(Chap này ngắn:v klq tối rồi ngủ ngon nhea:* thương mấy nị chết điiiiiiii đượcccccc luônnnnn:3)
Liêu Viễn San mệt rã rời tùy anh lật qua lật lại nó trên chiếc giường kingsize rộng lớn. Ánh mắt nó không còn chút thần sắc, chỉ toàn là hoang mang sợ hãi.
Nó minh bạch lòng mình, nó không dám yêu anh nữa, cũng không dám đem tình yêu của mình ra mà xem nhẹ như vậy nữa.
Liêu Tịch chuyển đổi tư thế, làm cho nó ngồi trên người anh, một tay anh giữ mặt nó, tay còn lại bóp cổ nó, nói ra từng chữ một rít qua khẽ răng "Em chỉ được phép nhìn một mình anh thôi!"
Nó bị cự vật đâm thật sâu vào trong hậu huyệt liên tục sát nhập đau đớn và kɦoáı ƈảʍ cùng nhau kéo tới dày vò thân thể nó.
"Ân... Ah... Đừng! Ah... Làm ơn.... Dừng... Dừng lại!"
Liêu Tịch nắm tóc nó kéo xuống để trán nó tựa sát trán mình, anh hôn môi nó nhẹ nhàng dùng giọng nói nhỏ như gió truyền đến bên tai nó "Chỉ cần em hứa không tìm cách rời đi nữa, đêm nay anh tạm tha cho em!"
Nó lại lâm vào trầm mặc, đưa tay lên lau nước mắt vừa chảy ra, nó mỉm cười lắc đầu.
Mấy ngày nay, Liêu Viễn San bị anh đánh đập tàn nhẫn, gương mặt cũng bị biến dạng vài phần nhưng anh càng nhìn lại càng thấy nó xinh đẹp, nó hút hồn anh, làm anh sợ nó một khi ra ngoài rồi sẽ bị người khác cướp mất.
Sau đêm đó, Liêu Tịch cho người đem dây xích đến khóa chân nó lại, cả ngày trời nó chỉ có thể nằm yên trên giường không đi đâu được.
Liêu Viễn San bữa nào cũng bỏ cơm, vì đứa bé trong bụng cơ bản làm nó không thể nuốt trôi thức ăn, có thể nhịn lại không nôn ra đã là kỳ tích rồi.
Liêu Tịch quay về nhà lúc 5h chiều, còn dẫn theo một người bạn, người bạn này rất thân với anh, cả hai là chơi chung từ nhỏ đến lớn, lúc anh dắt người đó tới thư phòng lấy chút đồ đi ngang qua phòng ngủ cửa khép hờ, người đó tò mò đưa mắt vào nhìn, anh ta cũng thật bất ngờ khi nhìn thiếu niên bị xích ở cạnh giường, toàn thân đầy thương tích đang nhìn mình bằng ánh mắt vô hồn.
Lúc quay đầu lại định đi tiếp thì anh ta chạm phải ánh mắt sắt như đao của Liêu Tịch đang nhìn mình rồi nhìn thiếu niên trong phòng.
"Giang Thừa Nghị, tôi nhớ ra có chuyện cần làm, cậu về trước đi!" Anh đột nhiên hạ thấp giọng làm người bạn thân của mình không rét mà run, trước đây mỗi lần gặp chuyện quan trọng anh mới có biểu hiện như vậy.
"Tôi bảo cậu cút ra khỏi đây không nghe thấy sao?" Liêu Tịch gằn từng chữ một
Giang Thừa Nghị cười, đập đập hai cái vào vai anh "Vậy tôi đi trước. Tạm biệt!"
Liêu Tịch chờ người đi rồi liền vào phòng khóa cửa lại, anh khinh bỉ nhìn Liêu Viễn San ngồi dưới thảm lông cừu trải trên đất "Sao hả? Em đúng là thiếu hơi nam nhân liền không chịu nổi sao?"
Nó im lặng giả vờ như không nghe anh nói khiến anh tức điên lên "Tôi có cái gì không thỏa mãn em? Em nói đi, vì cớ gì ban nãy lại nhìn nam nhân kia ánh mắt ái muội như vậy!"
"Liêu Tịch..." nó cất giọng yếu ớt.
Anh không nói gì chờ đợi câu nói của nó.
"Chúng ta... Đã hết từ lâu rồi... Xin anh đừng cố gắng níu kéo! Tôi thật sự rất... Rất mệt mỏi!"
Liêu Tịch thái độ bình thản như vừa nghe xong một câu chuyện cười, anh mở tủ đầu giường lấy ra một khẩu súng lục màu bạc kê sát vào đầu nó "Nếu em dám nói câu đó một lần nữa, tôi sẽ gϊếŧ em!"
Nó bật cười thành tiếng "Có gì quan trọng chứ, tôi bây giờ sống không bằng chết!"
"Vậy sao? Vậy tôi cũng sẽ... Gϊếŧ luôn người có tên là Dạ Nguyệt! Em thấy thế nào?"
Nói đến đât, nó lập tức giận đến tím mặt "Tên hỗn đản nhà anh... Nếu anh dám chạm tới một sợi tóc của dì ấy, tôi... Tôi cả đời này không bao giờ tha thứ cho anh!"
"Tốt lắm!" Liêu Tịch gọi người tới phân phó gì đó rồi quăng cho nó một câu "Đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, tạm biệt, bảo bối!" sau đó quay đi.