Nhất Niệm Chi Tư

Chương 94: 94: Phiên Ngoại 20





Tửu lượng của Trịnh Giải Nguyên xưa giờ vốn tốt, chỉ cần không phải rượu hơn 50 độ thì đều rất khó làm cậu say.
Uống hai chai vang đỏ kia chỉ khiến cậu hơi chếnh choáng, có thể làm giấc ngủ sâu và ngon hơn, nhưng không có nghĩa là cậu phó mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Cảm nhận thấy hành vi bất thường của Thi Hạo, Trịnh Giải Nguyên tỉnh rượu hơn phân nửa: “Mày làm gì đấy? Mày bỏ tao ra trước đã!”
Thi Hạo đè chặt đầu cậu từ phía sau, hoàn toàn không nghe lọt bất cứ thứ âm thanh nào nữa.

Cõi lòng gã bị khỏa lấp bởi cơn phẫn nộ cùng cực, từng tấc da, mỗi khớp xương đều bị nỗi ghen tuông ăn mòn nuốt chửng.
Trong lúc gã đang kêu gào giữa dòng dung nham thì Trịnh Giải Nguyên lại đang vui vẻ trên giường cùng một người phụ nữ khác.

Dịu dàng với cậu thì được ích gì? Cậu chỉ biết nói ra những điều khiến người ta thấy khó chịu như “suốt đời này tao sẽ không bao giờ thích mày”.

Nói không chừng lúc ở chung với con ả kia, cậu còn lôi chuyện “có thằng đàn ông kinh tởm thích tôi” ra làm chủ đề nói chuyện.
“Đáng nhẽ tao phải làm thế này ngay từ đầu rồi…” Thi Hạo giật quần Trịnh Giải Nguyên ra một cách dễ dàng.
Má Trịnh Giải Nguyên bị ép chặt xuống gối đến mức biến dạng, hai tay cậu quơ quào loạn xạ như cua, cảm thấy hoảng loạn trước tình thế phát triển đột ngột này.
Kỳ thật cậu cũng không nghĩ được gì nhiều trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, càng không hiểu rốt cuộc Thi Hạo muốn làm gì, chỉ thấy đang yên đang lành lại làm sao nữa vậy, ai chọc tức gã? Có thể tạm ngừng một lúc để cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra trước không?
“Khoan đã Thi Hạo…”
“Trên người có hình xăm thế này mà mày vẫn đi tằng tịu khắp nơi được,” Thi Hạo tóm chặt tóc cậu trong tay, tay kia vuốt ve phần thắt lưng đang giãy giụa kịch liệt của người dưới thân, “Sớm biết như vậy thì tao đã xăm lên mặt mày rồi…” Nói rồi gã cúi người xuống.
Cơn đau dữ dội ập đến khiến Trịnh Giải Nguyên bàng hoàng, cậu nghĩ xương cụt của mình bị vỡ rồi, nếu không thì thật khó để lí giải được nỗi đau như xé toạc cơ thể ra làm hai này.
Đau đớn không chịu nổi cộng với sự tức giận trong lời nói của Thi Hạo khiến cậu cứng đờ trong chốc lát, sau đó giãy giụa dữ dội hơn.
“*** mẹ mày bị điên à?” Cậu bấu ga giường bằng cả mười ngón tay, cố gắng vùng dậy nhưng bị Thi Hạo giữ chặt cổ tay, dùng cơ thể đè cậu lại.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng Thi Hạo khàn khàn, ngữ điệu lạnh tanh.
Một cái kén bỗng xuất hiện trong đầu Trịnh Giải Nguyên một cách khó hiểu, một cái kén ủ mình suốt cả mùa đông, cuối cùng trở thành con bướm khi mùa xuân đến.
Con bướm mới sinh phá vỡ chiếc kén không còn vừa vặn với mình, nó xé ra từng chút một rồi nhú mình ra khỏi khe hở chật hẹp.
Cái kén bị phá hủy từ bên trong, không cách nào chống lại được sự hung bạo của con bướm.
Trịnh Giải Nguyên cho rằng mình chính là chiếc kén kia.


