Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 93




Do dự một lát, Lý Dao Các vẫn cắn môi dưới, xách váy dẫn theo thị nữ đi tới. Nàng ta mở miệng hỏi: “Tang Yểu, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Tang Yểu không muốn để ý đến nàng ta nhưng lại theo thói quen không dám đắc tội nàng ta nên nói cho có lệ: “Tới chơi.”

Lý Dao Các nhìn thoáng qua Tịnh Liễm, giọng nói dịu dàng hơn, nói: “…… Tạ đại nhân cũng ở đây à?”

Tang Yểu không hé răng.

Nàng quay đầu lại nhìn, nghĩ thầm Tạ Uẩn không phải nói chỉ nói vài câu hay sao, sao vẫn còn chưa tới.

Lý Dao Các lại hỏi: “Ngươi đang nhìn Tạ Uẩn sao? Vì sao hai người các ngươi lại ở cùng nhau?”

Tang Yểu rất không thích bộ dáng hùng hổ dọa người này của Lý Dao Các, nó luôn làm nàng nhớ tới bộ dáng ngày đó nàng ta vu hãm nàng.

Tang Yểu lùi lại phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với nàng ta, nàng nói: “Lý tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Thái độ của Tang Yểu làm cho Lý Dao Các cảm thấy có chút mạo phạm, nhưng nàng ta nhớ Tịnh Liễm còn đang ở đây, nàng ta chỉ nhẹ giọng nói: “Yểu Yểu, hiện tại ta cũng không thể nói chuyện với ngươi sao?”

“Đã lâu như vậy rồi sao ngươi vẫn còn bụng dạ hẹp hòi như vậy ——”

Giọng nói nàng ta đột nhiên dừng lại.

Tang Yểu không biết tại sao nàng ta nói một nửa lại không nói nữa. Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc nàng bị chọc tức đến mức bốc khói trên đỉnh đầu. Nàng thở mạnh một hơi, vừa định cố gắng phản bác thì một bàn tay dày, rộng đã đặt lên vai nàng.

Tạ Uẩn thuần thục kéo nàng sang bên cạnh mình, lạnh lùng nhìn Lý Dao Các ở trước mặt, bình tĩnh hỏi:

“Ngươi có ý kiến gì với nàng ấy sao?”

Bởi vì con đường này gần với hoàng cung, tất cả đồ vật trong các cửa hàng đều rất tinh xảo quý giá và giá cả cũng rất cao, bá tánh bình dân rất ít khi vào mua.

Giờ phút này trên con đường dài người đi lại ít ỏi, hoa hợp hoan ngẫu nhiên sẽ bị gió thổi quét qua. Tang Yểu vốn dĩ đang tức giận với Tạ Uẩn việc sau khi bước vào thì đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Nàng đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn, trên vai giống như còn lưu lại xúc cảm ngón tay của nam nhân.

Lý Dao Các nắm chặt lòng tay lại, sau khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh Tang Yểu thì tư thế hung dữ dọa người vừa rồi lập tức biến mất không còn tung tích. Nàng ta muốn nở một nụ cười dịu dàng lịch sự với Tạ Uẩn nhưng nàng ta thật sự cười không nổi.

Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, cong khóe môi, lắp bắp nói với Tạ Uẩn: “…… Ta, ta không có ý khác. Ta chỉ đang chào hỏi với Tang Yểu mà thôi.”

Nàng ta lại hỏi: “Đúng rồi Tạ đại nhân, tại sao ngài lại ở chỗ này vậy?”

Người bình thường gặp phải đối phương là một nữ nhân thì sẽ chú ý một chút, nhưng từ trước đến nay Tạ Uẩn hờ hững đối xử bình đẳng với tất cả mọi người nên hắn nói: “Tạ mỗ cho rằng chuyện này không liên quan đến ngươi.”’

Lý Dao Các mím môi lại, lập tức nhìn về Tang Yểu đang đứng bên cạnh Tạ Uẩn.

Trên mặt nàng không có bất kỳ biểu cảm vui sướng khi người gặp họa hay khiêu khích gì, toàn bộ đều không có.

Nàng chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Tạ Uẩn nhưng nàng càng như vậy thì Lý Dao Các càng cảm thấy bản thân đang bị nhục nhã.

