Nhất Nhất Tư Niệm

Chương 22




(Chươngnàyhơibịdài, tại mấy cái nhảm nhảmngộthêmdôquánhèoxDthôngcảm nhea:*)

Liêu Tịch lại quay về nhà sớm như trước đó nhưng thứ Liêu Viễn San cảm nhận được chỉ là sự miễn cưỡng, nụ cười của anh dường như đang che đậy chuyện gì.

Hôm nay lúc nó đang ở nhà xem TV thì có người gọi tới, giọng nói có chút quen thuộc của Lâm Vĩnh Kỳ, cô hẹn nó ra ngoài gặp mặt, cô sẽ cho nó biết một bí mật của Liêu Tịch.

Ban đầu nó vốn không định đi nhưng sự tò mò trong nó chiến thắng. Đúng giờ hẹn, Liêu Viễn San lẻn ra ngoài bằng cửa sau, gọi taxi rồi tới điểm hẹn.

Tới nơi, nó ngồi im chờ Lâm Vĩnh Kỳ nói trước nhưng cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn biểu tình của nó mà cười giễu cợt.

Lát sau có một nam nhân ăn mặc kín đáo bước vào đưa cho cô một bao văn kiện nói nhỏ vào tai cô điều gì đó rồi đi.

"Mở ra thưởng thức từ từ! Tôi đi trước! Tạm biệt!" cô đẩy túi giấy đựng văn kiện tới chỗ của Liêu Viễn San, sau đó gọi người tới tính tiền xong liền rời khỏi.

Tay nó run rẩy mở túi giấy ra, bên trong toàn là ảnh chụp của 2 người. Một là Liêu Tịch, hai là... Điềm Mạt La...

Nó hoảng hốt không tin vào mắt mình, chủ đề của mấy tấm ảnh này chính là khoảnh khắc thân mật của hai người họ.

Lòng nó trào lên một trận chua xót, khóe mắt phiếm hồng, nó khổ sở gọi taxi quay trở về nhà.

Lúc về tới nó đã thấy anh ngồi ở phòng khách sắc mặt không tốt.

Liêu Viễn San vừa vào trong đã nghe thấy tiếng của anh "Em đi đâu vậy?"

"Em ra ngoài đi dạo một chút!" nó điềm đạm trả lời.

Liêu Tịch ngồi yên cầm chặt ly rượu trong tay "Tại sao không gọi Hà quản gia đi cùng!"

"..." nó im lặng không trả lời. Càng nhìn anh nó càng đau lòng, nước mắt không tự chủ chảy ra.

Liêu Tịch đau lòng nhìn nó rơi lệ còn lầm tưởng nó vì bị anh lớn tiếng nên sợ hãi, anh ôn nhu tới gần giữ vai nó dịu giọng nói "Đều là do anh lo lắng cho an nguy của em!"

Nó ngước lên nhìn anh, nam nhân cao hơn nó một cái đầu, từ đôi môi nhỏ nhắn nói ra câu nói mà nó đã muốn hỏi anh từ rất lâu rồi "Anh có yêu em không?"

Lời nó nói ra làm anh bất ngờ, nhìn nó thật lâu, anh suy nghĩ thật kỹ mới gật đầu "Có!"

"Ân, em hiểu rồi!" nó rời khỏi vòng tay anh quay về căn phòng trước kia của mình cất đống ảnh khiến nó phiền muộn vào hộc tủ ở kệ sách rồi quay trở ra như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nó vẫn là nó của lúc trước giả mù không nhìn thấy anh đang làm gì, cho đến một ngày chính nam nhân có dung mạo giống hệt Điềm Mạt La kia tới tận Liêu gia tìm anh.

Cánh cửa mở ra, nhìn thấy người trước mặt, nó có điểm sợ hãi "Xin... Xin chào! Vị tiên sinh này, anh muốn tìm ai?"

Lương Triều Vỹ nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt bất giác động lòng, trong tâm không khỏi cảm thán "người này thật giống thiên sứ hạ phàm" y cười rạng rỡ kéo vali tới phía trước một chút cố tình nói "Xin chào! Tôi đến tìm Liêu Tịch, cậu là ai? Có phải là Liêu Viễn San không?"

Nó mất tự nhiên gật đầu "Ân! Mời vào!"

