Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 126: Thì ra là người quen cũ




Muốn ăn mỳ sao anh không tự mình xuống mua mà cứ bắt cô đi..

Có điều cô vẫn xuống xe, không phải vì lời hứa anh sẽ cõng cô lên lầu mà là vì ánh mắt của anh, ánh mắt dịu dàng thậm chí còn mang theo sự van nài, cô làm sao có thể từ chối được?

Nghĩ đến ánh mắt trêu chọc khi anh nói "về nhà em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được" bất giác miệng lại nhếch lên.

Muộn như vậy còn đến nhà họ Lương thật là hiếm có làm bà Lương không ngờ đến, quán đã đóng cửa, mỳ kéo cũng bán hết rồi nhưng Đồng Nhất Niệm thích ăn thì không cần nói hai lời liền khởi bắt tay làm mỳ kéo.

Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên nghĩ đến có một hôm Lục Hướng Bắc dày mặt hỏi cô xem cô có nguyện ý vì anh học làm mỳ kéo tay không, khi đó trong tim có một nơi nào đó được chạm đến.

Trời đã khuya, đèn đường chiếu sáng có rất nhiều con nhặng không biết sợ chết bay đến va vào đèn phát ra tiếng "tinh" nhè nhẹ, tuy vậy chúng vẫn không hề rút ra được bài học vẫn tiếp tục dũng cảm xông lên..

Trong lòng cô âm thầm than một tiếng, đi lên nói với bà Lương: "Má Lương, bác dạy con làm mỳ đi được không?"

Má Lương ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô, cười nói: "Hả? Đại tiểu thư của chúng ta cũng muốn tự tay làm mỳ sao? Là muốn làm cho ông xã ăn đúng không?"

Cô cười không trả lời.

Má Lương lại chọc cô: "Làm sao vậy? Ngượng sao?"

"Làm gì có!" – Cô có chút khó nói: "Lần trước mỳ bác gói cho cháu mang về bị anh ấy ăn mất, luôn nói là ăn ngon, hôm nay lại muốn cháu đến mua!"

"Vì thế cháu định học tự tay làm sao?" – Ánh mắt khiếm nhã của bà Lương càng đậm hơn.

"Cứ coi là như vậy đi.." – Cô nháy nháy mắt có chút nghịch ngợm.

Bà Lương đã làm xong mỳ, để sang một bên nói với cô: "Cái này ít nhất cần nửa tiếng mới làm xong, bác dạy cháu làm canh trước nhưng canh làm ở chỗ bác đây thì xong rồi nhưng cháu mang về nhà thì có chút rắc rối."

Đồng Nhất Niệm không ngờ lại tốn thời gian như vậy, vậy anh chờ ở trong xe nửa tiếng không biết có ngủ quên luôn không? Đồng Nhất Niệm lại nghĩ, kệ anh chứ, ai bảo anh lười.

"Nha đầu, cháu đã kết hôn hai năm rồi sao trước giờ chưa thấy cháu đưa chồng đến đây chơi?" – Bà Lương một bên bận chuẩn bị nguyên liệu vừa hỏi.

Đồng Nhất Niệm tý nữa thì nói thật ra anh ở bên ngoài nhưng lời vừa đến miệng cuối cùng vẫn không nói tránh phiền phức, nếu như bác Lương nhất quyết muốn gặp anh còn với cái tính khí kỳ quái của anh nhỡ đâu không muốn vào thì lại làm mọi chuyện trở lên mất vui.

Nên lại tìm một cái cớ: "Anh ấy cả ngày đều bận chuyện ở công ty làm gì có thời gian dạo chơi với cháu!"

Thật ra từ khi kết hôn đến nay, cô chưa từng nghĩ để anh bước vào cuộc sống của mình, cũng không muốn bước vào cuộc sống của anh. Anh nói cô không biết cỡ quần áo, cỡ giày của anh, trước giờ chưa từng muốn cũng anh ra ngoài, cũng chưa từng hỏi hoàn cảnh gia đình của anh, những lời này đúng là không hề sai..

Bọn họ hình như từ đầu đã định hướng sai về hôn nhân, người khác kết hôn xong sẽ có một mục tiêu chung, sức lực của cả hai bỏ ra đều làm vì mục tiêu đó chỉ có bọn họ từ đầu đến cuối đều niêm phong mình vào không gian riêng của bản thân vì thế bọn họ mới ngày càng xa cách..