Cậu cảm thấy sợ hãi, trước giờ chưa từng sợ hãi như vậy, ngay cả lúc tỉnh dậy ở trên giường của Thi Hạo cậu cũng không sợ đến thế này.
Không chỉ cơ thể mà tinh thần cũng khó chịu.

Bản năng giống đực khiến cậu vô thức bài xích hành vi này, cậu luôn tránh nghĩ đến việc động chạm cơ thể nhiều hơn với Thi Hạo, chứ đừng nói đến vai trò như thế này…
Đương nhiên cậu không cho rằng Thi Hạo tiêu tốn nhiều tiền, nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn làm “anh em hồ lô” với cậu suốt đời, nhưng phải để cho cậu chuẩn bị tâm lý đã chứ?
Sao tự dưng lại đối xử với cậu như vậy? Dạo này cậu có làm gì đâu, ngủ sớm dậy sớm rèn luyện sức khỏe, chỉ có hôm nay là cậu uống hết hai chai rượu giá mấy vạn tệ của Thi Hạo, đối phương không nổi khùng vì hai rượu kia đấy chứ?
“Mày đừng thế, có gì chúng ta nói chuyện hẳn hoi đã, mày thế này… mày thế này làm tao sợ lắm.” Cậu thật sự rất sợ hãi, có ảo giác như thể ngay sau đó Thi Hạo sẽ chơi chết cậu trên giường rồi quăng xuống biển.
Cơ thể bên dưới khẽ run lên.

Lòng bàn tay, da thịt hay là bất kì nơi nào khác đều cảm nhận được biến chuyển nhỏ nhặt này.

Cơn giận và dục vọng của Thi Hạo tắt ngấm như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, sự sợ hãi của Trịnh Giải Nguyên càng làm gã thấy bất lực hơn.
Đây không phải điều gã muốn.
Gã muốn Trịnh Giải Nguyên cam tâm tình nguyện hiến dâng cơ thể, không, không chỉ mỗi cơ thể.

Gã muốn mọi thứ, Trịnh Giải Nguyên có gì gã cũng đều muốn hết.
Dần bình tĩnh lại, gã buông Trịnh Giải Nguyên ra, lùi ra sau một chút.
Nhận thấy trọng lượng đè trên người biến mất, Trịnh Giải Nguyên sửng sốt, sau đó cấp tốc ngồi dậy, cậu che mông, thụt lùi đến chỗ cách xa Thi Hạo nhất.
Thi Hạo ngồi trong bóng tối như pho tượng, thật lâu sau mới mở miệng: “Không muốn thì cút đi.”
Trịnh Giải Nguyên cũng là người nóng tính, cậu lập tức chỉnh trang lại quần áo rồi bước xuống giường.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu không nói lấy một lời, khập khiễng đi ra cửa với tư thế kỳ quặc.
Chuyện đêm nay thật khó hiểu, cậu càng nghĩ càng bực, càng nghĩ lại càng ức, lúc đóng cửa cậu dùng lực mạnh đến nỗi khung cửa rung lên như sắp rơi ra.
Ra đến cửa biệt thự, vừa nghĩ chắc tối nay sẽ chẳng còn chuyện gì tệ hại có thể xảy ra nữa thì cậu phát hiện mình không cầm điện thoại, thành thử không bắt được taxi.
Xác suất gặp được xe trống vào lúc đêm khuya ở ngoại thành hay ở trên núi còn thấp hơn xác suất Thi Hạo đuổi theo xin lỗi cậu.

“Có nhầm lẫn gì không vậy…” Cậu ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên trời rồi thở dài thườn thượt, căm chịu dắt xe đi xuống dọc theo đường núi, hy vọng có thể gặp được một chiếc xe còn trống ở dưới chân núi.
Không có khả năng quay đầu lại, cậu thà đi bộ từ đây về nhà còn hơn là quay đầu nhờ vả thằng chó Thi Hạo đó giúp.
Mông đau muốn chết, vết thương nghiêm trọng đến mức cứ đi được vài trăm mét cậu lại phải dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí không đạp xe được.

