Nhất Niệm Chi Tư

Chương 42




«Một tai họa từ đầu đến đuôi»

Vì là CLB tư nhân nên bình thường đã bảo vệ an ninh rất nghiêm ngặt, một ngày đặc biệt như hôm nay thì lại càng khỏi phải nói. Tất cả khách mời phải kiểm tra thân phận xong thì mới được phép đi vào, cửa sắt dày nặng màu đen chỉ mở ra khi có xe đến. Điều này cũng có nghĩa là người không có thư mời mà muốn đi vào một mình là chuyện không thể. 

Sau khi tôi đi ra khỏi cửa bên hông thì thoáng nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra bóng dáng của Kỷ Thần Phong tại một nơi cách đó không xa lắm. 

Hắn mặc một cái áo lông màu đen, tay trái cầm điện thoại, tay phải đút trong túi áo, yên lặng dựa vào bức tường bò đầy dây leo khô héo. Vì lạnh nên tai hắn bị đông cứng đến mức đỏ bừng.

Khi nãy chạy vội như thế nhưng đợi đến khi thật sự nhìn thấy hắn rồi, bước chân tôi lại chậm lại, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

“Thần Phong…” Tôi kìm lại hơi thở đang gấp gáp của mình, đi đến trước mặt hắn, đặt điện thoại vẫn còn đang trong cuộc gọi xuống, dùng giọng nói bị gió lạnh cào đau đớn nhẹ giọng gọi tên hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhét điện thoại vào trong túi, bình tĩnh… hoặc có thể nói là lạnh lùng đối diện với tôi. Vào giây phút đó, rõ ràng là xung quanh rất an toàn nhưng tôi lại cảm giác như thể mình đang bị công kích. Da, lưỡi, nội tạng, tất cả như xoắn vào nhau đau nhói. Tôi không có chút sức chống cự nào đối với sự công kích không tên này, đến hít thở cũng cảm thấy đau đớn. 

“Chúng ta đi vào trong nói chuyện đi, tôi có thể giải thích hết những chuyện này.”

Xung quanh người đến người đi, xe cộ tấp nập, không phải là chỗ tốt để nói chuyện. Tôi định cho hắn đi vào trong sân với tôi, tìm một góc không có người để giải thích rõ ràng chuyện đính hôn trước. Sợ hắn không chịu, tôi bèn giơ tay ra định nắm tay hắn, kết quả là lại sờ thấy một cảm giác kì lạ cách lớp áo lông.

“… Tay của cậu sao thế?” 

Tôi kinh ngạc, vội kéo tay áo hắn lên xem xét thì phát hiện từ bàn tay đến nửa khuỷu tay tay phải của hắn đều bị bọc thạch cao cứng ngắc, mà rõ ràng một tuần trước tay hắn vẫn bình thường.

Tôi nghĩ đến mấy cú điện thoại mà mình không nhận đó, suy đoán: “Ngày đó cậu gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện này à?”

“Không phải.” Kỷ Thần Phong phủ nhận ngay mà không khựng lại giây nào. Hắn khẽ kéo nhẹ, tránh khỏi gông cùm của tôi, đút lại tay vào trong túi áo: “Đi thôi, không phải cậu muốn tìm một nơi để nói chuyện à?” 

Hắn giận thật rồi. 

Tôi siết ngón tay lại rồi cũng rút tay về, đặt xuôi bên người, gật đầu nói với hắn: “Đi với tôi.” Nói xong, tôi xoay người đi về phía cổng biệt thự trước. 

Trước biệt thự có một khu vườn hoa chiếm diện tích hơn hai nghìn mét vuông, ở gần tường có trồng mấy cây long não cao to, tính sơ qua thì cũng đã được trăm năm tuổi.

Tôi cùng với Kỷ Thần Phong giẫm lên tuyết đọng đi vào trong góc, một vị trí tương đối khuất. Tôi bực bội vò tóc mình, chọn trọng điểm kể lại câu chuyện.

“Tôi và Cố Dĩnh chỉ là giả, diễn kịch mà thôi. Cô ấy có bạn trai, nhưng bố mẹ cô ấy không đồng ý nên không thể quang minh chính đại ở bên nhau, mà tôi cũng… cần một lớp ngụy trang là cô ấy để đối phó với người nhà. Chúng tôi sẽ không kết hôn. Hai nhà Tang Cố liên hôn chẳng qua chỉ là kết quả vì nguyên nhân lợi ích, đợi hai năm nữa trao đổi tài nguyên xong rồi, vắt kiệt lợi ích rồi thì hôn ước của chúng tôi cũng tự nhiên kết thúc.”

