Nhất Niệm Chi Tư

Chương 96: 96: ✰ Phiên Ngoại 22 ✰





Ngoài đạp xe, môn thể thao ngoài trời yêu thích thứ hai của Trịnh Giải Nguyên chính là đi biển lướt sóng và bơi lội, do đó, ngay cả khi được sinh ra với làn da trắng bẩm sinh thì cậu cũng không tránh khỏi việc bị rám nắng, khiến cậu sở hữu một làn da màu lúa mì khỏe mạnh và sáng bóng.
Màu sắc giống như thoa đều một lớp dầu vàng đồng lên da, tạo cho nó vẻ sáng bóng quyến rũ.
Cơ đùi và cơ mông phát triển hơn so với người bình thường khiến mông cậu trông càng thêm vểnh.

Kiểu vểnh mà thường ngày mặc quần ống rộng sẽ trông không rõ, nhưng một khi thoát khỏi trói buộc của quần áo, nó sẽ khiến người ta… xây xẩm mặt mày.
Thi Hạo ép mình nhìn đi nơi khác, gã vuốt sống mũi, nói: “Mày đứng dậy trước đi, muốn nói gì thì mặc quần áo tử tế vào hẵng.”
Có thể một số người sẽ bị miếng bánh rơi từ trên trời xuống làm cho choáng váng, nhất thời không biết xử trí thế nào, nhưng gã sẽ không như vậy.

Sự thỏa hiệp của Trịnh Giải Nguyên quá kỳ lạ, gã không thể để mình bị “miếng bánh” trước mắt làm cho lú lẫn.

Nếu chỉ muốn cơ thể của thằng oắt này thì việc gì gã phải chờ đến bây giờ?
Hồi xửa hồi xưa lúc Trịnh Giải Nguyên cùng đường bí lối phải cầu xin gã giúp, chỉ cần gã mở lời đề nghị thì Trịnh Giải Nguyên sẽ không bao giờ dám từ chối.
Gã bảo với Trịnh Giải Nguyên rằng “không thích thì không thích” là chỉ để đối phương cảm thấy gã không bận tâm thôi.

Chứ thực ra gã vô cùng bận tâm, bận tâm muốn chết đi được.
Chưa bao giờ gã khao khát một người nhiều đến vậy, khao khát đến nỗi muốn sở hữu tất cả của cậu, từ cơ thể, trái tim, sợi tóc, đến hàng lông mi.

Gã cẩn thận che giấu lòng tham lam và nỗi khát vọng của mình, sợ bị Trịnh Giải Nguyên biết rằng gã bận tâm, biết rằng hóa ra gã là một thằng đàn ông vô dụng bị tình cảm chi phối.
Thi Hạo kéo áo choàng tắm tuột xuống khuỷu tay lên rồi thắt lại dây lưng: “Thật ra đêm đó mày uống nhiều, chúng ta…” Gã tính sẽ nói dứt điểm câu chuyện vào tối nay, nhưng giọng nói lại đột ngột bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
Trịnh Giải Nguyên ngồi dậy, nhìn điện thoại ở trên giường, là cuộc gọi số lạ.
Thi Hạo cau mày, với tay qua: “Là của tao…”
Đã dặn không phải gọi vào số này rồi mà sao còn gọi nữa?

Sợ đối phương có việc gì quan trọng, gã vấn quyết định bắt máy, ngay khi ngón tay chỉ còn cách vào xăng-ti-mét nữa là chạm đến điện thoại, Trịnh Giải Nguyên đã chộp ngay lấy nó rồi ném xuống gầm giường.
“Không cho nghe.” Vẻ mặt của Trịnh Giải Nguyên rất kỳ lạ, đó là một biểu cảm xen lẫn giữa sự tức giận, không cam lòng cùng một chút tủi thân.
Thi Hạo đang giữ tư thế khom người bỗng sửng sốt, vành mắt đỏ hoe của đối phương khiến tim gã khẽ thắt lại.
“A Nguyên…” Gã nhẹ giọng nỉ non, muốn chạm vào vành mắt Trịnh Giải Nguyên, nhưng còn chưa kịp chạm đến, gã đã bị đối phương tóm cổ tay lôi về giường.
“Không muốn làm thì đừng gọi tao như thế!” Mặt Trịnh Giải Nguyên hằm hằm, cậu căm tức trừng gã, nói.
Thi Hạo cảm nhận được sức nóng và độ cứng của cơ thể mình, trộm nghĩ biết đâu người kia cũng thế.