Vì cứ vừa đi vừa dừng như vậy nên mất cả tiếng đồng hồ sau cậu mới xuống tới chân núi, sau đó phải đi qua mấy đoạn giao lộ nữa mới bắt được chiếc xe.
Cậu và bác tài xế hợp sức nhét chiếc xe đạp leo núi vào cốp xe, sau khi báo địa chỉ nhà xong, cậu ngồi lên hàng ghế sau.
“Shhh!” Vừa đặt mông xuống ghế cậu đã phải xuýt xoa.
Sao mà đau thế này? Điều này có khoa học không vậy? Lần trước mình cũng đối xử với Thi Hạo như thế này sao? Lần nào đàn ông làm với nhau cũng vất vả như vậy thì chỗ ở dưới sẽ đoản thọ mất…
Cậu bắt đầu lo lắng cho Tang Niệm.
Bản tình ca đồng quê với tiết đấu đơn giản vang lên sống động trong xe, bác tài vừa nghe vừa ngân nga hát theo điệu nhạc, sau đó vô tình liếc thấy Trịnh Giải Nguyên ở hàng ghế sau đang cau chặt mày, mặt mũi buồn thiu, nghĩ đến cảnh cậu dắt xe đi một mình giữa vùng ngoại ô hoang vắng lúc nửa đêm, ông tưởng đối phương đang gặp chuyện gì nan giải phải bận lòng.
“Cậu trai, đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió…” Lái xe ngót mấy chục năm rồi nên ông đã gặp đủ loại người, người mở cửa nhảy khỏi xe trước mặt ông cũng có, vậy nên khi gặp những người nặng nề tâm sự như này, ông khuyên được người nào là cố khuyên người nấy, “Cậu trẻ thế này, con đường phía trước còn dài, vẫn còn nhiều cơ hội.”
Sau khi cái mông vô duyên vô cớ gặp nạn, đã vậy còn bị đuổi cổ khỏi biệt thự một cách không thương tiếc, Trịnh Giải Nguyên cảm thấy vô cùng ấm áp khi gặp được bác tài xế nhiệt tình như này.
“Bác kết hốt chưa ạ?” Cậu bắt đầu trò chuyện với bác tài.
“Kết hôn rồi, con gái lớn tướng, sang năm sau tốt nghiệp đại học.” Ông nhìn Trịnh Giải Nguyên qua gương chiếu hậu rồi hỏi: “Thế còn cháu, kết hôn rồi hả?”
“Cháu chưa.

Bác với bác gái quen nhau thế nào vậy ạ?”
“Bọn bác á hả? Bọn bác quen nhau từ bé, nhà bác với nhà bà ấy ở đối diện nhau, hồi nhỏ cũng chẳng để ý mấy đâu, nhưng lớn lên rồi thấy vừa mắt nhau thì nên duyên vợ chồng.

Lớn lên cùng nhau có cái tốt mà cũng có cái xấu, tốt là mình có thói quen gì bả cũng biết, sống chung rất thoải mái, còn xấu là bả biết hết mấy chuyện đáng xấu hổ của mình, cứ cãi nhau một cái là lại lôi chuyện cũ ra nói.”
“Thanh mai trúc mã ạ…” Trịnh Giải Nguyên hơi ngẩn ngơ, “Cháu cũng có đứa bạn thanh mai trúc mã.”
“Con bé kết hôn chưa?” Bác tài dày dặn kinh nghiệm, mới nói vài câu đã xác định được đây là vấn đề về tình cảm, không trật đi đâu được.
“Chưa ạ.”
“Thế tốt rồi, thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, tình yêu như thế đẹp biết bao nhiêu, cháu phải giữ chắc lấy.”
“Cháu hơi sợ nó…”

“Dào ôi, cháu sợ cái gì, con bé nó ăn cháu hả?”
Nó thật sự sẽ ăn luôn đấy ạ.
Trịnh Giải Nguyên ậm ờ nói: “Tính nó tệ lắm, cháu không chịu nổi nó.”
“Cãi nhau à?”
Trịnh Giải Nguyên im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Bác tài nói với giọng điệu của một người từng trải: “Nhất định việc con bé tức giận là có lý do, không thể vô duyên vô cớ mà nổi giận với cháu được, cháu tự ngẫm lại xem có phải mình chưa cho con bé đủ cảm giác an toàn hay không.

