Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 150




Thật ra tình yêu của Tạ Uẩn rất rõ ràng, nhưng giờ phút này khi nghe thấy Tạ Uẩn chính miệng nói ra như vậy nên Tang Yểu vẫn cảm thấy rất không giống nhau.

Không cách nào hình dung, tóm lại là còn vui vẻ hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Trách không được những người đó đều thích nghe nam nhân nói lời ngon tiếng ngọt đâu, còn có thiên kim tiểu thư trong thoại bản đều bởi vì lời nói hoa ngôn xảo ngữ ngọt ngào của những tên nam nhân thúi kia mà tình nguyện sống cuộc sống khó khăn với bọn họ.

Bây giờ xem ra những lời này quả thật rất có sức hấp dẫn.

Thiếu nữ hưng phấn thật sự rất rõ ràng, Tạ Uẩn chỉ ôm nàng thôi là có thể cảm nhận được bả vai run nhè nhẹ khi thiếu nữ cười trộm.

Hắn dựa vào trên thùng xe, hơi khó hiểu nói: “Tại sao nàng muốn nghe cái này vậy?”

Phu thê nhà ai mà suốt ngày lại mở miệng nói thích nhau, quá dính người rồi.

Tang Yểu nói: “Chàng mặc kệ ta đi.”

Tạ Uẩn lại cười nói: “Trước kia không phải ta cũng nói qua không ít sao, cũng không thấy nàng vui như vậy.”

“Chuyện đó không giống nhau.”

Hai ngày này Tạ Uẩn đã sắp quên mất thê tử của hắn vẫn luôn là tiểu cô nương thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Mấy ngày hôm trước hắn nói nhiều như vậy nhưng nàng cũng chưa phản ứng, thì ra là thích những lời này.

Nhưng nói lại, hắn vẫn luôn cảm thấy những lời này quá trực tiếp và đơn giản, không thể thổ lộ chính xác tình yêu của hắn với Tang Yểu cho nên mới không ở trong phạm vi suy xét của hắn.

Đương nhiên những lời khác hình như cũng không tốt hơn được chỗ nào.

Sau khi nếm được ngon ngọt nên Tang Yểu còn muốn nghe lại một lần, nàng bắt đầu chọn tật xấu của Tạ Uẩn, nói: “Chàng không tự tin sao?”

“Tại sao vừa rồi chàng lại hỏi câu kia?”

Trong bóng tối nụ cười trên mặt của Tạ Uẩn càng sâu, hắn giống như xem không hiểu hành vi còn muốn nghe nhưng lại muốn lừa hắn nói một câu của thiếu nữ. Hắn nói: “Tại sao không giống nhau?”

Tạ Uẩn cũng không rối rắm giống như Tang Yểu, ở trong mắt hắn từ giây phút sau khi hai người bọn họ thành thân thì cũng đã xác định quan hệ.

Tuy rằng hắn cảm thấy rất không thể tưởng tượng được nhưng cũng không muốn trốn tránh.

Hắn từng có vô số cơ hội chọn một người thích hợp để thành thân nhưng cuối cùng hắn đã chờ được Tang Yểu.

Tang Yểu không muốn giải thích với Tạ Uẩn, nàng còn đang làm nũng với hắn: “Chàng nói nhanh, nói nhanh đi.”

Tạ Uẩn hơi kéo ra một chút khoảng cách với Tang Yểu, hắn nói: “Nàng thích nghe những lời này đến như vậy sao?”

Thật ra cũng không có, một câu này có nặng thì cũng không nặng đến mức nào. Chỉ là những lời này đối với Tang Yểu mà nói thì lại có ý nghĩa khác.

Dù sao nàng đã cố gắng rất nhiều để có thể làm cho Tạ Uẩn nói ra câu bảo bảo ta yêu nàng này.

Xe ngựa dừng lại vào lúc này.

Giọng nói của Tịnh Liễm truyền đến từ bên ngoài, hắn nói: “Công tử, thiếu phu nhân, đã đến nơi rồi.”

Tang Yểu nói: “Nói xong rồi mới đi xuống.”

Tạ Uẩn để mặc cho nàng giữ hắn lại, hắn mỉm cười, hơi mở rộng chân ra để Tang Yểu tiện ghé vào trên người hắn.

Bóng đêm dần bao trùm, những con muỗi bay quanh đèn đá, Tịnh Liễm đang đứng thẳng người. Ngay từ đầu hắn còn đang vui vẻ suy nghĩ trên đời này chỉ sợ không có chuyện gì tốt đẹp hơn so với chuyện có thể nhìn chủ tử nhà hắn và thiếu phu nhân ân ái trước khi đi ngủ.

