Ngọc Nhiên nôn nóng nhìn biểu hiện của Hạ Lan Mộc Mộc như cố tìm kiếm đáp án từ cô ấy.
Vừa nãy khi cô vừa về tới văn phòng liền không nói hai lời đã kéo cô ấy ra chỗ vắng người rồi nói mọi chuyện.
Thế nhưng chuyện đã qua hai phút rồi, Hạ Lan vẫn trầm ngâm suy tư không thèm trả lời cô gì hết.
Ngọc Nhiên nghĩ chắc con người cô ấy vốn đơn thuần nên không dám tin chuyện động trời ấy chăng? Cô đồng cảm nhìn Hạ Lan, cô mới vừa rồi cũng vậy thôi, không thể tiếp nhận nổi.
- Hạ Lan, cô có phải là sốc lắm đúng không? Tôi biết, đây vốn là chuyện khó tin đến nhường nào, nhưng đó là sự thật.
Bây giờ chúng ta cần phải nói mọi chuyện cho Dương tổng, anh ấy cần biết mọi chuyện để còn kịp phòng bị.
Cô nghĩ xem, làm sao mới tiếp cận được anh ấy đây?
Hạ Lan đưa mắt nhìn Ngọc Nhiên, ánh mắt cô trở nên bình lặng như ngày thường.
Giọng nói cũng rất ổn định:
- Ngọc Nhiên, cô là nhân viên mới nên nếu chuyện được nói ra từ miệng cô sẽ rất khó tin.
Hơn nữa việc một nhân viên bình thường muốn hẹn gặp tổng tài là rất phức tạp, mất nhiều thời gian, thậm chí không khéo lại làm bứt dây động rừng đến kẻ xấu.
Cho nên chuyện nói cho Dương tổng cứ để tôi, tôi dù sao cũng là nhân viên lâu năm của công ty, ít nhiều cũng có nhiều cơ hội hơn cô.
- Vậy thì tốt quá, Hạ Lan cô không hổ là nữ thần của tôi a..
Chuyện gì cũng phân chia rạch ròi như vậy.
Lần này vất vả cho cô rồi.
_ Ngọc Nhiên cảm kích cùng vui mừng nhìn Hạ Lan, đúng vậy nha, cách hay như vậy mà cô mãi không nghĩ ra.
- Không có gì a..
Chỉ là sau này cô ít lo chuyện bao đồng thì hơn, xã hội này không đơn giản như cô nghĩ đâu.
Lỡ như việc cô nghe lén họ hôm nay bị phát hiện, e rằng cả cô cũng sẽ gặp nguy hiểm đó.
Đam Mỹ Hiện Đại
- Tôi biết a..
Nhưng dù gì Dương tổng cũng từng giúp tôi không ít, tôi không thể đứng nhìn anh ấy gặp nguy hiểm mà mặc kệ.
Hạ Lan, nếu người này là cô tôi cũng không ngần ngại mà làm như vậy.
_ Ngọc Nhiên thật tâm nói ra lời trong lòng mình.
Cô trước giờ ít bạn, quen được Hạ Lan với cô chính là điều may mắn nhất từ trước đến nay.
Bởi vậy nếu cô ấy gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
- Ngọc Nhiên, cám ơn cô!
Hạ Lan Mộc Mộc cảm động nhìn Ngọc Nhiên, cô không nghĩ mình lại quan trọng với cô ấy như vậy.
Cô thật tâm cám ơn cô gái này, bởi chính cô ấy đã lần nữa cho cô biết thế giới này vẫn còn nắng ấm.
Đời cô quen được cô gái lương thiện như này làm bạn thì không còn gì nuối tiếc nữa.
Hạ Lan âm thầm nắm chặt bàn tay đang giấu sau lưng.
Lòng cô lúc này đang xôn xao không ít chỉ vì lời nói của Ngọc Nhiên.
Thế nhưng..
Lần nào cũng sẽ có cơ hội tốt như vậy sao? Không..
Cô đã chờ cơ hội những hai năm rồi..
Nhưng không hề có, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất, cô không thể bỏ lỡ.
Nghĩ vậy, lòng Hạ Lan liền vững lại, ánh mắt cô không chút dấu vết đánh sang hướng khác, thù hằn sâu sắc hiện lên dưới mâu quang.
* * *
Văn phòng tổng giám đốc.
- Lát nữa tôi còn việc gì không? _ Dương Gia Kiệt mệt mỏi tựa ra ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Cả ngày nay anh chưa được nghỉ phút nào, vừa rồi mới bàn xong công việc với hai chủ quản, tình hình rất khẩn cấp nên anh cũng chưa có thời gian ăn trưa.
Khẽ thấp giọng hỏi thư kí Triệu.
- Thưa tổng tài, 1 giờ chiều nay anh có lịch kiểm tra các công xưởng ở ngoại ô.
Thời gian đường đi khá lâu nên hôm nay đây là công việc cuối cùng! Tôi đã kêu tài xế chuẩn bị xe rồi, lúc đó một vài vị lãnh đạo cấp cao cũng sẽ đi cùng ạ.
_ Triệu Mạn Ân đeo cặp kính dày cộm vừa nhìn bảng lịch trình vừa lễ phép báo cáo.
Dương Gia Kiệt nhẹ gật đầu, anh cầm lên ly cà phê thư kí vừa pha uống một ngụm rồi mới trả lời.
- Hôm nay tôi sẽ đi một mình bằng xe riêng, cô thông báo với họ là không cần đi theo tôi đâu.
- Nhưng thưa tổng tài..
- Haizz..
Cô không thấy đem theo một đám người như vậy rất khoa trương sao? Đến lúc đó làm kinh động đến công nhân, sao họ chú tâm làm việc được? Vậy nên một mình tôi đi là được rồi, coi như cho bọn họ một đặc ân đi.
- Dạ!
Mỗi lần Dương Gia Kiệt đi khảo sát các chi nhánh, nhà xưởng đều có một đám lãnh đạo cấp cao đi theo sau anh.
Nhìn có vẻ rất nghiêm túc nhưng họ đi đều là tự nguyện hoàn toàn? Không, tất cả chỉ vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt tổng tài của họ.
Thực chất các nhà xưởng của Dương thị đa số đều phân bố ở vùng nông thôn điều kiện khó khăn để tạo công ăn việc làm cho người dân địa phương.
Tất nhiên điều kiện ở đó rất kém, ban ngày không cẩn thận cũng bị muỗi đốt nên mấy vị lãnh đạo sinh ra đã ăn cơm vàng chén ngọc sao chịu nổi? Mà đem theo mấy người họ đi cùng Dương Gia Kiệt cũng cảm thấy phiền.
Nhiều khi chưa kiểm tra được gì thì họ đã kiếm cớ đòi về khiến anh như đi một chuyến công cốc vậy.
Lần này chi bằng công cốc thì anh đi một mình cho khỏe..