Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 80




Tạ Uẩn nhìn về phía Tịnh Liễm, trầm giọng nói: “Ngươi nghe thấy Tang Ấn sai người truyền lời cho Tang Yểu tới đây khi nào?”

Ngữ khí Tạ Uẩn có chút lạnh băng, Tịnh Liễm không dám chậm trễ, nhanh chóng nói: “Bẩm chủ tử, khoảng nửa canh giờ trước.”

Dương Ôn Xuyên đứng ở bên cạnh Trần Khả đột nhiên lên tiếng, nói: “Tạ đại nhân, Yểu Yểu nàng…… Có chuyện gì sao.”

Trần Khả nhìn mấy người đang nói chuyện không trở ngại, cảm thấy bản thân như người ngoài cuộc. Ông tự hỏi ở đáy lòng: “…… Tang Yểu là ai?”

Ông nói với Dương Ôn Xuyên: “Ngươi quen biết nàng thế nào, nàng là người Giang Nam sao?”

Dương Ôn Xuyên không giải thích nhiều, chỉ nói: “Là một người quen cũ của đệ tử ạ.”

Lục Lệ cười nói: “Trần đại nhân, ngươi đã từng gặp nàng ấy rồi, ở quán trà lần trước ấy.”

Vẻ mặt Trần Khả lộ ra khó hiểu.

Lục Lệ cố gắng ám chỉ, nói: “Chính là vị bằng hữu thân thiết khác phái của Tự Bạch ấy.”

Môi Dương Ôn Xuyên mím thẳng, không nói lời nào.

Tạ Uẩn cũng không trả lời Dương Ôn Xuyên. Hắn đứng dậy nói thẳng với Lục Lệ: “Ngươi trở về bảo Nhung Yến tới gặp ta ngay lập tức.” Ngay sau đó lại phân phó Tịnh Liễm: “Tìm một người xem Tang Yểu còn ở trong phòng hay không.”

“Nếu không có, đi điều tra thái giám kia trước. Việc này không cần lộ ra.”

Tạ Uẩn nói xong thì sải bước rời khỏi Điện Liễm Phương.

Dương Ôn Xuyên đỡ Trần Khả do dự một lát. Cuối cùng, hắn vẫn chắp tay nói với Trần Khả: “Lão sư, chỗ đệ tử có chút việc gấp, ngài đi về trước.”

Hắn tiện tay gọi một tiểu thái giám tới, nói: “Đưa lão sư trở về.”

Nói xong, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi Điện Liễm Phương.

Chỉ còn lại hai người Lục Lệ và Trần Khả nhìn nhau. Trần Khả không hiểu, nói: “Hai người bọn họ làm sao vậy?”

Lục Lệ vuốt cằm, nói: “Có khả năng chỗ Tang tiểu thư xảy ra chuyện rồi.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Hai người bọn họ đều nóng nảy đấy.”

Hắn buông tay, sau đó vội vàng nói: “Trần đại nhân, ta cũng có việc, ta đi trước.”

Tang Yểu vốn dĩ cho rằng chỗ nàng ở đã rất hẻo lánh rồi. Không ngờ tới tiểu công công dẫn nàng tới nơi càng ngày càng xa hơn.

Trên đường đi rất ít đèn đá, thậm chí ngay cả cung nữ, thái giám cũng rất ít gặp.

Dọc theo đường đi đều là cây cỏ, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Bước chân Tang Yểu chậm lại. Hoàn cảnh xung quanh làm nàng có chút sợ hãi, thân thể suy yếu làm cho nàng không khỏi cảnh giác. Trong bóng đêm, nàng nói: “Tiểu công công, phụ thân ta thật sự bảo ta tới nơi xa như vậy sao?”

Tiểu thái giám đi ở phía trước, bóng dáng mờ mịt trong đêm tối. Phía trước truyền đến giọng nói sắc bén của thái giám: “Tang đại nhân nói muốn nói mấy chuyện quan trọng với ngài cho nên đặc biệt tìm một nơi ít người.”

“Tang tiểu thư, ở ngay phía trước, sắp tới rồi.”

Nhưng Tang Yểu thật sự không biết phụ thân nàng có thể nói chuyện gì với nàng, còn phải đặc biệt chọn nơi kỳ quái như vậy.

Sự khó chịu trong thân thể càng ngày càng rõ ràng. Nàng nắm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, dùng giọng nói như bình thường, dò hỏi: “Tiểu công công, ta còn phải đợi bao lâu nữa. Hình như yến hội còn nửa canh giờ nữa mới có thể kết thúc.”

“Nếu không sáng mai ta lại đi gặp ông ấy.”