Kỷ Thần Phong im lặng nghe tôi nói xong nhưng không hề có biểu hiện bị tôi thuyết phục, biểu cảm không hề thay đổi. Đồng tử đen nhánh của hắn cũng hiện lên vẻ u ám, toàn thân như đã hòa thành một với ngày tuyết lạnh giá.

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy cơ thể mình đang lạnh dần. Nỗi sợ hãi to lớn bao phủ lấy tôi, đè ép đến mức làm tôi không thở nổi. Mà tôi thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi như trước Kỷ Thần Phong. 

Chỉ là trong lòng tôi có một suy nghĩ mơ hồ – nếu mình không làm gì đó thì có lẽ hắn sẽ tan biến mất. Tôi sắp không giữ được hắn nữa rồi.

Nỗi bất an này thúc đẩy tôi tiến lên trước một bước ôm lấy hắn, giữ hắn lại thật chặt. Nắm chặt vải áo ở lưng hắn, tôi khàn giọng nói: “Bác sĩ Kỷ, cậu không tin tôi à? Tôi thật sự không lừa cậu, tôi có thể tìm Cố Dĩnh tới đây đối chất ngay trước mặt cậu. Giữa chúng ta sẽ không có gì thay đổi, tôi hoàn toàn thuộc về cậu, không ai giành mất được…”

“Đi với tôi.”

Toàn thân tôi cứng đờ, tưởng mình nghe nhầm. Đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, sao hắn lại còn đưa ra yêu cầu hoang đường như thế?

Mà câu nói tiếp theo của Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn làm tan biến đi sự tự lừa mình dối người của tôi.

“Đừng đính hôn với người khác. Đi với tôi, đi ngay bây giờ.” Hắn dùng một tay ôm lại tôi, hơi siết lại: “Chỉ cần cậu rời khỏi đây với tôi, tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Cùng nhau rời khỏi đây? Mặc kệ bốn mươi mấy vị khách, cùng một người đàn ông tay trong tay chạy trốn dưới mí mắt của người thuộc hai nhà Tang Cố?

Dù cho có được lựa chọn thì tôi cũng sẽ không chấp nhận lựa chọn này.

Chuyện này quá tệ rồi, tệ hại vô cùng.

“Không được!” Tôi đột ngột đẩy hắn ra, không hiểu tại sao hắn phải ép tôi làm chuyện đáng sợ như vậy, càng sợ hắn sẽ không quan tâm gì mà kéo tôi chạy ra khỏi cổng. Hôm nay mà xảy ra bất kì chuyện gì có liên quan đến Kỷ Thần Phong thì hậu quả đều là những thứ mà tôi không thể chịu được.

Tôi không thể để hôn lễ này trở thành câu chuyện cười của cả giới thương trường thành phố Hồng, tuyệt đối không.

“Tôi không làm được.” Tôi lùi về sau hai bước, kéo dài cự ly với Kỷ Thần Phong.

Vì động tác này của tôi mà băng tuyết trong mắt Kỷ Thần Phong vỡ vụn. Hình như cuối cùng hắn cũng đã chắc chắn rằng tôi chỉ là một thằng lừa đảo dối trá. Vẻ lạnh lùng được dùng để làm lớp phòng ngự đổ sập, trên mặt hắn bỗng lộ ra vẻ không dám tin khi biết được chân tướng và sự phẫn nộ vì bị lừa dối.

“Cậu không làm được?” Đuôi mắt hắn đỏ ửng: “Nếu đã không làm được thì sao lại còn tùy tiện hứa hẹn?”

Mấy người nói sẽ không bao giờ rời bỏ nhau theo Kinh Thánh* rồi cũng nói ly hôn là ly hôn đấy thôi? Lòng người dễ thay đổi, hứa hẹn thì có là cái gì?

(*)

“Tôi đã giải thích với cậu rồi, chuyện này chẳng qua chỉ là đang diễn kịch thôi, tôi không có gì với Cố Dĩnh cả.” Nghi lễ sắp bắt đầu, tôi không còn nhiều thời gian để ở đây đôi co với hắn nữa: “Tôi gọi xe đưa cậu về trước. Đợi đến tối, tối về nhà tôi lại giải thích kĩ càng với cậu sau, đến lúc đó nếu cậu vẫn còn cảm thấy giận thì tùy cậu trừng phạt tôi thế nào cũng được, được không?”

