Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 137




Sáng sớm Tạ Uẩn còn phải lên triều cho nên hắn dậy rất sớm. Còn Tang Yểu bởi vì hôm qua rất khuya mới ngủ, cánh tay lại mỏi không nhấc lên được cho nên nàng căn bản không biết buổi sáng Tạ Uẩn dậy lúc nào.

Hiện tại hắn cũng đã hạ triều rồi trở lại. Nàng còn chưa đứng dậy ra khỏi giường.

Từ lúc Tạ Uẩn bước vào, Tang Yểu vẫn luôn quay lưng về phía hắn, kiên quyết không nhìn hắn.

Ai bảo Tạ Uẩn không nghe lời nàng nói.

Một lúc sau, nam nhân còn chưa cởi quan phục cúi người xuống, hắn thấy nàng tỉnh thì hôn gò má nàng, nhỏ giọng nhắc nhở nàng nói: “Sáng nay nàng còn chưa hôn ta.”

Giọng Tang Yểu khàn khàn, tức giận nói: “Không hôn!”

Tạ Uẩn buông hai tay xuống, nhẹ nhàng xoa bóp eo cho nàng, nói: “Còn đau hay không.”

Thật ra Tạ Uẩn tiến bộ rất nhanh. Mỗi lần nàng đều cảm giác tốt hơn lần trước cho nên hiện tại nàng căn bản không đau, chỉ là có chút tê mỏi, nơi nào cũng tê mỏi.

Có lẽ buổi tối sẽ tốt hơn một chút nhưng nàng vẫn đáng thương nói: “Đau muốn chết.”

Thủ pháp xoa bóp, ấn huyệt ở eo của Tạ Uẩn cũng không thuần thục lắm. Hắn tri kỷ nói: “Đau ở chỗ nào?”

Thực ra Tạ Uẩn cũng không có ý muốn trêu chọc Tang Yểu. Hắn thật sự đang quan tâm Tang Yểu đau ở chỗ nào. Lần sau hắn sẽ chú ý một chút.

Nhưng Tang Yểu không cảm thấy như vậy.

Khi Tạ Uẩn cởi y phục lên giường sẽ biến thành cầm thú. Khi mặc y phục hắn sẽ là mặt người dạ thú.

Nàng cảm thấy Tạ Uẩn cố ý: “Chàng nói xem đau ở chỗ nào?”

Nàng đẩy Tạ Uẩn ra, vẫn không nhịn được trách móc hắn: “Chàng nói chuyện không giữ lời!”

Trên người nàng vì để thoáng mát nên không mặc y phục gì. Hiện tại nàng đang nửa nằm ở trên giường, dùng chăn đắp ở trước người. Nàng nhìn Tạ Uẩn vừa muốn tiếp tục nói hắn, lại đột nhiên phát hiện chỗ hầu kết của nam nhân có một vết đỏ đậm.

Xung quanh chỗ đó còn có một dấu răng, không nhìn rõ lắm.

Rất rõ ràng, đây là dấu hôn.

Tang Yểu đột nhiên ngừng nói. Nàng nhìn chằm chằm vào dấu hôn ở cổ Tạ Uẩn và bộ quan mục màu xanh lam trên người hắn.

Nàng nhẹ giọng nói: “Trên cổ chàng……”

Ngón cái của Tạ Uẩn quét qua một chút, không chút để ý, nói: “Đây không phải do nàng làm sao.”

Sắc mặt Tang Yểu ngơ ngác, giọng điệu có chút hoang đường. Nàng nói: “Lúc chàng lên triều, chàng không che giấu sao?”

Tạ Uẩn cau mày nói: “Vì sao ta phải che giấu? Ta đã thành thân, ngủ cùng phu nhân không phải rất bình thường sao.”

Trái tim Tang Yểu run lên, nàng không biết tại sao Tạ Uẩn có thể dùng khuôn mặt cấm dục nói thẳng ra những lời như thế này.

Nàng lắp bắp nói: “Vậy…… Có ai nói gì với chàng không.”

“Nói cái gì với ta?”

Tang Yểu kể chi tiết: “Nói mấy cái như tuỳ tiện, túng dục, không tuân thủ lễ nghi……”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, sau đó nói thẳng: “Nếu hắn ngại mạng quá dài.”

“Hắn có thể tùy ý.”

Trên thực tế, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng quả thật hôm nay không có người tới hỏi hắn.

Dương Ôn Xuyên cũng không.

Thậm chí, hôm nay hắn còn chủ động tìm Dương Ôn Xuyên nói chuyện.

Hắn cũng đã nghĩ xong nên trả lời như thế nào rồi nhưng kết quả hắn ta lại không hỏi gì cả.

Thậm chí vô cùng rụt rẻ, không dám nhìn thẳng.

Da mặt Tang Yểu không dày như Tạ Uẩn, mọi người đều biết bên người Tạ Uẩn chỉ có một mình nàng. Như thế này còn không phải nói rõ cho người khác đây là dấu vết do nàng hôn để lại sao.