"Đàn ông bận sự nghiệp là điều nên làm nhưng người làm vợ cũng phải trông chừng, xã hội bây giờ phụ nữ không biết xấu hổ rất nhiều luôn nhìn vào túi tiền nhà người khác chứ không cần quan tâm đã có vợ hay chưa đâu, ở phố này của chúng ta có một người con gái mười chín tuổi làm người tình của một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tuổi tác gần bằng ba cô ta rồi, cả ngày lái BMW qua lại cứ như là quang vinh lắm ý, ai cũng chỉ trích sau lưng cả.." – Bà Lương càm ràm một hồi phát hiện bàn thân lại nói quá xa rồi lại cười an ủi Đồng Nhất Niệm: "Bác chỉ là nói về hiện tượng xã hội thôi chứ không nói là chồng cháu sẽ như vậy nhưng phụ nữ ý mà để tâm một chút không có gì là không tốt!"

Cô cười: "Cháu hiểu, mẹ Lương, cháu sẽ chú ý!" – Phụ nữ không biết xấu hổ sao? Không phải là cô chưa từng gặp, Ngũ Nhuợc Thủy không phải chính là một trong số đó sao?

Đang nói thì ông Lương chạy đến hơn nữa còn rất vội vàng, nói lớn: "Bà xã! Vừa rồi tôi nhìn thấy một người, rất giống.."

Còn chưa nói hết thì nhìn thấy Đồng Nhất Niệm liền không nói nữa, cười nói: "Niệm Niệm, cháu đến rồi."

"Dạ, chú Lương nhìn thấy ai vậy?" – Cách xưng hô kỳ lạ, Đồng Nhất Niệm gọi ông là chú bởi vì tất cả hàng xóm trong khu này đều gọi ông là chú Lương vì thế cô gọi vợ ông là mẹ Lương vì do thói quen từ bé, cũng có thể là trong lòng khát vọng có mẹ của cô rất lớn nhìn thấy người phụ nữ lương thiện dịu dàng này liền thích gần gũi muốn gọi bà một tiếng mẹ.

"À!" – Chú Lương có chút sững người sau đó nhanh chóng cười nói: "Không có gì, chính là một người quen cũ đã lâu không gặp, có chút bất ngờ!"

Đồng Nhất Niệm nghe xong cũng không thấy có gì bất thường vì vậy ba người cùng ngồi nói chuyện thường ngày chỉ là chú Lương rõ ràng có chút không tập trung.

Rất nhanh sau nửa tiếng mẹ Lương đã kéo Đồng Nhất Niệm đứng dậy làm mỳ kéo.

Đồng Nhất Niệm giờ mới biết hóa ra làm mỳ là một việc tốn sức như vậy, khó khăn mãi mới làm xong, cô đã mệt đến cả người toàn mồ hôi, hai cánh tay giống như không còn là của mình nữa..

Tiếp theo là cắt mỳ, đây chính là lúc khảo nghiệm kỹ năng dùng dao của Đồng Nhất Niệm, cô rất biết lượng sức mình nên trước khi đưa cho má Lương đánh giá đã lọc ra những miếng quá dày hoặc quá mỏng chỉ để lại một số ít những miếng nhìn được.

Má Lương nhìn thấy liền buồn cười: "Khá lắm, khá lắm, lần đầu tiên làm mà được vậy là khá lắm rồi, chỗ mỳ này nấu một lúc là nở ra, chỗ này đủ để nấu được một bát. Chờ lúc nữa cháu để mỳ mình làm cho cậu ấy ăn để cậu ấy đánh giá xem!"

"Cái này.. hay là đừng làm nữa.." – Sản phẩm thử nghiệm lần đầu tiên, quyết định của cô đã hại bản thân rồi, rõ ràng có sự khác biệt so với má Lương làm, hơn nữa sự khác biệt này không phải là nhỏ..

"Nghe bác đi! Không sai đâu!" – Má Lương cười cổ vũ cô, thấy nước đã sôi liền bỏ mỳ vào nấu.

Đồng Nhất Niệm ở bên cạnh âm thầm nhớ hết quy trình.

Má Lương đóng gói hai bát xong còn đánh dấu dặn dò cô: "Đây là cháu làm, nhớ là để cậu ấy ăn còn bát bác làm thì cháu ăn, đừng có quên đấy!"