Tôi nhẹ giọng nói, nghĩ Kỷ Thần Phong sẽ chấp nhận, kết quả là vừa chạm vào cánh tay hắn thì bị hắn phản ứng kịch liệt hất ra.

Ngón tay nóng bỏng đau rát, tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn. Sau đó sợi dây vốn đang căng ra trong đầu bị sự chán ghét trong ánh mắt hắn làm cho đứt phụt.

Chán ghét? Sao hắn có thể nhìn tôi như thế? Cái gì cho được tôi cũng đã cho hắn hết rồi, chỉ vì lén hắn đính hôn giả với phụ nữ, chỉ vì như vậy mà ghét tôi sao?

Sợi dây đó là gì? Chắc là lý trí nhỉ. Tôi không biết, cũng có thể là “mặt nạ” của tôi. Lục phủ ngũ tạng lại lần nữa xoắn vào nhau, bên trong đau đớn, tôi không thu tay lại mà đổi mục tiêu, siết vải áo của hắn.

“Rốt cuộc cậu…” Tôi cắn răng, muốn hỏi đến cuối cùng thì hắn muốn tôi phải làm sao mới vừa ý thì trong góc hẻo lánh vốn phải yên tĩnh lại đột nhiên vang lên giọng nói của người thứ ba.

“Mày đừng giả vờ, tao biết là mày. Tao điều tra cái biệt thự đó rồi, là sản nghiệp của nhà họ Thi nhà mày. Bây giờ mày nói với tao là mày không liên quan đến chuyện hôm đó. Dm mày lừa ai đấy?”

Tuyết đọng bị giẫm lên phát ra tiếng sột soạt. Trịnh Giải Nguyên dừng lại ở một chỗ cách tôi và Kỷ Thần Phong khoảng ba mét, người đang đi theo sau lưng cậu ta cũng dừng bước lại theo.

“Tự mày uống say đến mức không biết trời đất gì rồi bị người ta chơi ác ném lên trên núi, liên quan gì đến tao? Mày có chứng cứ là tao làm không? Nhà họ Thi nhiều người như thế, chìa khóa nhà đâu chỉ có mình tao là có thể lấy được.” Người thứ hai lười biếng mở miệng, nghe giọng chắc chắn là Thi Hạo.

Danh sách khách lần này do Tang Chính Bạch và cha mẹ Cố Dĩnh cùng nhau lập. Tôi biết sẽ có người nhà họ Thi, nhưng không biết Thi Hạo cũng tới. 

Tôi ngây ra tại chỗ, Trịnh Giải Nguyên còn dễ lừa gạt, Thi Hạo thì khó ăn rồi. May có thân cây long não to, cộng thêm dưới bóng cây ánh sáng không tốt nên hai người không hề phát hiện ra sự tồn tại của tôi và Kỷ Thần Phong.

“Trừ nhà họ Thi mày ra còn có ai hận tao? Dm mày có nói với ai là mày… mày làm chuyện đó trên người tao…” Trịnh Giải Nguyên ấp úng khó mở miệng.

“Cái gì? Trên người mày làm sao?” Thi Hạo cố ý nói.

Kỷ Thần Phong liếc nhìn hai người ở đằng xa, ấn lên tay tôi, từng chút một tách ra, dùng giọng nói chỉ có đôi bên nghe thấy nói: “Cậu rất sợ bị bọn họ biết được quan hệ của tôi và cậu à?”

Tôi không rõ hắn muốn làm gì, chỉ có thể lắc đầu, dùng giọng nhẹ nhàng hơn nữa để cầu xin hắn: “Đừng…”

Kỷ Thần Phong nhìn tôi chăm chú, như thể là lần đầu có cơ hội quan sát tôi tỉ mỉ như thế.

“Trước giờ cậu chưa bao giờ cho người ở bên cạnh cậu phát hiện ra quan hệ của hai chúng ta. Mỗi lần có người phát hiện ra tôi, cậu sẽ sợ hãi chuyển đi.” Hắn bỏ tay tôi ra, khóe môi trào phúng nhếch lên: “Cô ta là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của cậu, còn tôi chỉ là tình nhân không được nhìn thấy ánh sáng. Vì vậy… cuối cùng là cậu gặp dịp thì chơi với người nào đây?” 

