Nhất Niệm Chi Tư

Chương 6: Chương 6






“Xem tôi vừa phát hiện ra điều gì này?”
***
Xuyên suốt bữa ăn, Kỷ Thần Phong và tôi không nhiều dịp để trò chuyện cùng nhau.

Ngoại trừ lúc phục vụ đồ ăn, hầu hết thời gian hắn đều ngồi yên tại chỗ của mình.

Ngay khi bàn bên cạnh ăn xong, hắn liền chủ động ra thu dọn bát đĩa, dọn dẹp sạch sẽ rồi lại quay về chỗ ngồi và ngẩn ngơ một mình.
“Tên đó không phải người mẫu của công ty dì ông à?” Có lẽ vì thấy tôi lơ đãng nên Trịnh Giải Nguyên cũng chú ý tới Kỷ Thần Phong.
“Không thấy ốc tai điện tử trên tai cậu ta à?” Tôi rít một hơi thuốc lá điện tử rồi thong thả nhả khói ra, sau đó nhếch miệng nói: “Điếc thì làm người mẫu kiểu gì? Bảo nhiếp ảnh gia làm thủ ngữ với cậu ta chắc?”
Gặm miếng sườn chiên tỏi với vẻ thích chí, Trịnh Giải Nguyên cười bảo: “Giờ công nghệ photoshop phát triển lắm, bảo người ta xóa máy trợ thính của cậu ta đi là được mà.

Lần trước tôi gặp một influencer, ảnh trên mạng với ở ngoài trông khác hẳn nhau, người ta dùng ảnh photoshop nên hút fan lắm.”
Gió ven sông mang theo mùi bùn, thổi gắt tới nỗi át ngay đi làn khói vừa nhả ra từ miệng trong vòng tích tắc.
Tôi nheo mắt, không phản bác lại.
Thằng nhóc Trịnh Giải Nguyên này luôn giữ cho mình quan điểm rằng chốn làm việc là nơi rất đơn giản, cậu ta tưởng ai cũng thân thiện và rộng lượng giống nhau, hằng ngày chỉ cần đi làm rồi hoàn thành công việc mà chẳng bị áp lực từ bên trên đè xuống.
Nhưng cứ thử cho cậu ta ngồi cả chiều trong phòng làm việc của Hứa Tịch xem.

Có lẽ sau khi được chứng kiến biểu cảm trên gương mặt dì ấy lúc nhận điện thoại và lúc cúp máy, rồi giỏng tai nghe những lời la lối mà dì dùng để mắng bên A, cậu ta sẽ chẳng bao giờ dám hé ra những lời ấu trĩ như vậy nữa.
“Mà sao cậu ta lại bị điếc thế? Do bẩm sinh hay sau này mới bị vậy? Tôi đoán là do bẩm sinh, tại thấy giọng cậu ta hơi kỳ lạ.

Tôi có quen một influencer, cô ấy gặp vấn đề về thính lực do dị tật bẩm sinh, đến năm mười mấy tuổi mới có tiền để cấy ốc tai điện tử cho một bên tai, cô ấy nói năng không được nhanh nhẹn bằng cái cậu kia, với cả lưỡi cũng không duỗi thẳng được như người ta.”
Có lẽ vì đã uống nhiều rượu nên cái tính lắm mồm của Trịnh Giải Nguyên lại bắt đầu tái phát.

Nếu là ngày thường, thấy tôi phớt lờ như thế thì cậu ta sẽ câm ngay họng lại, nhưng hôm nay thì chưa có dấu hiệu dừng.
“Được cái cô gái đó xinh xắn lắm, chắc là vì Thượng đế thương tình, đóng lại một cánh cửa của cô ấy, nhưng vẫn chừa cho một đường thoát khác.”
Giá như cậu ta cũng tìm hiểu về khách hàng siêng năng như tìm hiểu về mấy cô hot girl mạng thì bố cậu ta đã không ngao ngán đến thế.

“Chưa hỏi, nhưng có thể là do dị tật bẩm sinh.” Tôi nói.
Đứa trẻ do bà Tang sinh ra vốn hoàn toàn khỏe mạnh, nếu không thì Nghiêm Thiện Hoa đã chẳng thể đánh tráo tôi với Kỷ Thần Phong một cách êm đẹp được.
Lý do khiến Kỷ Thần Phong bị điếc bắt nguồn từ trận ốm năm hắn ba tuổi.
Thật ra cũng không phải ốm nặng gì, đi khám để bác sĩ kê đơn thuốc cho là khỏi, nhưng Nghiêm Thiện Hoa lại chủ quan, không đưa hắn đến bệnh viện mà tự mình đi mua thuốc về cho con uống ở nhà.
Sau khi thuốc ngấm vào trong cơ thể, Kỷ Thần Phong bắt đầu có các dấu hiệu của bệnh điếc tai, suy giảm thính lực, hay chóng mặt, phản ứng chậm chạp, nhưng Nghiêm Thiện Hoa lại không để ý đến sự khác thường của con trai.