Chuyện này đã không phải là lần đầu tiên, nàng ta không biết Tang Yểu dùng thủ đoạn gì để Tạ Uẩn nhìn Tang Yểu bằng con mắt khác. Nhưng cho dù là cái gì thì giờ phút này nàng ta giống như thấy được bản thân buồn cười bao nhiêu.

Nàng ta nắm chặt lòng bàn tay lại, hỏi: “Yểu Yểu, tại sao muội lại ở một mình với Tạ đại nhân vậy?”

Lúc nói lời này còn cố ý nhấn mạnh hai chữ một mình.

Lúc trước Lý Dao Các cũng dùng lý do như vậy chất vấn Tang Yểu.

“Yểu Yểu, tại sao muội lại ở một mình với phụ thân của ta vậy?”

Nhưng khi đó Tang Yểu chỉ đi hoa viên giúp nàng ta nhặt đồ vật, trùng hợp gặp phải Lý Thượng thư đi ngang qua, xuất phát từ lễ phép nên nàng mới hành lễ mà thôi.

Kết quả bởi vì cái lễ phép rất bình thường này, nàng đã bị Lý Dao Các chỉ trích nàng ở trước mặt mọi người.

Nàng không ngừng giải thích nhưng tất cả đều vô dụng.

Sau đó nàng hiểu được có lẽ Lý Dao Các không phải thật sự cho rằng nàng có ý gì với Lý Thượng thư và cũng không phải thật sự chán ghét nàng. Mà Lý Dao Các chỉ cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo nên muốn làm cuộc sống thêm thú vị một chút, cho nên mới theo dõi nàng, còn việc chuyện này có thể mang đến cho nàng bối rối và cực khổ hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của Lý Dao Các.

Cho nên giờ phút này nghe thấy câu hỏi quen thuộc, trong lòng Tang Yểu có thiên ngôn vạn ngữ muốn phản bác và giải thích, nhưng khi nàng muốn mở miệng thì cái miệng không nhanh nhẹn này của nàng lại không biết nên tìm từ như thế nào.

Tạ Uẩn đứng ở bên cạnh Tang Yểu nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hắn không giải thích giống như trong dự đoán của Tang Yểu mà là nói một cách tự nhiên: “Sao hả, ta và phu nhân của ta đi ra ngoài còn phải được ngươi cho phép sao?”

“……”

Hắn đang nói cái gì vậy?

Ban đầu Tang Yểu vẫn còn đang tức giận, Tạ Uẩn vừa mới nói xong thì nàng lập tức mở to đôi mắt ra.

Mấy chữ phu nhân của ta giống như pháo hoa đang được bắn ở bên tai nàng vậy, chấn động khiến màng tai của nàng run rẩy.

Vô cùng kỳ quái!

Nàng thậm chí hơi nghi ngờ là bản thân nghe nhầm.

Trái tim của nàng đập thình thịch, rõ ràng cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Tuy rằng hôn ước của bọn họ còn chưa quyết định, nói như vậy thật sự rất không hợp với lễ nghi nhưng từ trước đến nay Tạ Uẩn không hề nói chuyện khách khí nên cũng không thể xem là chuyện bé xé ra to.

Nhưng khi nàng nghe chính miệng của Tạ Uẩn nói ra những lời này thì nàng đột nhiên cảm thấy trái tim của mình ngừng một nhịp, gương mặt lại bắt đầu không tự chủ được mà hơi đỏ lên.

Bây giờ còn chưa thành thân đâu, hắn nhập tâm cũng hơi nhanh đấy.

Không phải chứ, gấp đến mức không thể chịu nổi như vậy sao.

Lúc này nàng không rảnh để tức giận, cả đầu óc đều là giọng nói không gợn sóng vừa rồi của Tạ Uẩn, mãi một lúc sau nàng mới lấy lại tinh thần từ sau cơn sốc.

Biểu cảm của Lý Dao Các cứng đờ, nàng ta nhìn Tạ Uẩn rồi lại nhìn Tang Yểu, giọng nói run rẩy nói: “Các ngươi……”

Thật ra nếu nói chỉ thích đơn thuần thì tình cảm của nàng ta cũng không nhiều giống như nàng ta thể hiện.

Cho dù Tạ Uẩn thật sự là một người rất dễ dàng khiến người khác rung động ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Hắn cao cao tại thượng, cả người đầy ánh sáng chói lóa mắt, chỉ liếc mắt một cái thì có thể làm người khác có ấn tượng tốt. Nhưng nguyên nhân cũng chính là như vậy nên trên người hắn cũng có cảm giác cao quý, thường né tránh mọi người xa ngoài ngàn dặm khiến người khác thật sự rất khó để yêu hắn.