Đàn ông thì phải có dũng khí nói lời xin lỗi.”
“Cháu xin lỗi ấy ạ?” Trịnh Giải Nguyên ngớ người, có lầm không vậy, cậu mới là người bị hại mà?
“Trông thông minh thế này mà sao chậm chạp trong vấn đề tình cảm thế?”
Trong chặng đường tiếp theo, bác tài bắt đầu truyền thụ lần lượt các bí kíp độc môn cho Trịnh Giải Nguyên, nào là《Mười tips phải biết để dỗ dành vợ》,《Làm thế nào để trở thành một người chồng tốt》, 《Làm sao để gia đình hòa thuận hơn》.

Trịnh Giải Nguyên nghe mà thấy hoang mang, lúc xuống xe không chỉ có mông đau mà đầu cũng hơi nhoi nhói.
Do không cầm theo tiền nên cậu chỉ có thể nhờ nhân viên bảo vệ giữ cổng trả tiền xe hộ, cũng may bảo vệ quen cậu nên sẵn sàng trả tiền thay.
Rạng sáng hôm sau, Trịnh Giải Nguyên đang ngủ thì chuông cửa reo lên.

Cậu vùng vằng ra mở cửa thì thấy Thi Hạo kêu tài xế mang điện thoại đến trả cho mình.
Hơn ba giờ sáng cậu mới về đến nhà, người vừa mệt vừa buồn ngủ, cả đêm qua cậu còn ngủ không ngon giấc nên quầng thâm dưới mắt lộ ra, khi nhìn chiếc điện thoại ở trên tay tài xế kia, cậu không thấy vui mà chỉ thấy… tức giận hơn.
Ngẫm lại cái cứt, ai yêu thì tự đi mà ngẫm, cậu không ngẫm đâu! Cậu không sai!
Trịnh Giải Nguyên giật lấy điện thoại rồi đóng cửa lại đánh “rầm”, sau đó leo lên giường ngủ tiếp.
Sau đó, Thi Hạo chợt như hạ quyết tâm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Trịnh Giải Nguyên.

Công ty hai nhà vẫn hợp tác chặt chẽ như bình thường, gã vẫn liên hệ với Trịnh Tứ Hải, chẳng qua là không liên lạc với Trịnh Giải Nguyên.
Mới đầu Trịnh Giải Nguyên không cảm thấy gì, không tìm càng tốt, cậu được vui vẻ nhởn nhơ.

Trùng hợp lúc này mẹ cậu lại đến tìm cậu than khóc, bà bảo mình đã chia tay với Lư Tuế, tình yêu chẳng đáng tin chút nào, con trai vẫn tốt hơn.
Trịnh Giải Nguyên an ủi bà nửa ngày, cậu hỏi kĩ mới biết hóa ra Lư Tuế bám được cành cao hơn nên mới đá mẹ mình.
Mặc dù Lư Tuế rất đáng ghét, nhưng Trịnh Giải Nguyên phải thừa nhận rằng cậu ta rất ghê gớm.
Dù thế nào thì bà cũng là mẹ ruột của cậu, cậu còn có thể làm gì khác đây? Cậu tha thứ được cho bố thì chuyện của mẹ chẳng là gì cả.

Sau khi làm lành với Tân Hòa Tử, hằng ngày, ngoài việc đạp xe ra, Trịnh Giải Nguyên còn có thêm một nơi khác để đến, đó là công ty thời trang của Tân Hòa Tử.
Tình cờ là hiện tại đã sắp đến tuần lễ thời trang, Tân Hòa Tử bận chọn người mẫu, trông thấy cậu thì lại càng đau đầu hơn.