Lần này, gã chẳng thốt ra được mấy câu như “để tao dậy trước đã”, bởi vì gã nhận ra mình nhớ Trịnh Giải Nguyên rất nhiều, gã nhớ độ ấm của cậu, nhớ từng cái đụng chạm và cả mùi hương như cỏ xanh ngập nắng trên người cậu.
“Mày có thích tao… dù chỉ một chút hay không?” Thi Hạo đè đùi Trịnh Giải Nguyên hỏi, miễn cương duy trì chút lý trí cuối cùng.
Nhịp thở của Trịnh Giải Nguyên hơi dồn dập, cậu cũng đang cố gắng giữ tỉnh táo để không cúi đầu hôn Thi Hạo.
Cậu không ngờ chỉ vì một tiếng “A Nguyên” của người kia mà mình như sắp nổ tung.

Cậu cảm thấy mờ mịt, nhưng tình hình hiện tại khiến cậu không thể suy nghĩ thấu đáo về mức độ kỳ quái của vẫn đề này.
Trong một thời điểm, bộ não của cậu chỉ có thể xử lí một việc phức tạp mà thôi.
“Tao không biết.” Trịnh Giải Nguyên thành thật trả lời.
Cậu thật sự không biết, cậu hoàn toàn không nghĩ được gì.
Nghe vậy, Thi Hạo thất vọng cụp mắt, bàn tay đặt trên đùi Trịnh Giải Nguyên cũng dần thõng xuống.
Trịnh Giải Nguyên cuống lên, kéo tay gã lại: “Nhưng tao ghét việc mày thích người khác!”
“Hôm nay thấy mày dẫn cô gái kia đến dự tiệc, tao thấy khó chịu trong lòng lắm, tao cũng không thích mày dặn cô ấy ‘đi đường cẩn thận’… Tao không phải người nhỏ nhen đâu, cô gái đó rất dễ thương, ai lại không thích chứ, mày thích cổ cũng không có gì lạ… Nhưng mà… Nhưng mà…” Rõ ràng bảo thích cậu rồi mà tại sao chưa nói năng câu gì đã chuyển sang thích người khác chứ?
Trong khi cậu vẫn đang cố gắng thì đối phương lại dứt ra chạy lấy người, vậy công sức của cậu thành gì đây? Trò đùa à?
“Đừng ngưng thích tao nhanh như vậy, cho tao thêm chút thời gian nữa thôi…” Trịnh Giải Nguyên ghé sát vào Thi Hạo, hôn nhẹ lên khóe môi gã, “Được không?”
Lý trí nổ tung như pháo hoa, đến khi lấy lại tinh thần đã chẳng tìm thấy xác nữa.

Thi Hạo lật người Trịnh Giải Nguyên, đè cậu xuống giường, gã ra sức hôn hít, xoa nắn, hận không thể nhai nát xương cốt của đối phương rồi nuốt vào bụng.
Đêm đó, Tiểu Ngô thuộc bộ phận phục vụ phòng nhận được chỉ thị từ lãnh đạo, cấp trên yêu cầu cậu mang hai bộ quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ của khách VIP xuống phòng tổng thống.
Trước khi đi, cấp trên còn nói rằng hai vị khách này có bối phận không tầm thường, dặn cậu đáp ứng nhu cầu của đối phương hết sức có thể, nhất định phải khiến cho họ cảm thấy thoải mái như đang ở nhà.
Tiểu Ngô đã làm việc ở khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố Hồng này được gần ba năm, cậu từng phục vụ cho rất nhiều chính trị gia và người nổi tiếng, chưa kể cậu còn có sức khỏe của thanh niên trai tráng, căn bản không sợ chút nào.
Cậu chỉnh trang lại quần áo rồi nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi, sau đó bấm chuông cửa phòng khách.
Sau một phút chờ đợi, cửa phòng được mở ra.