Lương Triều Vỹ tự nhiên như ở nhà, bước vào trong liền quẳng vali qua một bên ngả lưng ra sofa, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra gọi cho Liêu Tịch.

Nghe xong điện thoại, Liêu Tịch hoang mang báo thư ký hủy tất cả cuộc họp của ngày hôm nay, gấp rút quay về nhà.

Liêu Tịch đứng ở giữa rất khó xử, còn có không biết giải thích thế nào với Liêu Viễn San. Lương Triều Vỹ nói nhà mà y thuê đã hết hợp đồng, hiện tại muốn ở nhờ vài hôm, còn nói tới chuyện anh hứa sẽ giúp y tìm chỗ ở. Xử lý xong chuyện của y cũng đã là 10h đêm, anh lái xe đưa Lương Triều Vỹ đến căn nhà khác của mình cách đó khá xa.

"Anh đã bảo là em đừng tới đó mà!" Liêu Tịch cáu gắt đứng ở phòng khách.

Y ngồi đó nhìn anh, cười ngại ngùng gãi gãi đầu "Xin lỗi! Là do em không tốt! Anh có phải đã chán em rồi hay không?" y chạy tới ôm lấy anh từ phía sau.

Liêu Tịch đẩy tay y ra, giọng nói không lên không xuống "Cái gì mà chán hay không chán, chúng ta chỉ là..."

"Nhưng em yêu anh!" Lương Triều Vỹ quát lớn.

"Em nghỉ ngơi đi, anh về trước!" Liêu Tịch dứt khoát bước ra ngoài nhưng bị y giữ lại.

Hung hăng ngậm lấy môi anh, y đẩy anh ngã xuống, chính mình leo lên người anh càn quấy.

Liêu Tịch tuyệt vọng cố gắng ngăn chặn du͙ƈ vọиɠ của mình nhưng vô ích, nhìn thấy gương mặt này anh không thể cưỡng lại được. Thuận theo y sắp đặt, anh ở lại đó cùng y làm chuyện không nên làm.

Liêu Viễn San ở nhà chờ anh về nhưng ngồi đến 2h đêm vẫn chưa thấy anh quay lại. Nó buồn bã đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc vali nhỏ xếp vào đó vài bộ quần áo. Nhìn sơ lượt lại một lần nữa căn phòng quen thuộc này, nó thở dài, cười nhẹ một tiếng, nó lắc đầu giễu cợt bản thân.

Đem máy ghi âm ở trong hộc bàn đã rất lâu không sử dụng ra, Liêu Viễn San thu một đoạn thoại ngắn sau đó lưu lại.

Ở trong phòng chờ đến sáng nó vẫn chưa chợp mắt được, nó nghĩ vẩn vơ đến chuyện trước đây rồi chuyện sau này.

6h sáng, Liêu Viễn San kéo vali nhỏ xuống dưới nhà. Nói lời từ biệt với Hà tổng quản và các vị hạ nhân trong nhà, nó còn đặc biệt nhờ Hà tổng quản gửi cho anh máy ghi âm đêm qua.

Ban đầu bà nhất quyết không cho nó đi nhưng khi nhìn thấy biểu tình thống khổ và bi ai trong mắt nó bà đã xiêu lòng lần đầu tiên trong đời làm trái lệ, bà để nó đi, còn giúp nó gọi xe.

Ở trên xe nhìn cảnh vật trên đường trôi qua trước mắt, nó tự nói với bản thân "Đều đã là quá khứ rồi!"

Trên đường ra khỏi khu nhà biệt lập ở ngoại ô, nó nhìn thấy chiếc xe thể thao đen bóng quen thuộc chạy qua, tốc độ rất nhanh nhưng nếu vậy thì sao? Đâu còn quan hệ nữa.

Liêu Tịch về tới nhà sốt ruột chạy vào trong suy nghĩ xem mình nên giải thích gì với Liêu Viễn San nhưng vào trong tìm khắp nhà vẫn không thấy nó đâu, anh gọi Hà tổng quản ra hỏi rõ, bà trao cho anh chiếc máy ghi âm mà cậu để lại, còn nói thêm "Cậu ấy từ sớm đã rời khỏi! Thiếu gia, lần này tôi nghĩ cậu thật sự sai rồi, hãy buông tha cho Viễn San có được không? Cậu ấy rất đáng thương!"