Yết hầu nghẹn lại, tôi không biết phải trả lời câu hỏi của hắn như thế nào. Mà không chờ tôi nói gì, Kỷ Thần Phong đã nhìn tôi một cái đầy thâm ý rồi đột nhiên xoay người, không hề có ý kiêng dè hai người Thi, Trịnh mà đi bước lớn ngang qua sau lưng hai người, đi về phía cổng lớn.

Tôi đuổi theo hai bước thì bị Trịnh Giải Nguyên nghe thấy tiếng động gọi lại.

“Tang Niệm?”

Không được, không thể đi.

Bóng dáng Kỷ Thần Phong càng lúc càng xa, tôi mạnh mẽ buộc bản thân thu hồi lại đường nhìn, hít sâu một hơi rồi chuyển sang nhìn Trịnh Giải Nguyên.

“Ngại quá, làm phiền tụi mày nói chuyện.”

Tối rồi lại dỗ vậy, dù gì cũng phải đối phó với lễ đính hôn trước.

Trịnh Giải Nguyên gặp tôi rồi thì không để ý Thi Hạo nữa mà chạy đến bên tôi: “Không làm phiền gì đâu, có gì hay để nói với loại người như nó đâu chứ. Sớm muộn gì nó cũng phải trả lại những thứ nợ tao, chẳng qua hôm nay là ngày đại hỉ của mày nên tha cho nó trước, lần sau tao lại tìm nó tính sổ.”

Thi Hạo cười nhạo sau lưng cậu ta, dùng ánh mắt cười như không cười lướt qua Trịnh Giải Nguyên, ánh mắt đóng đinh trên mặt tôi.

“Hôm nay mày bận quá nhỉ.”

Hắn móc hộp thuốc ở trong túi ra, rút ra một điếu cắn trong miệng, ấn bật lửa “cạch” một tiếng rồi hơi nghiêng người, rất nhanh sau đó, đầu điếu thuốc đã bắt lửa.

“Nãy là ai thế?” 

Chuông cảnh báo trong lòng tôi reo vang, trong giọng nói mơ hồ mang theo ý cảnh cáo: “Người không nhọc mày phải quan tâm.” 

Không ai nhường ai, đối mặt một lát rồi tôi dời mắt đi, cùng nhau rời khỏi đó với Trịnh Giải Nguyên, quay lại tòa nhà chính.

Đính hôn là giả nhưng yến hội lại là thật. Buổi trưa ăn cơm với khách, đến tối thì lại là tiệc gia đình hai nhà Tang Cố. Mãi đến hơn chín giờ, tôi mới có thể thoát thân.

Vì đã uống rượu nên tôi không thể lái xe, chỉ có thể để Đường Tất An đưa tôi đi Thành phố Ruồi.

“Cậu chủ, khuya thế này rồi anh đi tới đó làm gì thế?” 

Cởi nhẫn trên tay ra cất vào trong túi áo khoác, tôi không nói nhiều với cậu ta, chỉ hối cậu ta lái nhanh chút.

Xe dừng, tôi liền lảo đảo xuống xe. Đường Tất An muốn đỡ tôi nhưng bị tôi đẩy ra, bảo cậu ta đợi ở trong xe là được.

Tuyết ở trên bậc thang không có ai dọn dẹp, đã bị giẫm thành lớp băng rắn chắc từ lâu, không vịn lên lan can bên cạnh thì cơ bản không đi được. Mà lan can vừa lạnh vừa ẩm, đi được mấy bậc, tôi lại phải dừng lại để hà hơi ấm vào lòng bàn tay đã đông cứng.

Cứ vừa đi vừa dừng như thế, tôi không dễ dàng gì đến được cửa nhà Kỷ Thần Phong. Trước khi gõ cửa tôi còn đặc biệt chỉnh lại vẻ bề ngoài, trong lòng nhẩm lại lời thoại lát nữa phải dỗ hắn như thế nào một lần. Xác nhận tuyệt đối sẽ không có sai sót rồi, tôi mới gõ vang cánh cửa sắt màu lam.

Cứ như biết là tôi đến rồi, không hỏi gì mà chỉ có tiếng bước chân từ xa tới gần truyền đến, sau đó “kẹt” một tiếng, Kỷ Thần Phong đẩy cánh cửa nhà cũ nát ra.

Hắn mở rộng cửa, mặt không có biểu cảm gì nhìn tôi thật lâu rồi xoay người quay về phòng, để lại một mình tôi ở ngoài cửa.

