Dạ Nguyệt mấy hôm liền đều đi báo cảnh sát nhưng người ta không nhận án, cơ bản ngoài miệng nói dễ nghe như vậy nhưng thật ra trong lòng họ đều biết động tới Liêu gia kết cục không mấy tốt đẹp.
Lúc bà đi khỏi đồn cảnh sát, có vài người ngồi ở bàn tiếp dân nhìn nhau lắc đầu cười khổ.
Đến nay đã là ngày thứ tư Liêu Viễn San bị nhốt ở mật thất trong thư phòng của anh. Toàn thân nó đều là vết bầm tím, gương mặt cũng bị anh đánh đến loang lổ máu.
Mỗi đêm khi anh quay về căn phòng đó nó đều sợ hãi lùi vào góc tường.
Càng ngày nó càng sợ anh.
Hôm nay cũng vậy, Liêu Tịch trên mình vẫn là bộ tây trang công sở, đồng hồ vừa điểm 6h anh đã xuất hiện.
Liêu Viễn San đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn anh, không giấu được tia kinh hãi trong mắt.
Anh cởϊ áσ khoác ném lên giường, lôi nó từ góc tường ra, ngón tay thon dài thoăn thoắt lướt trên da thịt nó, thỉnh thoảng chạm phải vết thương khiến nó đau đến nhăn mặt.
Anh rướn người hôn nhẹ lên môi nó, môi cười thật hiền dịu nói nhỏ "Bảo bối, có phải ở nhà một mình rất nhớ anh không!"
Liêu Viễn San mím môi im lặng, anh lại bật cười nhìn thẳng vào mặt nó.
Nó vừa ngại ngùng vừa sợ quay mặt đi chỗ khác, nhưng anh lại đột nhiên thay đổi thái độ, lại một cái tát nữa giáng lên mặt nó "Em dám không nhìn tôi sao?"
Liêu Viễn San vẫn bảo trì im lặng, rụt rè đưa tay ôm mặt, nước mắt kìm không được cuối cùng rơi xuống, nó mệt mỏi khép mắt lại, toàn thân vô lực ngả xuống giường, ngất đi.
Lúc nó tỉnh dậy thấy mình ở một nơi sáng sủa hơn, bên cạnh nó là anh còn có một vị bác sĩ đang nói gì đó với anh. Một lát sau ông ta đi rồi, anh quay lại nhìn nó, lập tức Liêu Viễn San lại giả vờ nhắm mắt lại.
Liêu Tịch nắm lấy tay nó, nói với nó cũng như đang nói với bản thân mình "Bảo bối, em đang mang thai, haha, phải cẩn thận một chút!" anh nhẹ nhàng hôn lên trán nó.
Lúc nhìn lại thấy nó đã tỉnh, ánh mắt nó ai oán nhìn anh.
Anh lại trở về như ban đầu, hiền từ yêu thương nó, nhưng nó vẫn cảm thấy lo sợ, tình yêu của nó dành cho anh đang cạn kiệt dần.
"Bảo bối, em đang suy nghĩ điều gì?"
Liêu Viễn San không nói gì, tay run run rút ra khỏi tay anh.
Liêu Tịch cố gắng kìm nén bản thân, tự nhủ nó đang có thai nên không muốn động tay động chân, anh gằn giọng "Em đang nghĩ đến người nào? Tôi cảnh cáo em, đừng nên quá phận!"
Anh đứng dậy bước ra ngoài đóng cửa phòng lại thật mạnh.
Nó chờ tiếng bước chân của anh không còn nghe thấy nữa mới tự nói với bản thân "Liêu Tịch, em nhớ anh!"
Bàn tay nắm chặt chăn bông của nó dần buông lỏng, nó xuống giường đi tới cửa sổ. Nắng chiếu vào nhảy nhót trên bàn tay gầy gò của nó, đã bao lâu rồi nó chưa nhìn thấy bầu trời?
Chờ Liêu Tịch đi ra khỏi nhà, Liêu Viễn San lén lút ra cửa lớn, cánh cửa gỗ nguyên chất nặng trĩu, nó phải dùng sức mới đẩy được ra.
Không ngờ nó vừa bước ra khỏi cửa nửa bước, anh lái xe từ cổng vào. Nó vội vàng trở lại trong nhà nhưng không may chiếc áo ngủ rộng thùng thình mắc vào thành salon làm nó ngã xuống.
Liêu Tịch vốn ra ngoài xử lý công việc nhưng phát hiện mình để quên văn kiện nên quay về lấy, vậy mà vừa về tới cổng đã thấy nó lấp ló ở cửa lớn. Nó muốn chạy trốn sao?!
Anh đi thật thong thả vào nhà, nhìn thấy nó đang ngồi dưới thảm trải sàn, trong lòng khó chịu, cảm thấy nó thật đáng thương nhưng anh vẫn làm ra vẻ bình thản ngồi xổm xuống trước mặt nó.
"Em muốn chạy trốn sao?"
Nó sợ hãi lắc đầu lia lịa. Liêu Tịch như thường lệ nâng cao một bên cánh tay, nó đoán trước sẽ bị anh đánh nên nhắm mắt chờ anh hành hung mình.
Liêu Tịch nhếch môi hạ tay xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra gọi cho ai đó "Alo, nói với James cuộc họp sẽ dời sang ngày mai!"
Người bên kia có nói lại gì đó nhưng anh quát "Còn nói nữa tôi sa thải cô!" rồi thẳng thừng cúp máy.
Liêu Viễn San nhìn anh chằm chằm, lần này nó chính thức bị anh tát thẳng vào mặt 3 cái liền, đến nỗi hai má đỏ ửng như muốn xuất huyết đến nơi.
Nó không kìm được nước mắt, hiện tại nó chịu không nổi nữa rồi, nó muốn rời khỏi anh, nó muốn được giải thoát.
Trong lúc nó đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, anh đã hung hăng cắn lấy môi nó mà dày vò, khóe miệng anh cũng vươn máu của nó.
Liêu Tịch bật cười thành tiếng, thanh âm của anh vô cùng chói tai "Bảo bối, nặng tay với em rồi. Tha lỗi cho anh, đều là vì anh lo sợ em chạy mất!"
Liêu Viễn San run rẩy nắm chặt vạt áo, giọng nói đứt quãng "Liêu...Liêu Tịch! Thả tôi... Thả tôi ra... Xin... Anh!"
Anh vờ như không nghe thấy bồng nó lên lầu.
Các vị hạ nhân được gọi tới dọn dẹp ai nấy nhìn nhau lắc đầu, cứ như thế này họ sợ sẽ có án mạng xảy ra, thật đáng tiếc cho thiếu niên tội nghiệp kia.
"...Đốivớisựnhiệttình, sựdốitrácủaanhemđãkhôngcònquyếnluyến
Emthửphánđoán, thửlàmquen với bóngtốicủatìnhyêu
Hoàntoàntừbỏ..."
(Từbỏ - DungTổNhi)
Klq ngày nay đăng hơi nhiều:v