Tạ Uẩn nhìn thấy biểu tình của Tang Yểu là biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Đôi mắt nam nhân hơi híp lại, sau đó nói: “Thế nào, hối hận à, hôn ta làm nàng mất mặt như vậy?”

Vẻ mặt Tang Yểu đau khổ, nàng chậm rãi nói: “Thật sự quá xấu hổ……”

Tạ Uẩn nhéo khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ, khó hiểu nói: “Ta nhớ nàng là được ta cưới hỏi đàng hoàng vào cửa.”

“Chúng ta cũng không phải đang yêu đương vụng trộm, xấu hổ cái gì?”

Tang Yểu vỗ nhẹ vào tay hắn, không tiếp tục nói tiếp. Nàng nói: “Quay lưng lại đi, ta muốn mặc y phục.”

Tạ Uẩn nhân cơ hội cúi đầu xuống hôn nàng sau đó mới quay lưng lại.

Bởi vì sợ đánh thức Tang Yểu cho nên buổi sáng khi hắn ra cửa cũng không có nha hoàn đi vào thu dọn. Tối hôm qua căn phòng như thế nào thì hiện tại vẫn như vậy.

Hắn chưa bao giờ có nhiều tự chủ với Tang Yểu.

Hắn vô cùng rõ ràng về điều này.

Cho nên hắn không cố ý quay đầu lại nhìn nàng mặc y phục.

Chất liệu chiếc váy lụa mỏng làm bằng chất liệu đặc biệt tối qua đang nằm trên mặt đất một cách đáng thương. Bởi vì chất liệu rất nhẹ và mỏng cho nên trông cũng không có vẻ nặng nề.

Trong tình huống bình thường, chiếc váy bằng lụa mỏng này phải phối hợp với một bộ váy khác cùng màu nữa ở bên trong. Nhưng hôm qua sau khi hắn cởi sạch sẽ ở bên trong, vẫn may mắn liếc mắt nhìn qua một cái.

Làn da trắng như tuyết, lả lướt hấp dẫn.

Mông lung, gãi đúng chỗ ngứa.

Và táo bạo nữa.

Một loại chấn động khác.

Tạ Uẩn dùng ngón trỏ chọn nhặt tấm lụa trắng đã bị ố vàng lên. Khi gió nhẹ thổi qua, tấm vải khẽ đung đưa.

Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, giống như đang tập trung suy nghĩ cái gì. Ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên tấm lụa trắng.

Mà Tang Yểu đã mặc xong y phục. Thừa dịp Tạ Uẩn đang thu dọn y phục rơi xuống ở mép giường, Tang Yểu đột nhiên phát hiện cuốn sách nhỏ nàng vốn đặt ở trên bàn tròn nhỏ đã biến mất.

Tuy rằng đó là những hồi ức đau buồn nhưng tốt xấu cũng là đồ vật ở bên cạnh mình nửa năm, nàng nói: “Tạ Uẩn, cuốn sách nhỏ đâu?”

Tạ Uẩn nghe thấy xưng hô này lại bắt đầu bất mãn, không đợi hắn trả lời, Tang Yểu đi tới trước mặt hắn, chất vấn nói: “Chàng sẽ không thật sự ném đi chứ?”

Tạ Uẩn mặt không đổi sắc nói: “Không có.”

“Trả lại cho Tịnh Liễm rồi.”

Tang Yểu không tin, cả ngày hôm qua nàng cũng chưa từng nhìn thấy Tịnh Liễm. Hỏi Tạ Uẩn thì Tạ Uẩn nói là ra ngoài làm nhiệm vụ, sao có thể trở về nhanh như vậy.

Nàng nói: “Tịnh Liễm không có ở đây, chàng muốn nói gì chẳng được.”

Tạ Uẩn nhìn nàng, sau đó đột nhiên cao giọng, nói: “Tịnh Liễm.”

Giọng nói Tịnh Liễm truyền từ bên ngoài vào: “Chủ tử, có chuyện gì phân phó ạ?”

Tạ Uẩn nói: “Ta đã trả cuốn sách nhỏ cho ngươi, có đúng không?”

Đương nhiên là không!

Đây căn bản không phải là chuyện đồ chó Tạ Uẩn có thể làm được.

Ngoài cửa Tịnh Liễm sửng sốt một lát, sau đó trái lương tâm nói: “Chủ tử đại nhân đã tha thứ lỗi lầm cho tiểu nhân, còn trả lại cho thuộc hạ.”

Tang Yểu không nghi ngờ nữa.

Trả lại vật cho chủ cũ cũng được.

Chờ đến khi Tang Yểu trang điểm, Tạ Uẩn cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Thư phòng, khói xanh cuộn lên từ trong lò tử kim.

Trên bàn làm việc rộng lớn, cuốn sách nhỏ được đặt ở giữa, ánh mắt hai người đều dừng ở trên đó.

Đây là nguyên nhân của tất cả mọi thứ.

