế. Hơn nữa đợi sau khi cậu ta đủ lông đủ cánh lẽ nào không quay lại tấn công sao? Thành phố G biến thành tổng công ty của Lục thị, còn ở đây lại xây dựng một công ty con. »
Đồng Nhất Niệm dựa lưng vào ghế không nói được gì nữa.
Đây chính là giá trị tồn tại của cô sao?
Trong lòng âm thầm than đau, ba ơi ba à cả đời ba tính toán kỹ lưỡng liệu có ngờ đến sẽ có một ngày mất hết trong tay con rể của ba không?
« Nhưng.. Nhưng tại sao anh phải làm như vậy? Ba cô vốn định giao Đồng thị cho anh ta mà.. » Cô biết bản thân rất ngốc còn giúp anh tìm lý do nhưng nhất thời cô thật sự không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này. Trở thành con cờ của anh đối phó với Hạ gia cô cũng coi như xong đi, cũng đau rồi. Nhưng nếu như cô lại trở thành con cờ để anh đối phó với nhà của của chính mình thì muốn cô làm sao đây?
« Niệm Niệm, cháu không hiểu đâu, người đàn ông này có dã tâm giống như muốn nuốt cả vũ trụ.. » Lời của chú Sầm giống như tiếng sấm ầm ầm, từng chữ giáng xuống bên tai cô..