Bởi vì trước kia, vào những lúc như thế này, Trịnh Giải Nguyên thích nhất là đứng ngoài xem, lúc nào cũng làm cho mấy người mẫu đó cười ngoác miệng đến tận mang tai, thậm chí không hoàn thành xong công việc.
Nhưng kỳ lạ là lần này Trịnh Giải Nguyên không tán gái bừa bãi nữa mà chỉ ngồi im bên cạnh, cậu im lặng đến mức Tân Hòa Tử phải ra sờ trán cậu tận mấy lần để xem cậu có ốm sốt hay không.
Thật ra Trịnh Giải Nguyên cũng không biết mình bị làm sao, cậu thấy bản thân chẳng thể phấn chấn nổi, trong lòng cứ ủ dột, rõ ràng là chẳng có chuyện gì không vui nhưng trong lòng cứ chán chường ủ ê.
Chán quá.

Cậu dựa lưng vào ghế sô pha, ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Sao lại thế này, tại sao lại chán thế chứ?
Trước kia mà thấy buồn chán thì cậu sẽ rủ hội bạn đi chơi bời các kiểu, nhưng bây giờ cậu đã quyết định phải thay đổi bản thân, tránh xa những người đó nên tất nhiên không thể đi theo con đường cũ nữa.

Còn nếu tìm Tang Niệm, cậu sợ anh sẽ giận vì cậu cứ thường xuyên làm phiền anh với Kỷ Thần Phong mất.
Nếu không cãi nhau với Thi Hạo, ít nhất bây giờ cậu còn có Barca để chơi cùng, cậu còn có thể tán dóc với Thi Hạo… Má nó, cậu lập tức dừng lại, ngăn không cho mình suy nghĩ thêm nữa.
Thi Hạo thích cậu chứ cậu có thích Thi Hạo đâu mà phải lo được lo mất?
Trịnh Giải Nguyên, mày phải mạnh mẽ đứng lên!
Nghĩ vậy, cậu đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, ép mình lao đến chỗ nhóm người mẫu rồi bắt đầu làm trò ảo thuật và kể chuyện cười khiến cho họ cười phá lên, cuối cùng bị Tân Hòa Tử đuổi khỏi công ty.
Trịnh Giải Nguyên và Thi Hạo gặp lại nhau trong một bữa tiệc tối.

Nhà họ Thi và nhà họ Trịnh đã gây dựng mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhau, nhà họ Thi rót vốn hàng chục tỷ giúp công ty nhà họ Thi hồi sinh, sự kiện trọng đại như vậy thì đương nhiên phải mở tiệc ăn mừng.
Trịnh Giải Nguyên đã dự liệu trước rằng mình sẽ thấy Thi Hạo, cậu cũng đoán khả năng đối phương sẽ chẳng để ý tới mình, nhưng điều khiến cậu không ngờ là Thi Hạo dẫn theo bạn đồng hành nữ.
Cô gái đoan trang nhã nhặn mặc một chiếc váy sequin màu hồng, có thể nhìn ra được là con lai, mặt không to bằng lòng bàn tay cậu, lông mi vừa dài vừa cong, trông giống hệt búp bê Barbi.
Cả hai vừa nói vừa cười đi qua trước mặt Trịnh Giải Nguyên, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng qua, không biết là của ai.

Từ đầu đến cuối, Thi Hạo không liếc Trịnh Giải Nguyên lấy một lần, đúng như dự đoán của cậu.
Trịnh Giải Nguyên chớp mắt, cậu chậm rãi nhíu mày rồi đưa tay đè lên ngực.
Quái lạ.
Trước kia mà thấy con gái kiểu này thì nhất định cậu sẽ động lòng, nhưng có vẻ hôm nay tim cậu gặp vấn đề rồi, khoảnh khắc ban nãy… nào phải nhịp tim khi rung động..