Cho nên phần lớn thời gian, chấp niệm của nàng ta đối với Tạ Uẩn thông thường đều là vì chứng minh bản thân.

Nhưng bây giờ người nàng ta cố gắng rất lâu mà không chiếm được đáp lại, lại bị người khác lấy được một cách rất bình thường.-

Tạ Uẩn lười để ý đến Lý Dao Các, không đợi Lý Dao Các phản ứng lại thì hắn đã thuận tay nắm lấy tay của Tang Yểu, dẫn nàng sải bước rời đi.

Tang Yểu bị bắt đưa tay ra để mặc cho hắn nắm lấy.

Tuy nhiên một lúc sau thì hai người đã đi đến bên cạnh xe ngựa, Tạ Uẩn buông tay nàng ra, nói: “Đi lên.”

Tang Yểu còn ngơ ngác, cong eo, động tác hơi chậm chạp, leo nửa ngày cũng không thể leo lên được.

Tạ Uẩn đứng ở phía sau nàng, bởi vì vấn đề góc độ nên ánh mắt của hắn rất dễ dàng bị hấp dẫn bởi vì động tác khom lưng mông cong lên cao của thiếu nữ.

Trong lòng hắn rất không muốn nhìn nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà bị cướp lấy, đây không phải là điều mà hắn mong muốn.

Sau khi dừng lại một lúc, khóe mắt của hắn đột nhiên nhìn thoáng qua góc áo của Tịnh Liễm.

Sắc mặt của nam nhân lạnh lùng, liếc mắt nhìn về phía Tịnh Liễm: “Ai cho phép ngươi đứng ở chỗ này?”

Tịnh Liễm đang nghiêm túc quan sát trên mái hiên phía trước rốt cuộc có mấy con chim đang đậu thì đột nhiên bị mắng, hắn không rõ lý do, lui về phía sau một bước rồi sau đó thử nhìn về phía Tạ Uẩn: “…… Công tử thứ tội.”

Tạ Uẩn lại không hề để ý đến hắn nữa.

Khi hai người đang nói chuyện thì Tang Yểu đã bước lên xe ngựa, nàng xốc màn xe lên bước vào trong.

Tạ Uẩn ngồi đối diện với nàng giống như lúc đi.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Tang Yểu mím môi lại, nàng ngồi nghiêm túc, thẳng lưng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, đang cố gắng làm ra bộ dáng hào phóng thoải mái nhưng trên thực tế đầu óc rất vô dụng của nàng còn đang ngây người. Cái xưng hô kia của hắn thật sự dọa sợ nàng.

Mà sau này điều này có thể trở thành thái độ bình thường.

Không biết tại sao cho đến giờ phút này, cảnh tượng sau này nàng sẽ sớm chiều ở chung với Tạ Uẩn dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.

Rất khó tưởng tượng.

Chỉ cần tưởng tượng một chút thì nàng sẽ cảm thấy rất thẹn thùng.

Mà Tạ Uẩn đã quan sát người đối diện rất lâu.

Hắn tận mắt nhìn thấy gương mặt của Tang Yểu càng lúc càng đỏ, từ vành tai đỏ đến xương quai xanh. Trên làn da trắng nõn lộ ra màu hoa đào hồng nhạt khiến cả người nàng trông giống một cánh hoa đào.

Tạ Uẩn nhìn chằm chằm nàng rất lâu nhưng thiếu nữ đối diện kia vẫn luôn nửa rủ mắt xuống, rất rõ ràng là đang né tránh hắn.

Tạ Uẩn thậm chí nghi ngờ nếu trong xe ngựa có một cái động thì nàng sẽ không hề do dự một chút nào mà chui vào.

Tang Yểu thật sự không phải cố tình.

Ban đầu khi ở chung một mình với Tạ Uẩn, nàng rất ít khi cảm thấy xấu hổ nhưng chuyện này không biết tại sao lại khiến nàng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Ánh mắt của Tạ Uẩn giống như biến thành thực chất, Tang Yểu càng cảm thấy xấu hổ hơn. Ở trong ánh mắt như vậy, nàng luôn cảm thấy như bản thân không mặc quần áo.