Liêu Tịch tức giận quát lớn "Bà không hiểu gì cả!"

Trong phòng ngủ đồ vật của anh và nó vẫn còn nguyên, khung ảnh vẫn ở đầu giường không hề dịch chuyển nhưng bức ảnh trong đó đã không còn nữa.

Liêu Tịch tâm trí rối bời ngồi bệt xuống giường, nhớ tới chiếc máy ghi âm, anh mở ra nghe. Là giọng nói dịu dàng quen thuộc của nó

"LiêuTịch, cảmơnanh !

Emđirồianhphảitựgiữsứckhỏechobảnthân, à em quên mất, còn có Điềm MạtLa, cólẽchúấysẽchămsóccho anh thậttốtnhỉ.

Xin lỗi vìtấtcả, thờigianquaemthựcsựrấthạnhphúc, lúcanhnóithíchem, còncó... Lúcanh tặng emsinhlinhnhỏ bé, nhưngdoembấttàikhông thể giữ đượcconchúngta, emthậtsựxin lỗi. Anhcótráchemkhông ? Haha, emnóihơinhiềurồia ! Hômnayemnóichoanh những bímậtlớnnhấtcủamình. Từnăm 16 tuổi em đãthầmthíchanh, mấylầnanhthânmậtvớiaiđóemđãlêncơnghennhưngkhôngdámnóira. Thậtmaymắnemđãkhôngnóirabằngkhôngtới lúc thuacuộccàngthêmmất mặt.

Oaemnóihơinhiềurồi ! Anhcócảmthấy... Emrấtphiềnkhông ?..."

Liêu Tịch khóe mắt ửng hồng, lắng tai lên nghe giọng nói của nó, nó càng nói giọng càng nghẹn ngào như sắp khóc, anh đau lòng tự trả lời chính mình "Tiểu San, em không phiền! Không hề phiền!"

Đoạn ghi âm lúc nãy dừng lại giờ lại tiếp tục lên tiếng, thanh âm nó nức nở nhưng vẫn cố gắng che giấu

"...Saunàykhông còn cơhộigặplạinữa, xinanhhãysốngthậttốt. Anhcóbiếtbàihátemthíchnhấtlàbàigìkhông ?

.

.

.

Đúngrồi ! Chínhlàbàihátmàlúctắmhaylàmviệcgìemcũngthường hát, anhcó muốn nghethêmmộtlần nữa không ?"

Anh không dám hít thở mạnh, im lặng lắng nghe cầu mong cho đoạn ghi âm này không bao giờ kết thúc, trong máy ghi âm truyền ra tiếng hát trong veo của nó

"...Em không biếtmìnhcónênđitiếpconđườngnàyhaykhông

Nơiemđứngkhôngcònnhìnthấybầutrời

Emđanghạnhphúcchứ ?

Rấtmuốnngảvàolònganhthêmmộtlầnnữa

Vui buồn của em,tự do của anh giống như ánh cầu vồng thoáng qua

Anh hạnh phúc chứ?

Anh đã tìm ra lối thoát cho riêng mình, anh đã tự do rồi đấy

Nếu chưa từng yêu thì sao biết được cô đơn

Nếu không buồn đau thì sao nước mắt lại rơi

Yêu càng sâu đậm thì vết thương càng đau

Càng chứng minh em yêu anh đến thế nào.

Hạnh phúc mất rồi mới thấy động lòng

May mắn của em chính là vòng tay ấm áp của anh

Nụ cười của anh, những lời hỏi han của anh

Đều khiến em rung động đến nao lòng.

Anh đã từng yêu, đã từng si mê, cũng đã từng nhẫn tâm với em

Nhưng đến lúc này thì em đã hiểu, em thật sự tự do rồi...

Tạm biệt ! LiêuTịch "

Tiếng píp vang lên chứng tỏ đoạn ghi âm đã kết thúc, Liêu Tịch cảm nhận được thống khổ mà nó đã chịu đựng suốt thời gian qua. Anh muốn đi tìm nó trở về nhưng làm sao có thể đây? Anh còn mặt mũi làm chuyện đó sao? Trong lòng anh có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nó nhưng hiện tại lời nói ra chỉ còn lại hai chữ "Viễn San!"