Cô ngại ngùng gật đầu, không biết Lục Hướng Bắc ăn xong mỳ cô làm sẽ có phản ứng gì?

Chú Lương nhìn cô ngẩng mặt ra khỏi tiệm cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa mới nhỏ giọng nói với má Lương: "Bà đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?"

"Ai cơ?" – Má Lương cảm thấy từ khi ông đi vào có chút kỳ quái, vừa lúc cũng muốn hỏi.

"Nó đó! Đi đi lại lại trong ngõ, tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhìn kỹ nó rất lâu, mặc đồ tây cũng không có cầm ô, cả người ướt cứ đi đi lại lại, nhìn cách nó ăn mặc như vậy xem ra cuộc sống cũng không đến nỗi nào! Tất nhiên, nó có người cha như vậy thì cuộc sống khá là điều đương nhiên nhưng tại sao nó lại quay lại?" – Chú Lương nói.

Má Lương lại trầm mặc không nói, quay người đi vào phòng trong tiệm, tiệm này nằm trong hẻm nhỏm bên ngoài là tiệm, bên trong là phòng ở.

Chú Lương đuổi theo: "Này, tôi đang nói sao bà không nói gì vậy? Bà nói xem nó quay lại làm gì? Lẽ nào là vì người con gái đó sao?"

"Không, không phải.." – Má Lương chầm chậm lắc đầu sau đó lấy một quyển tạp chí từ đáy ngăn cuối trên tủ đầu giường ra, bìa tạp chí là ảnh một người đàn ông đẹp trai phong độ.

"Phó tổng giám đốc Đồng thị quốc tế.. con rể của ông Đồng.. nó kết hôn rồi!" – Chú Lương kinh ngạc ngây người: "Bà nói nó là chồng của Niệm Niệm sao?"

Má Lương xót xa gật đầu lại lấy ra một cuốn sổ, lật từng trang toàn bộ là hình của anh trên báo và tạp chí, có cái là ảnh đen trắng có cái là có màu, minh họa, dưới góc còn có ngày tháng số báo của má Lương ghi chú lại.

Chú Lương nhìn xong liền run run đôi môi: "Thì ra.. bà đã sớm biết rồi.. bà lại giấu tôi không nói gì.."

Má Lương mắt rưng rưng nước: "Tôi chỉ sợ ông nổi giận thôi?"

Chú Lương thở dài, không nói gì thêm nữa..

"Ông.. nhìn nó, nó không gọi ông sao? Ông cũng không gọi nó sao?" – Má Lương dường như chưa mất hy vọng lại hỏi thêm.

Chú Lương hắng giọng: "Tôi nhìn thấy nó, nó không nhìn thấy tôi, tại sao tôi phải gọi nó chứ? Người ta giờ là người giàu có rồi nói không chừng đã sớm quên chúng ta rồi, không chừng lại nói chúng ta ham quyền thế muốn nhận hoàng thân quốc thích là người thân ý chứ! Bà nghe rõ đây, bà không được đi làm mất mặt người ta biết không!"

Má Lương có chút không vui nhưng cũng tỏ ra đáp ứng: "Tôi chưa bao giờ nghĩ muốn làm cái gì!" – Cuối cùng lại thở dài: "Chỉ cần nó đối tốt với Niệm Niệm, hai đứa sống tốt là được rồi.."

Nói xong liền thu dọn báo và tạp chí kia, chú Lương nhìn nụ cười đầy phong độ của anh trên tạp chí liền ngây người..

Đồng Nhất Niệm xách mỳ về xe phát hiện cửa xe đã khóa, anh không có trong xe, cô một tay cầm ô một tay xách mỳ lại không tiện lấy chìa khóa cũng không tiện lấy di động nên chỉ đứng bên cạnh đợi.

Sau vài phút nhìn thấy anh từ trong hẻm sâu đi ra không có che ô, tóc đã ướt hết chảy cả xuống trán.

Cô nhanh chóng bước mấy bước đến trước mặt anh che ô cao lên che đầu anh: "Anh đi đâu đấy, mưa như vậy mà không che ô!"

"Đợi em mãi không thấy em quay lại nên xuống xe đi lại." – Anh đón ô trong tay cô, còn một tay theo thói quen khoác lên vai cô, mưa trên quần áo anh thấm vào người cô xuyên qua lớp váy mỏng làm da cô còn cảm nhận được cảm giác ướt mưa.