Mãi đến tận ba tháng sau, bà ta mới phát hiện ra rằng Kỷ Thần Phong không thể nghe rõ được các cuộc đối thoại hàng ngày, khi ấy mới tá hỏa đưa hắn đi khám.
Nhưng tiếc là đã muộn.
Thính lực của Kỷ Thần Phong bị tổn thương trầm trọng, không bị điếc hẳn là đã may mắn lắm rồi, nếu muốn khôi phục khả năng nghe thì đúng là điều không tưởng.

Kể từ đó, “cậu ấm” đeo máy trợ thính và trở thành người tàn tật.
Không thể trách trời, trách đất vì làm hắn bị khiếm thính được, tất cả là do tình người bạc bẽo, ai bảo Nghiêm Thiện Hoa tráo hắn xong còn muốn nuôi nấng hắn.
Một làn gió khoan khoái thổi lướt qua chúng tôi, cả tôi và Trịnh Giải Nguyên đều đồng thời ngưng nói chuyện.
Đĩa đồ ăn mới mang ra được đặt kế bên tay tôi, vừa đặt đĩa xuống, Kỷ Thần Phong đã quay ngoắt người đi ngay mà chẳng nói lấy một lời.
Tôi chộp lấy cổ tay hắn, không cho hắn rời đi.
“Hình như bọn tôi đâu gọi món này.”
Rõ ràng hồi nãy hắn còn thông báo rằng các món mà chúng tôi gọi đã được mang lên toàn bộ, với lại người chọn món là Trịnh Giải Nguyên, thằng nhóc này ghét ăn bí ngô nhất trên đời, thậm chí còn ghét lây cả sang lễ hội Halloween thì sao có thể gọi bánh bí ngô được?
Kỷ Thần Phong giật phắt tay về, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy hắn thốt ra hai từ ngắn gọn và rõ ràng: “Được tặng.”
Ai tặng, sao lại tặng, mọi sự nghi hoặc đều bị tôi bỏ qua.
“Ông chủ biết cách giữ khách quá, chắc hiếm lắm mới nhận được đơn hàng sộp thế này đúng không?” Trịnh Giải Nguyên tự động bổ sung vào lời nói của Kỷ Thần Phong, cậu ta đẩy đĩa bánh bí ngô ra xa, “Mấy cậu ăn đi, tôi sắp no rồi nên không ăn được món này nữa đâu, ai thích thì cứ ăn nhiều vào, đừng bỏ phí nhé.”
Dường như đầu ngón tay mình vẫn cảm thấy hơi ấm kề cận của da thịt, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống trơn, tôi miết ngón tay, ngước mắt nhìn theo bóng dáng của Kỷ Thần Phong.
Hẳn là hắn đang chuẩn bị dọn dẹp quán ăn, Kỷ Thần Phong cúi xuống, nhấc két bia đặt dưới đất lên, ống tay áo được kéo lên tận trên phần bắp tay, phô ra những đường gân rắn rỏi do gồng sức.

Không ngờ cơ thể phía dưới lớp áo blouse trắng kia lại rắn chắc thế này.
Hắn nâng gối lên để điều chỉnh lại tư thế, sau đó bước phăng phăng về phía chiếc xe van đang đỗ bên rệ đường, người đàn ông trung niên béo lùn cũng bê một thùng gia vị, ậm ạch đi theo sau.
Hệt như hai con kiến vậy.
Bận rộn, siêng năng, và cực kỳ nhỏ bé.


Cho dù là sống hay chết thì cũng chẳng quan trọng với thế giới này.
Một khi Tang Chính Bạch biết được sự thật, vị trí của tôi và Kỷ Thần Phong sẽ bị hoán đổi một cách hoàn toàn.

Tôi thà chết, chứ nhất quyết không lau đống bàn ghế dính dớp dầu mỡ, khuân đồ lên xe van và trở về căn nhà lụp xụp tối tăm với Nghiệm Thiện Hoa đâu.
Khác với Kỷ Thần Phong, một kẻ chấp nhận, không thắc mắc, không phản kháng và cam chịu số phận “con kiến” của mình, tôi đã quen làm người khổng lồ sống trên đỉnh núi, và đã quên cách ngửa đầu nhìn mọi thứ từ lâu rồi.
Vậy nên, cứ giữ nguyên hiện trạng này là lựa chọn tốt nhất.