Hắn chờ một lúc nhưng vẫn chưa có người trả lời.

Hả?

Một con muỗi ghé vào trên cánh tay hắn, Tịnh Liễm nhẹ nhàng đánh chết nó nhưng bên trong vẫn không nghe thấy tiếng động gì.

“……”

Không biết tại sao, hắn đã hiểu.

Ánh mắt của hắn thay đổi.

Hắn nói mà nam nhân vừa lên giường thì rất cầm thú. Chủ tử nhà hắn thì khen ngược, không lên giường đơn mà lên xe ngựa cũng biến thành cầm thú, cũng không chịu nhìn xem thời gian.

Nhưng làm một người hầu đủ tư cách, hắn cần phải giúp chủ tử giải quyết tất cả mọi việc.

Hắn nhìn về phía xa phu nhỏ giọng nói: “Lão Lý, ngươi lui xuống trước đi. Đợi lát nữa ta sẽ cất xe ngựa đi.”

Hắn giấu đầu lòi đuôi đưa mắt nhìn xe ngựa sau đó nói: “Chủ tử và thiếu phu nhân có chút chuyện quan trọng muốn bàn bạc với nhau.”

Thật sự có chuyện quan trọng.

Tạ Uẩn không biết thế nào mà lần này lại không chịu thuận theo nàng.

Hắn không nói nên Tang Yểu cũng không có cách nào với hắn, vốn dĩ cũng vì nghe thích tai nên mới muốn nghe hắn nói lời này. Dù sao bây giờ cũng đã được như ý nguyện. Hắn đã không muốn vậy thì cứ để hắn tiếp tục làm hũ nút của hắn đi.

Nàng không muốn ép buộc, xoay người lại muốn bước xuống xe ngựa nhưng lại bị Tạ Uẩn ôm vào trong lòng ngực.

Tang Yểu: “Chàng làm cái gì vậy?”

Hắn nhân cơ hội nói: “Thật ra mỗi ngày ta đều có thể nói cho nàng nghe.”

“Chỉ là ta có một điều kiện.”

Tang Yểu không vui, tức giận nói: “Chàng có ý gì vậy? Loại chuyện này không phải nên là do chàng tự nguyện sao?”

“Tại sao còn nói điều kiện với ta, nếu chàng không muốn thì quên đi. Dù sao ta cũng không hiếm lạ.”

Tạ Uẩn biết mình đuối lý, hắn nhỏ giọng, bắt đầu dỗ dành nàng nói: “Yểu Yểu, điều kiện của ta rất đơn giản.”

Tang Yểu vẫn không hề dao động, nàng nói: “Chàng thích nói hay không thì tùy chàng.”

Nàng mới mặc kệ hắn có yêu hay không yêu nàng, có gọi hay không gọi nàng là bảo bảo.

Nhưng Tạ Uẩn vẫn không buông tay.

Tang Yểu cũng quay mặt đi không muốn nhìn hắn.

Cách một lúc lâu, bên trong xe ngựa im lặng, Tạ Uẩn không tiếng động nhìn nàng. Nàng giống như cảm nhận được ánh mắt vừa bình tĩnh vừa kiên trì của hắn.

Nàng mím môi sau đó hơi không được tự nhiên nói: “…… Vậy chàng nói một chút đi, là điều kiện gì vậy?”

Thật ra đối với Tang Yểu mà nói nghe rồi thì chính là nghe rồi, lúc ấy sau khi nàng kích động một lúc thì đã lập tức bình tĩnh lại.

Loại lời này chỉ khi nghe thấy lần đầu tiên mới có cảm giác tốt nhất, sau đó thì chỉ cảm thấy bình thường mà thôi.

Chỉ là vừa rồi giằng co lâu nên nàng rất có một loại tư thế nếu hôm nay nàng không hỏi thì Tạ Uẩn sẽ không cho nàng xuống xe ngựa.

Hắn thật sự rất quấn người, cho nên nàng rất phối hợp hỏi lời này ra, nhìn như là Tạ Uẩn đang dỗ dành nàng nhưng thật ra là nàng đang dỗ dành Tạ Uẩn.

Nàng và Tạ Uẩn cũng thành hôn được một khoảng thời gian, nàng cũng có một chút hiểu biết về nam nhân hay ra vẻ nghiêm túc này.

Nghe giọng nói này của hắn rất hiển nhiên điều kiện này không phải là điều kiện đứng đắn.