Là nguyên nhân hôm qua vì sao Tang Yểu lại muốn làm như vậy.

Tạ Uẩn bắt chéo hai chân, ngồi ở trên ghế. Khi Tang Yểu không biết, hắn đã nghiên cứu cuốn sách này từ trong ra ngoài một lần.

Nhưng hắn vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Tịnh Liễm nín thở tập trung suy nghĩ, đứng ở trước bàn làm việc. Cách hơn nửa năm, lần thứ hai hắn tiếp xúc chính diện với bảo bối lớn của hắn.

Hắn kiềm chế sự hồi hộp trong lòng.

Tạ Uẩn trầm giọng nói: “Nói cho ta biết nguyên nhân ngươi sáng tác.”

Cuốn sách nhỏ được hắn đặt lẻ loi ở trên bàn. Cuốn sách mỏng, ố vàng giờ phút này thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé, yếu ớt.

Trong lòng Tịnh Liễm treo lơ lửng, nghe vậy nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng chủ tử tốt của hắn còn đang châm chọc hắn như bình thường. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện Tạ Uẩn thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

Không thể nào, không phải ngài ấy nghiêm túc chứ?

Tịnh Liễm sửng sốt một lát không nói chuyện. Tạ Uẩn cũng đã hao hết kiên nhẫn, sắc mặt hắn không vui nói: “Điếc sao?”

Tịnh Liễm yên lặng đứng thẳng người. Trong đầu hiện lên rất nhiều loại câu trả lời. Cuối cùng, hắn chọn một câu hắn cảm thấy Tạ Uẩn thích nghe nhất, cũng tự mình cảm thấy thích hợp nhất.

Hắn nhỏ giọng nói: “…… Bởi vì… thuộc hạ cảm thấy ngài và thiếu phu nhân rất xứng đôi.”

Hắn quả thật cảm thấy như vậy.

Căn bản không có ai hiểu hắn. Khi những hoa phường còn đang thịnh hành ghép đôi chủ tử hắn với người này người kia, hắn đã chấp nhất với việc ghép Tạ Uẩn và Tang Yểu thành một đôi.

Ánh mắt tồi của đám người kia không biết nhìn sao?

Hắn rất khó dùng ngôn ngữ cụ thể để hình dung loại xứng đôi này nhưng mỗi khi hai người bọn họ đứng chung trong một không gian thì loại cảm giác hưng phấn kỳ quái này lại bao trùm lấy hắn.

Hắn cảm thấy từ tính cách đến diện mạo của Tang Yểu đều hoàn toàn xứng đôi với chủ tử hắn.

Tuy rằng bọn họ rất hiếm khi ở cạnh nhau, cũng rất ít khi gặp mặt nhưng mỗi lần gặp mặt, hắn lại cảm thấy hai người bọn họ đều đang liếc mắt đưa tình.

Tạ Uẩn nghe vậy gật đầu cũng không có gì bất ngờ với đáp án này. Hắn nói: “Cái này rất hiển nhiên.”

Trên đời này, chỉ có hắn xứng đôi với Tang Yểu nhất, về điểm này Tịnh Liễm còn khá tinh mắt.

Hắn hỏi vấn đề mấu chốt: “Nhưng vì sao ngươi lại cảm thấy rất xứng đôi.”

Điều này lại khiến Tịnh Liễm tự hỏi, hắn nên hình dung như thế nào với Tạ Uẩn.

Dưới ánh mắt áp bức của nam nhân, hắn suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Bởi vì thuộc hạ cảm thấy……”

Hắn cong ngón chân lại, tiếp tục nói: “Thuộc hạ cảm thấy tướng mạo ngài tuấn mỹ, mà Tang tiểu thư lại rất đáng yêu, cũng rất đẹp. Dù mọi người không công khai thừa nhận nhưng Tang tiểu thư quả thật minh diễm động lòng người, quốc sắc thiên hương, rất xứng đôi với ngài.”

Trên thực tế, hắn cảm thấy một bông hoa lạnh lùng như Tạ Uẩn nên cần một tiểu mỹ nhân quyến rũ mới có thể xé bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng xuống.

Nhưng lời này hắn không dám nói.

Những lời này hiển nhiên không thể làm Tạ Uẩn hài lòng, hắn lại suy nghĩ, nói: “Tính tình Tang tiểu thư ôn hòa, mềm mại, tâm địa thiện lương, rất…… rất xứng đôi với ngài.”

Tạ Uẩn vẫn không nói lời nào, hắn đành phải tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân không giống những người khác, ngài ấy không ham mê phú quý, không tranh không đoạt……”

Sau khi khen ngợi Tang Yểu rất nhiều, mắt thấy sắc mặt Tạ Uẩn càng ngày càng kém, hắn đành phải nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Rất xứng đôi với ngài.”

Tất cả hắn nói đều đúng.

Những lời này nếu nói ra từ chính miệng hắn thì rất bình thường nhưng nếu phát ra từ miệng tên phế vật này, hắn thấy thế nào cũng không vừa mắt.