Tiểu thái giám nói: “Tiểu thư yên tâm, Tang đại nhân đã rời yến tiệc trước, đợi lát nữa sẽ đến”

Tang Yểu đột nhiên dừng chân lại.

Phụ thân nàng sợ đắc tội với người khác, lại thích giữ thể diện. Cho dù loại yến hội cung đình nhàm chán hơn thế này thì dù ông ấy có việc gấp gì cũng sẽ không rời khỏi yến tiệc trước.

Xung quanh tối om, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của tiểu thái giám phía trước.

Tang Yểu không chút suy nghĩ, nàng lập tức quay đầu liều mạng chạy về.

Từ nhỏ đến lớn, Tang Yểu chưa từng gặp thủ đoạn bẩn thỉu nào. Nếu thật sự muốn nói mình bị bắt nạt, bị cưỡng bách thì cũng chỉ có lần đi gặp Lục Đình kia. Nhưng lần đó, ít nhiều gì nàng cũng có chút tự nguyện. Nhưng lần này, nàng căn bản không biết là ai hại nàng.

Nàng vốn là một nữ tử bình thường không ra khỏi cửa lớn cửa nhỏ, cũng không có cơ hội gì đắc tội người khác.

Bắc Hành Cung lớn như vậy. Tối hôm nay, đa số thái giám, cung nữ và các quan viên đều ở Điện Liễm Phương. Nếu một nữ tử như nàng biến mất, căn bản sẽ không có người chú ý.

Tang Yểu có thể cảm giác được tiểu thái giám đang đuổi theo ở phía sau, bước chân vội vã, không ngừng tới sát nàng.

Tang Yểu muốn gọi ra tiếng nhưng không biết tại sao, đột nhiên nàng không còn chút sức lực nào. Nàng không nói được ra lời, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu trở nên hỗn độn, nửa người dưới cũng bắt đầu trở nên nặng trĩu.

Tang Yểu há miệng, khó thở. Nàng không biết bản thân bị làm sao nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều. Chỉ có thể cố gắng dựa vào chút sức lực còn lại không ngừng chạy về phía trước.

Chỉ cần chạy xuyên qua khu rừng trúc này là được. Nàng nhớ rõ bọn họ mới đi qua Điện Liễm Phương cách đây không lâu. Nàng chỉ cần cố gắng chạy được tới Điện Liễm Phương, người này nhất định sẽ có chút kiêng kị.

Nhưng nàng không khống chế được phản ứng bên trong cơ thể.

Một luồng nhiệt khó tả lan tỏa khắp tứ chi. Con đường phía trước trở nên mơ hồ. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ. Hôm nay nàng ở trong phòng cả ngày, cũng không bị cảm lạnh. Sao lại nóng lên rồi.

Tiểu thái giám phía sau vẫn đang đuổi theo nàng, nhưng hiện tại nàng xách váy cũng có chút cố sức, năm giác quan mờ mịt. Thậm chí nàng đã bắt đầu không nhìn rõ đường đi, toàn bộ đều dựa vào ý chí chạy về phía trước.

Mãi đến khi nàng chạy đến một chỗ rẽ, chân nàng dần dần mất lực, ngã xuống.

Bất hạnh chính là, đúng lúc này tiểu thái giám đã đuổi kịp nàng.

Mà may mắn chính là, nàng được người ôm lấy. Người nọ không phải tiểu thái giám kia.

Tang Yểu không nhìn rõ lắm nhưng trong nháy mắt nàng ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc trên người hắn.

Tang Yểu nắm chặt ống tay áo của hắn, cố gắng muốn mở mắt ra nhìn rõ mặt hắn nhưng trước mắt cứ như có một tầng sương mù.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tạ Uẩn ôm lấy thắt lưng Tang Yểu, sắc mặt âm trầm. Hắn ngước mắt lên nhìn hướng tiểu thái giám chạy đi khi nhìn thấy hắn. Hắn cũng không gọi người đuổi theo mà nhỏ giọng phân phó:

“Kiểm tra chìa khóa cửa cung. Cấm không cho bất kì kẻ nào ra vào.”

Tịnh Liễm đáp lời rồi xoay người rời đi.

Chuyện của Tang tiểu thư có chút đặc thù, căn bản không thể lộ ra ngoài.

Thức ăn của nàng bị hạ nhuyễn tán hương không nhẹ. Nhưng may là nàng không ăn nhiều cho nên hiệu quả của thuốc cũng không kéo dài.

Nhưng loại chuyện này nếu truyền ra ngoài đều sẽ không tốt cho nên sau khi ra khỏi Điện Liễm Phương, cho dù điều tra được tung tích của Tang tiểu thư thì chủ tử cũng không trực tiếp phái người đi tìm mà tự mình đi tới Phương Viên.