Mọi người đều đứng ở vị trí tương xứng với mình, không ai khó chịu, không ai đau khổ, mọi người đều hạnh phúc.
“Về thôi về thôi!”
Sau khi ăn uống no nê, Trịnh Giải Nguyên phất tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, ai về nhà thì về, ai chưa muốn về thì chơi tăng nữa.
Tôi rút chìa khóa xe ra rồi ném cho cậu ta: “Lên xe đợi trước đi, tôi đi thanh toán.”
“Ừ.”
Ngậm điếu thuốc trên môi, Trịnh Giải Nguyên thung thăng rời đi cùng đám bạn.
Tôi cất điếu thuốc lá điện tử vào túi quần, xoay người bước về phía Nghiêm Thiện Hoa.
Bà ta đang đứng dưới một tán ô lớn, mặc chiếc tạp dề lem luốc, trước mặt là đống xoong, chảo chưa được rửa sạch.

Tôi càng tiến đến gần, nét mặt bà ta lại càng trở nên lo lắng.
“Tiểu Niệm…”
Tôi đứng đối diện với bà ta, khoảng cách giữa cả hai là một bệ bếp.
“Bao nhiêu tiền?”
“Tiểu Niệm… Con, sao con lại đến đây?”
Dù ở đây chỉ có mỗi hai người chúng tôi nhưng bà ta vẫn kìm nén giọng mình xuống.
“Bao nhiêu tiền?” Tôi quét mã QR trên bệ bếp và hỏi lại bằng ngữ điệu chậm hơn, nặng nề hơn.
Bà ta co rúm người lại như đang sợ hãi, sau đó hốt hoảng lật hóa đơn ra và thông báo cho tôi số tiền chính xác.
“Bà không nói gì với cậu ta chứ?” Tôi hỏi, trong khi đang cúi đầu nhìn bàn phím để nhập các con số.

Tuy không nói rõ, nhưng Nghiêm Thiện Hoa có thể đoán ra nhân vật “cậu ta” mà tôi nhắc đến một cách dễ dàng.
“Không không, mẹ không nói gì hết!” Bà ta rối rít phủ nhận.
Thông báo xác nhận thanh toán thành công vang lên ngay phía sau bếp, vì không còn gì để nói với bà ta nữa nên tôi xoay người, toan ra ngoài.
“Tiểu Niệm, con định làm gì?” Nghiêm Thiện Hoa hoảng hốt gọi tôi lại, “Thần Phong không biết gì hết, con… Con đừng làm hại thằng bé.”
Đừng làm hại thằng bé…
Tôi dừng bước, đút tay vào túi quần, vì cảm thấy quá ư kịch cỡm nên không kiềm chế được mà bật cười.
Bà ta có tư cách để thốt ra lời này ư? Nếu không phải vì Nghiêm Thiện Hoa thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Mong con ruột có được cuộc sống ấm no, nhưng lại chẳng nhẫn tâm làm tổn thương đứa trẻ bị mình đánh tráo.

Muốn bù đắp mọi thứ bằng thứ tình mẫu tử hoàn toàn giả trá, nói trắng ra là mộng tưởng ích kỷ của bản thân.
Cướp của người giàu chia cho người nghèo thì không phải là cướp à?
Chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng của tội lỗi thì có thể biến cái sai trái thành cái tốt đẹp ư, lấy đâu ra những chuyện như thế trên đời này? Một khi đã đưa ra quyết định sẽ trở thành kẻ ác và đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, vẫy thì lúc ấy, lương tâm và đạo đức đã trở thành những thứ râu ria, không quan trọng.
Thiện lương theo kiểu nửa nạc nửa mỡ còn tởm lợm hơn cả ác độc một cách thuần túy.
“Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cả.” Quay người lại, tôi nở nụ cười với người phụ nữ đang lo lắng và nói, “Tôi chỉ hơi tò mò về cậu ta thôi.

Cảm thấy… chúng tôi có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
“Trấn an” kiểu này đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi.

Dường như Nghiêm Thiện Hoa vẫn còn điều muốn nói, nhưng tôi đã hết kiên nhẫn để nghe, ngay khi bà ta vừa mở miệng, tôi đã dận bước rời đi.
“Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau nhé!”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên mướt mải mồ hôi kia đã quay trở lại, lúc bước ngang qua còn gật đầu và nở một nụ cười ngốc nghếch với tôi.
Bẩn thật đấy.
Tôi không trả lời mà chỉ thờ ơ liếc qua ông ta một cái, sau đó tăng tốc sải bước rời đi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Ngay bên vệ đường, dưới ánh đèn cam nhập nhoạng, Kỷ Thần Phong đứng phía sau xe van, cúi người sắp xếp đống thùng lộn xộn bên trong.
Tuy việc cấy ghép ốc tai điện tử có thể giúp những người bị mất thính giác nghe lại được âm thanh, nhưng không thể giúp họ cải thiện khả năng phân biệt phương hướng và khoảng cách mà âm thanh truyền đến.
Nói cách khác…
“Bác sĩ Kỷ.” Tôi đứng phía sau lưng hắn, gọi tên hắn bằng âm lượng bình thường.
Kỷ Thần Phong quay ngoắt người lại, có vẻ hắn không ngờ rằng tôi lại đứng giáp sát như thế, thành thử mới bước giật lùi ra sau trong vô thức, kết quả là bị mất thăng bằng, ngã ngửa vào trong xe.
Xem ra… Tôi có đứng ngay sau lưng hắn thì hắn cũng chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi.