"Vậy có nhìn thấy cây đa kia không? Lúc nhỏ em thường chơi ở chỗ cây đa đó, dưới cây đa có bà lão bán kem que đến bây giờ vẫn còn bày hàng bán ở đó đó!" – Cô ngẩng mặt nhìn anh hỏi.

Biểu tình trên mặt anh trở nên thư giãn, khóe miệng cũng cong lên, trong mắt như hiện lên những hình ảnh: "Nhìn thấy rồi, cây đa to.. còn có.." – Anh cười không nói tiếp.

Anh mở cửa xe, che ô cho cô lên xe còn mình thì ngồi vào ghế lái.

Đồng Nhất Niệm hỏi anh: "Anh vừa nói còn có gì cơ?"

Anh nghĩ một chút ngữ điệu thoải mái nói: "Còn có sân nhà cổ kính, đường đá, tiếng mưa đập vào đường đá nghe rất có ý thơ."

Cô cười: "Lục Hướng Bắc, anh không làm nhà văn thật đáng tiếc!"

Nhưng suy nghĩ lại tại sao cô lại phân cho Lục Hướng Bắc nhiều vai diễn như vậy? Cảm giác như anh làm cái gì cũng giỏi vậy! Thám tử, người bán hàng, nhà văn, nhà phê bình thời trang, tất nhiên còn có vị trí hiện nay của anh là nhà quản lý.. không biết anh còn gì mà cô không biết không nữa..

"Anh không có như vậy đâu!" – Anh cười: "Lấy mỳ ra đi, chúng ta ăn trên xe, về đến nhà thì nguội rồi mùi vị sẽ không ngon nữa!"

Anh nợ mỳ sao?

Khi cô đưa mỳ mình làm cho anh trong lòng vẫn có chút rụt rè, việc đem anh làm chuột bạch này cô không có chút tự tin, bát kia cô cũng không dám ăn, nhỡ anh không chấp nhận được bát mỳ kia của cô thì cô sẽ đổi lại.

Vì thế khi anh ăn mỳ cô luôn quan sát biểu tình của anh..

Quả nhiên biểu tình của anh rất kỳ quái..

"Làm sao vậy?" – Cô hồi hộp hỏi

"Sao cảm giác như mùi vị không đúng.." – Anh cau mày lẩm bẩm, sau đó chú ý đến vẻ cẩn thận của cô thì nhanh chóng vỡ ra: "Là tự tay em làm sao?"

"Ừm.." – Cô có chút thấy thất bại gật đầu, xem ra trình độ không đủ..

"Anh đã thấy lạ sao lại đi lâu như thế!" – Anh xem ra đang rất vui vẻ, lại tán thưởng: "Rất ngon! Anh đang không biết tại sao cảm giác lại tốt như vậy, ngon hơn tất cả mỳ trước giờ anh từng ăn!"

Nói xong, anh ăn hai ba miếng đã ăn hết bát mỳ, đến nước cũng uống sạch.

Đồng Nhất Niệm ngây người, thật sự ngon như vậy sao? Diễn kịch cũng hơi quá rồi..

Xem bộ dang chưa thỏa mãn của anh, cô chỉ bát còn lại: "Vẫn còn một bát anh cũng ăn luôn đi?"

"Không, đủ rồi! Để lại chút thèm thuồng mới là ngon nhất! Em ăn đi!" – Anh đã đáp ứng là phải nhìn cô ăn đêm, cơm tối cô còn chưa ăn no.

Đồng Nhất Niệm nhớ lại thật ra khi cô không ăn cơm anh luôn ép cô ăn có khi còn ở văn phòng nhìn cô ăn xong mới rời đi, chỉ có điều anh khi đó luôn tìm một cái cớ xấu xa để ép cô ăn cơm hại cô có ăn cũng không tiêu hóa nổi còn luôn ghi nhớ những lời xấu xa của anh nữa.

Lặng lẽ ăn xong mỳ cô trầm mình vào suy nghĩ..

Tối đó anh nói sẽ thực hiện lời hứa sau khi xuống xe sẽ cõng cô lên lầu.

Lưng anh vừa rộng lại rắn chắc, cánh tay rất có lực, cô cầm ô dựa trên lưng anh như đi trên mây, sau khi đến cửa anh nhìn thời gian: "Sáu giây tám, còn nhanh hơn Kiệt Tây vì thế mà anh đã cướp được em làm vợ!"