Nụ cười vừa mới nhếch lên bên miệng mất đi người xem duy nhất, khó mà duy trì nổi, lụi tàn nhanh chóng như hoa quỳnh. Tôi đi vào trong phòng, đóng cửa lại, cởi giày ở chỗ cửa, để nguyên vớ giẫm lên thảm tatami trải trong phòng.

Trong phòng khách nhỏ hẹp chỉ có một ngọn đèn nhỏ màu cam lờ mờ, phủ một tầng màu sắc ấm áp mà mông lung lên trên bài trí bên trong căn phòng.

Cửa phòng ngủ đang mở, bên trong tối om, không giống như là có người, lẽ nào Nghiêm Thiện Hoa vẫn còn đang ở bệnh viện? Kỷ Thần Phong nói bà cần phải làm vài kiểm tra, nhập viện kiểm tra à?

“Đừng giận tôi nữa, tôi cũng rất bất đắc dĩ, không cố ý lừa cậu mà…” Tôi nói rồi cởi áo ngoài, định hạ mình để bù đắp mối quan hệ với Kỷ Thần Phong.

Về phần hạ thấp bao nhiêu… thì xem yêu cầu của Kỷ Thần Phong vậy.

“Người tôi lạnh quá, không đến ôm tôi à?” Ngón tay đặt lên trên cúc áo quần tây, tôi mờ ám mời gọi hắn.

Hắn đứng đối diện tôi, cách cái bàn nhỏ, nghe thấy thế trên mặt vẫn không có chút dao động nào.

“Không phải lần nào chiêu này cũng có tác dụng đâu, Tang Niệm.”

Tôi ngây ra, cảm thấy thật khó xử. Hắn nói giống như tôi dùng thân thể để làm giao dịch gì đó với hắn vậy.

Nhíu mày, tôi hơi mất hứng nhặt áo khoác ở bên cạnh lên, phủi phủi tro bụi không hề có ở bên trên.

Không làm thì không làm, ai mà thèm.

“Hôm nay vào lúc tôi dọn phòng mẹ, phát hiện ra mấy cái này.” Hắn chỉ vào cái bàn thấp trước mặt, hỏi tôi: “Cậu biết đây là gì không?”

Hắn nhắc rồi tôi mới phát hiện ra trên bàn có đồ vật. Đợi nhìn kĩ rồi, máu toàn thân tôi như đông lại.

Trên cái bàn nho nhỏ bày một xấp giấy dày, mỗi trang giấy đều được viết nội dung khác nhau. Chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ, thanh thoát mạnh mẽ…

Là thư. Là thư ba năm trước Kỷ Thần Phong viết cho tôi… Là những phong thư đáng ra đã đưa đến tay tôi nhưng lại bị Nghiêm Thiện Hoa giấu đi. 

Tôi đã nói với Nghiêm Thiện Hoa, bảo bà giấu kĩ rồi, sao lại bị Kỷ Thần Phong tìm ra rồi?

“Đây là…” Dù trong lòng đã diễn thử vô số lần, tôi vẫn không thể dự đoán trước được chuyện sẽ phát triển đến nước này.

Kỷ Thần Phong đi đến trước tủ chén bên tường, kéo một ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra khoảng hai mươi mấy cái phong bì có hoa văn khác nhau được sắp xếp ngay ngắn. 

“Còn mấy cái này, có biết bên trên viết gì không?” Hắn ném những phong bì có thiệp chúc mừng bên trong xuống cạnh chân tôi, hỏi một câu hỏi mà hắn vốn đã biết đáp án.

Tầm mắt mờ đi, tôi đứng không vững phải lảo đảo lùi ra sau một bước, cúi đầu nhìn một tấm thiệp chúc mừng trượt ra khỏi phong bì bên chân mình. Trên mặt giấy trắng in ba hình dạng khác nhau của trăng, trông giống như là một tấm thiệp mừng trung thu. Nhưng dù có như vậy, tôi cũng không thể biết được bên trong viết gì. Nó quá lạ lẫm với tôi.

“Tang Niệm, cậu cơ bản không nhận được thư của tôi, mấy tấm thiệp chúc mừng này cũng không phải cậu viết lại cho tôi, đúng không?”

Tôi mờ mịt ngẩng đầu, không biết phải đối diện với những chất vấn sắc bén của Kỷ Thần Phong như thế nào.

Cửa kính của tòa nhà chọc trời sụp đổ ầm vang, trước mắt tôi không còn là một cơn bão tuyết yên tĩnh vô hại không thể chạm vào nữa mà là một tai họa từ đầu đến cuối.