Nếu tôi còn lên tiếng một cách đột ngột nữa, khả năng cao hắn sẽ bị tôi làm cho giật mình thảng thốt cho xem.
Tôi thừa nhận rằng mình đã cố ý.

Bởi lẽ so với khuôn mặt lạnh tanh, vô cảm kia, thì dáng vẻ lúc hoảng loạn của hắn lại càng thu hút tôi hơn.
“Cẩn thận!” Tuy bộ điệu chật vật của hắn khiến tôi cảm thấy vô cùng mong chờ, nhưng ngoài mặt vẫn tôi tỏ ra vẻ là muốn giúp đỡ.
Đầu ngón tay lành lạnh xớt qua mu bàn tay, Kỷ Thần Phong luýnh quýnh chộp lấy cổ tay tôi, nhưng thay vì có thể đứng dậy, bằng một lực mạnh đáng kinh ngạc, hắn lại kéo tôi ngã dúi xuống cùng.
Đến khi lấy lại bình tĩnh thì thính giác đã bị chất lấp bởi những tiếng trống vang rền, mùi dầu máy hăng hắc xộc vào khoang mũi, nằm dưới tôi là cơ thể rắn như đá của Kỷ Thần Phong.
Nồi niêu chất đống trên xe quanh năm, cốp xe dính đầy dầu mỡ, vừa chống tay xuống, tôi đã sởn da gà vì cái cái cảm giác trơn trượt, mỡ màng, đến là ghê tởm ấy.

Vội vàng nhấc tay lên, tôi đổi vị trí đặt tay mình sang ngực Kỷ Thần Phong, lúc này mới nhận ra rằng, hóa ra tiếng trống ồn ào kia chính là nhịp tim của hắn.
Không biết có bị thương ở đâu không, nhưng hắn đã nằm bất động suốt một hồi lâu.

Dưới làn sáng chập choạng, nửa phần khuôn mặt hắn (tính từ mũi hất lên) bị che khuất trong bóng tối, nửa phần khuôn mặt còn lại thì được phủ nhuộm bởi sắc cam đỏ ấm áp từ ánh đèn đường khiến tôi khó mà phân biệt được biểu cảm của hắn.
“Bác sĩ Kỷ, câu không sao chứ?”
Nhịp tim đập dưới lòng bàn tay vừa hỗn loạn, vừa nặng nề, có vẻ như hắn đã rất sợ.
“Cậu xuống trước đi.”
Phải thật lâu sau đó hắn mới mở miệng, giọng nói khàn hẳn đi một cách lạ thường.
Lúc ngã xuống, chân của tôi và hắn đã bắt chéo vào nhau, giờ tôi còn chống tay trên ngực hắn nữa, đúng là tư thế này có hơi khó xử thật.
“Xin lỗi vì đã đè vào cậu nhé.” Tôi trả lời rồi nhích người đi, trong lúc vô tình thì nhỡ đẩy đầu gối lên.
Kỷ Thần Phong rên khẽ một tiếng, đột ngột bắt lấy cánh tay tôi.
Chỗ bị “động chạm” đã cứng lên đáng kể, tôi khựng người, nhìn xuống.
Không phải thuốc lá điện tử của tôi.
Không khí im ắng với một độ khủng khiếp, yết hầu của Kỷ Thần Phong trượt lên trượt xuống, hắn bật ra tiếng “tôi” một cách khó khăn, sau đó không nói năng được gì nữa.
Chà, xem tôi vừa phát hiện ra điều gì này? Tôi ghìm sâu mắt mình vào đôi con ngươi đang ẩn hiện trong bóng tối của Kỷ Thần Phong.

Sau giây phút kinh ngạc, cảm giác phấn khích xen lẫn với ghê tởm đã chính thức xâm chiếm toàn bộ huyết quản tôi.
12/11/2021

Harry: Cục Dâu ác độc:vv
Khi bác sĩ Kỷ hay tin “bé” Dâu thuê thám tử tư để theo dõi mình….