Nhưng Tang Yểu cảm thấy bản thân đã thân kinh bách chiến nên da mặt trở nên rất dày. Tuy nhiên chuyện chiến đấu trên giường này, dù thay đổi muôn lần thì bản chất cũng không thay đổi nên chắc cũng không quá mức lắm đâu.

Nàng cũng không tin cái người bị thương một cánh tay này còn có thể nói ra những lời nói không biết xấu hổ gì nữa.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tạ Uẩn quả nhiên hơi hưng phấn. Hắn kéo nàng ngồi trên đùi của mình, tiếp theo cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của Tang Yểu, sau đó nói: “Yểu Yểu.”

Tang Yểu ừ một tiếng, nói: “Chàng nói đi.”

Là muốn làm dây xích khác để nàng mặc hay muốn nàng gọi hắn là A Uẩn ca ca, hay là muốn đổi nơi khác làm.

Khi suy nghĩ trong đầu của Tang Yểu càng lúc càng khó coi, vào lúc này Tạ Uẩn lại nói ở bên tai Tang Yểu: “Ta muốn vẽ một con bướm.”

Tang Yểu: “……?”

Nàng nghiêng mặt đi, lông mi mảnh dài quét ở trên cằm của nam nhân, trong chốc lát nàng vẫn chưa liên hệ hai việc vẽ con bướm và chuyện cầu xin này với nhau.

Tạ Uẩn nhìn thấy vẻ mặt của thiếu nữ, bổ sung nói: “Thật sự không dám giấu giếm, đã nhiều ngày ta thấy nàng thêu rất nhiều thứ nên ta cũng cảm thấy khá hứng thú.”

Sắc mặt của Tang Yểu hơi kỳ quái: “Chàng muốn học thêu thùa với ta sao?”

Thật ra mấy ngày nay Tang Yểu còn bận rộn hơn so với Tạ Uẩn, ngoại trừ việc thêu thùa thì nàng đã bắt đầu tiếp xúc công việc lớn nhỏ ở bên trong phủ. Thẩm Diệu Nghi không muốn nàng làm việc mệt nhọc nhưng Tang Yểu cảm thấy rảnh rỗi nên luôn muốn học những thứ mới.

Tạ Uẩn vẫn luôn muốn cho Tang Yểu thêu hoa văn ở trên vạt áo của hắn, tốt nhất có thể liếc mắt một cái thì nhìn ra đây là bút tích của nàng. Nhưng hai ngày này Tang Yểu cũng không có thời gian.

Cho nên chẳng lẽ hắn muốn tự tay làm sao?

Tang Yểu mím môi, trong một lúc nàng cảm thấy xấu hổ với những suy đoán hạ lưu vừa rồi của mình.

Tạ Uẩn lắc đầu, nói: “Ta chỉ muốn vẽ một bức tranh mà thôi.”

Tang Yểu: “…… Vậy chàng vẽ đi.”

Nói với nàng làm gì.

Tạ Uẩn nghe vậy thì ôm mặt của Tang Yểu hôn một cái, sau đó nói: “Cảm ơn Yểu Yểu.”

Tang Yểu luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ nhưng lúc này Tạ Uẩn đã kéo nàng đứng dậy, bước xuống xe ngựa cùng với nàng.

Tịnh Liễm đã canh giữ xe ngựa được một lúc, hắn nhìn hai người quần áo sạch sẽ lập tức nghĩ thầm. Tại sao lại như thế này? Hắn có cảm giác chủ tử hơi nhanh một chút thì phải.

Bản thân hắn không hề có kinh nghiệm gì đối với chuyện này, những điều hắn biết được đều đến từ thoại bản. Tất cả nam chính trong đó đều phải làm hơn một canh giờ cho nên một chút thời gian này của chủ tử hình như hơi không đủ.

Tạ Uẩn dẫn Tang Yểu đi xuống xe ngựa, thấy Tịnh Liễm đứng cách đó mấy bước thì lạnh lùng nói: “Đứng xa như vậy làm cái gì vậy?”

Tịnh Liễm vội vàng chạy tới tìm một cái cớ cho bản thân: “Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ đang ngắm trăng.”

Hắn lại lạy ông tôi ở bụi này bổ sung nói: “Ngài yên tâm! Thuộc hạ không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở trong xe ngựa!”

Ánh mắt của Tạ Uẩn nhìn hắn dần dần trở nên kỳ quái, khi hắn đang muốn nói cái gì đó thì Tang Yểu quơ quơ ống tay áo của hắn nói: “Đi thôi.”