Căn phòng rất tối, ánh đèn chiếu leo lét, khuôn mặt của người đàn ông ra mở cửa rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc anh ta lại có một vết sẹo kéo dài từ thái dương, cắt qua lông mày xuống đến đuôi mắt nên dung mạo có phần bị phá tướng, anh ta mặc một chiếc áo choàng tắm nhàu nhĩ hở ngực, trên đó có in vài vết hôn màu đỏ.
Tiểu Ngô trông mà sửng sốt, cậu nhanh chóng nhớ lại hai bộ quần áo mà cấp trên giao cho mình, quả thật chúng là quần áo giành cho nam giới, đã vậy còn là Âu phục được may thủ công với chất liệu vô cùng tốt.
“Quần áo của ngài đã được giặt sạch.” Tiểu Ngô bình tĩnh lại, nói, “Ngài kiểm tra xem xem có nhầm lẫn hay sai sót gì không.”
Người đàn ông thậm chí còn không thèm nhìn đã lấy hai cái túi chống bụi từ tay cậu đi.
“Lấy tôi hai cái bao cao su.” Người đàn ông dặn dò.
Có yêu cầu nào mà Tiểu Ngô chưa nhận qua? Vả lại cấp trên đã đánh tiếng trước là phải đáp ứng mọi nhu cầu của đối phương.

Vì vậy cậu vội vàng gật đầu, tỏ ý sẽ mau chóng mang đến.
Đêm đó, Tiểu Ngô chạy đới chạy lui để giao ba lần bao.

Lần thứ hai với lần thứ ba cách nhau năm tiếng, Tiểu Ngô đoán họ ngủ một giấc, sáng dậy hứng lên nên có tiếp lần thứ ba.
Khi tan ca vào lúc tám giờ, cậu thay đồng phục, tính ra bãi đậu xe để lái xe về nhà ngủ.

Kết quả thế nào lại gặp người đàn ông có vết sẹo trên mặt ở bãi đậu xe.
Đối phương mặc bộ suit được giặt là sạch sẽ vào ngày hôm qua, người đàn ông mặc suit còn lại được dìu cẩn thận đến bên chiếc siêu xe có màu xanh ghi.


Mà tình cờ xe của Tiểu Ngô lại đỗ bên cạnh chiếc siêu xe này.
“Mày có hiểu ‘mỗi người một lần’ là thế nào không?” Sắc mặt của người đàn ông đi lại khó khăn trông vô cùng tồi tệ, giọng anh hơi khàn, dáng vẻ sức cạn thận hư.
Tiểu Ngô ngồi trong xe, cậu chỉ hạ cửa sổ xuống một chút, vả lại cũng chưa khởi động động cơ nên hai người không phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
“Tao bảo mày làm mà mày có muốn đâu.” Người đàn ông mặt sẹo mở cửa xe, giọng nói toát lên cảm giác thỏa mãn lười biếng.
“Hết sạch rồi! Mày ngốn hết sạch “tiền” trong mấy tháng của tao rồi thì tao còn “đi chợ” cái cứt ấy!”
“chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền”, ý bảo là xuất hết sạch tinh rồi còn làm ăn gì nữa =))
Khóe mắt lẫn đuôi lông mày của người đàn ông tràn ngập vẻ hớn hở, anh ta đưa đối phương lên xe rồi nói: “Vậy lần sau nhé, lần sau mà có cơ hội thì nhất định tao sẽ cho mày làm.”
Tiểu Ngô chợt thấy câu nói này rất quen thuộc, sau khi suy nghĩ kỹ lại, cậu phát hiện ra nó rất giống với mấy lời nói chiếu lệ của cấp trên bọn họ — nhất định đợt sau sẽ cất nhắc cậu, nhất định đợt sau sẽ tăng lương cho cậu, nhất định đợt sau sẽ phản ánh với cấp trên.

Cứ đợt sau đợt sau như vậy, thành rất nhiều cái “đợt sau” luôn rồi.
Đám tư bản độc ác.

Tiểu Ngô phỉ nhổ trong lòng.
Chiếc xe thể thao phát ra tiếng gầm đặc biệt, nhanh chóng biến mất khỏi bãi đậu xe.