Sau khi Tịnh Liễm rời đi. Tạ Uẩn cũng không ôm Tang Yểu đi thẳng ra khỏi Phương Viên.

Hắn cũng không để ý thanh danh của bản thân nhưng nếu Tang Yểu thật sự bị hắn ôm ra ngoài. Chỉ sợ nàng thật sự không gả ra ngoài được.

Thật hiếm khi Tạ Uẩn đại phát từ bi nghĩ thay cho người khác một lần.

Huống hồ, lượng thuốc nàng ăn vào cũng không nhiều. Ngồi nghỉ khoảng nửa canh giờ thì hẳn là nàng có thể tự mình đi trở về, không cần hắn phải ôm.

Dưới ánh trăng, Tang Yểu cảm thấy bản thân lơ lửng trên không trung. Nàng giơ tay lên ôm cổ Tạ Uẩn theo bản năng.

Rõ ràng nàng đã không còn ý thức nữa nhưng vẫn mơ hồ oán giận nói với Tạ Uẩn: “…… Hu hu sao lại phát sốt.”

Tạ Uẩn không để ý đến nàng, đưa nàng tới một chỗ đình hóng gió không người. Sau đó, hắn đặt nàng lên trên ghế dài.

Tang Yểu dựa vào một cây cột, mơ mơ màng màng trên môi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng hơi hé môi, một dòng nước mát lạnh chảy vào trong miệng, lúc này mới làm nàng thoải mái hơn một chút.

Nhưng người bên cạnh hiển nhiên không quen hầu hạ người khác. Nàng đã uống đủ rồi nhưng người này vẫn bóp cằm nào tiếp tục rót thêm.

Tang Yểu khó chịu quay mặt đi, nước trong chén sứ vô tình rơi xuống gương mặt thiếu nữ. Dòng nước xuôi dòng chảy xuống, chảy thẳng vào trong vạt áo nàng.

Cơ thể Tang Yểu rất nóng, dòng nước lạnh lẽo như vậy khiến nàng dễ chịu trong giây lát.

Nàng cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Đến lúc này, rốt cuộc nàng cũng có thể nhìn rõ mặt Tạ Uẩn, nhưng đầu óc hỗn loạn làm cho nàng chưa hiểu rõ tình huống trước mắt là gì. Nàng hơi hé môi, cảm thấy cực kỳ ấm ức, nói với hắn: “…… Lần trước ta phát sốt cũng không khó chịu như vậy đâu.”

Tạ Uẩn dùng ngón tay cái lau đi vệt nước trên môi Tang Yểu, không giải thích với đồ ngốc này, chỉ nói: “Ngươi đợi lát nữa thì tốt rồi.”

Tang Yểu không nghe rõ. Nàng yết ớt dựa vào cây cột.

Chỉ là cây cột lần này cảm giác không giống lúc nãy, dựa lên có chút thoải mái hơn.

Tạ Uẩn đặt chén sứ xuống, mặt không biểu cảm cụp mắt xuống nhìn thiếu nữ đang dựa vào người mình.

Hắn không chút khách khí nhéo mặt Tang Yểu, nói: “Ngồi xuống.”

Thiếu nữ hoàn toàn không phản ứng.

Hắn cũng không thể trông cậy vào người trúng nhuyễn tán hương có thể trả lời hẳn hoi được.

Kỳ thật, Tạ Uẩn không phải một người thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng với Tang Yểu lại không phải chỉ một lần lúc này.

Mùi hoa nhài quen thuộc.

Hắn không thích mùi hương hoa nhài này nhưng lại không nhịn được mà bị hấp dẫn, sau đó lại cố gắng tìm kiếm rồi lại muốn ngửi nhiều hơn.

Tạ Uẩn ngồi yên, không nhúc nhích, để nàng dựa vào mình.

Nhưng khi hắn muốn rút tay lại. Tang Yểu vô thức muốn đến gần thứ gì đó mát mẻ hơn theo bản năng. Nàng chủ động áp má mình vào lòng bàn tay hắn.

Cảm xúc mềm mại và ấm áp ở trong lòng bàn tay làm Tạ Uẩn dừng động tác lại.

Tang Yểu nhẹ nhàng cọ vào hắn, lòng bàn tay trơn trượt vuốt ve.

Tay Tạ Uẩn không tự chủ được dán chặt vào nàng.

Tang Yểu cũng không biết khuôn mặt mình đã sớm bị nam nhân bên cạnh xoa nắn khắp nơi. Nàng chỉ vô thức đến gần vật mà nàng cảm thấy thoải mái thôi.

Nàng không ngừng tới gần hắn.

Mãi cho đến khi đôi môi đỏ mọng, ẩm ướt của thiếu nữ vô thức chạm vào hầu kết nhô ra của nam nhân.