Tiểu Ngô nổ máy rồi cũng rề rà rời khỏi bãi đỗ theo.
Thi Hạo đưa Trịnh Giải Nguyên về thẳng nhà, sau đó gọi cho tài xế của mình, kêu đối phương trực tiếp đến nhà của Trịnh Giải Nguyên để đón gã tới công ty.
“Hôm nay vẫn phải đi làm à?” Trịnh Giải Nguyên nằm sấp trên giường, chống cằm ngáp một cái.
Hôm qua Thi Hạo cũng chỉ ngủ chưa đến năm tiếng giống cậu, về phương diện thể lực thì có cảm giác cả hai đều tiêu hao như nhau, giờ cậu chỉ muốn ngủ thẳng cẳng một giấc đến tối mà đối phương vẫn phải đi làm, cũng tham công tiếc việc quá nhỉ?
“Nhiều người dóm ngó tao lắm, mới nhậm chức CEO chưa bao lâu đã vô cớ bỏ bê công việc, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng dễ nghe đâu.” Thi Hạo ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén tóc Trịnh Giải Nguyên.
Trịnh Giải Nguyên chịu đựng cảm giác tê ngứa trên đầu, nhắm một mắt lại.
“Giờ mày không giận chứ?”
Thành thực mà nói, sau khi trải qua một đêm như vậy, Thi Hạo không tin mình vẫn đủ cứng để nổi giận với Trịnh Giải Nguyên.

Dù thế nào cũng không giận được.

Cậu xin gã cho thêm thời gian, sao gã lại có thể không cho được chứ? Lúc ấy cậu mà có muốn mạng gã thì sợ rằng gã cũng sẽ chắp tay dâng lên.Một Trịnh Giải Nguyên nghe lời gã như vậy, chịu đựng gã đến thế, một Trịnh Giải Nguyên dù thế nào cũng không bao giờ nói “không” với gã… Thi Hạo dừng ở đó, không nghĩ nữa, cũng rút tay về.
“YOYO là ai?”
Trịnh Giải Nguyên đang định cầm tay gã đặt lên đầu để gã xoa tiếp, vừa nghe thấy cái tên này, cậu chợt sửng sốt, sau đó cũng hiểu ra mấy điều cậu không thông.
“Mày xem trộm điện thoại tao?”
Thi Hạo thong dong phủ nhận: “Đây không nhé, tự tin nhắn nó nhảy ra.

Tao không biết password của mày thì xem kiểu gì?”
Trịnh Giải Nguyên có ảo giác câu nói cuối cùng kia không phải giải thích mà là “lên án”.
“Thế YOYO là ai, đối tượng mập mờ của mày phải không?” Thi Hạo không để cậu đánh trống lảng một cách dễ dàng.
“Mày muốn biết cô ấy là ai như vậy thì chủ nhật đi gặp với tao nhé?” Trịnh Giải Nguyên chống người, khó nhọc ngồi dậy.
“Đi gặp cùng nhau ư?” Thi Hạo cau mày, “Mày chắc chứ?”
“Mày đừng cau mày mãi như thế được không? Mày vừa cau mày một cái tim tao lại vọt lên tận họng đây này, khó chịu quá chừng.

Tao cam đoan mối quan hệ giữa tao và cô ấy không giống như mày nghĩ đâu.” Trịnh Giải Nguyên giơ tay thề với trời.
Thấy Trịnh Giải Nguyên nói năng chắc nịch như vậy, Thi Hạo cũng đã tin rồi, nhưng gã muốn lấy thêm tin tức về YOYO từ cậu, nhưng đối phương lại giống như con hàu sống, cạy thế nào cũng không mở miệng.
Mười mấy phút sau, chuông cửa vang lên, tài xế của Thi Hạo đã tới.
Thi Hạo mở cửa, cầm lấy một cái bọc túi giấy từ đối phương rồi đặt lên bàn ăn.
“Trên bàn có bữa sáng đấy, mày ăn xong hẵng ngủ.” Gã nói với Trịnh Giải Nguyên.
“Ò.” Trịnh Giải Nguyên gối trên gối, lười nhác đáp lại, không đứng lên.
Thi Hạo nhìn một lúc, không kìm nổi lòng mà bước đến mép giường, cúi đầu hôn lên đuôi mắt câu.
“Ngoài mày ra tao chẳng thích ai cả.

Kia là con gái ngoài giá thú của chú tao, giờ… là thư ký của tao.” Thi Hạo nói.
Tác giả có lời muốn này: Couple này sắp hoàn rồi, ngoại truyện dài ghê, bản thân tôi cũng không ngờ tới….