Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 1




Tiết Kinh Trập*, ngoài cửa sổ mưa bụi đầy đường.

*Tiết Kinh Trập: là một trong những tiết khí trong lịch dương, thường rơi vào ngày 5 tháng 3 (hoặc ngày 6 tháng 3 trong năm nhuần). Tên gọi "Kinh Trập" được giải thích là thời điểm những tiếng sấm xảy ra khiến các loài côn trùng rất kinh sợ và kinh động. Tiết khí này đứng thứ ba trong năm, sau tiết Vũ Thủy và trước tiết Xuân Phân, và biểu hiện cho sự vật trong tự nhiên.

Hơi thở ấm ướt lan vào trong phòng, người hầu đứng ở bên ngoài chờ đưa mắt vào nhìn trộm thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn.

Đây là nữ nhi của Tang đại nhân, Tang Yểu.

Trời sinh nàng là người thanh lệ diễm minh như lời đồn, khiến cho người ta nhìn một lần là cả đời khó quên.

Nhưng bàn về sắc đẹp thì Tang Yểu không phải là người đứng đầu trong kinh thành.

Đương thời người ta trọng thanh nhẹ đục, nữ tử có nhan sắc gây chú ý cần có một chữ ‘đạm’, tốt nhất là dung nhan thanh uyển, yếu đuối như hoa liễu bị đám sương che ở nơi núi xa thì mới chứa đầy hàm ý mỹ miều này*.

Còn vẻ đẹp của Tang Yểu lại quá diễm lệ, tóc đen da trắng, dáng người yểu điệu đẫy đà, dải lụa in hằn vòng eo chỉ nhỏ bằng nắm tay làm người ta muốn trầm mê.

Đang lúc xuất thần thì Tang Yểu và hắn ta đối mặt với nhau.

Nàng không hề cảm thấy tức tức giận khi hắn ta dám mạo phạm mình, cặp mắt thuần túy trong sáng đưa lên nhìn lại một cách mờ mịt.

Hình như nàng cho rằng hắn ta có chuyện quan trọng nào đó nên nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tinh thần của người hầu cứng lại, vội vàng dời ánh mắt đi, khó khăn mở miệng: “Tang cô nương, thuộc hạ nghe đại nhân nói hôm nay có vị đại nhân muốn tới cửa nên có lẽ đại nhân đang đi nghênh đón rồi.”

“Phiền ngài chờ một lát, rất nhanh đại nhân sẽ trở lại.”

Tang Yểu nghe vậy cũng chỉ ồ một tiếng, kéo giọng dài ra, không nghe thấy tia không vui nào.

Nàng nghĩ tốt nhất là trở về muộn một chút.

Dù sao bình thường phụ thân cũng chẳng cho nàng sắc mặt tốt, bây giờ đột nhiên gọi nàng tới đây chỉ sợ là do sự việc không thuận lợi muốn đẩy nàng ra hạ hỏa mà thôi.

Hiện tại đây là phủ Hình Bộ, không xa chính là đại lao của Hình Bộ ở phía tây.

Không lâu trước, phụ thân của nàng, đương kim Hình Bộ thị lang còn đang ngồi nghiêm trang trên vị trí kia dạy dỗ nàng một trận, chẳng qua chưa nói được hai câu đã nhận được tin tức gì đó phải vội vàng đi ra ngoài.

Trước mắt nàng vẫn chưa biết phụ thân gọi nàng đến chỗ này với mục đích gì.

Tang Yểu rũ mắt nghĩ có lẽ không phải chuyện tốt lành.

Xưa nay phụ thân nhìn nàng không vừa mắt, luôn lấy nàng ra so sánh với nữ nhi của nhà Thượng thư, khen người ta đoan trang có lễ, tài mạo song toàn, xứng với hậu duệ hoàng quyền quý tộc, còn nàng chỉ là phế vật không dùng được.

Nhưng nàng cũng đâu có phế vật đâu?

Đúng là nàng không xinh đẹp như người ta nhưng khi học cầm kỳ thi họa nàng rất cố gắng để tiếp thu, có điều do học không vào nên nàng có cách nào khác chứ?

Hơn nữa, như thế thì làm gì tính là phế.

Năm đó a tỷ của nàng giỏi hơn nàng nhiều, đúng là nàng không phải là người quá đứng đắn nhưng a tỷ của nàng lại giống như phù dung, năm đó nổi danh ở khắp kinh thành.

Sau đó a tỷ nhập cung, mới hai năm đã thăng lên phi vị, chỉ là gần đây ân sủng ít đi, phụ thân nàng lo lắng đến nỗi không khác gì con kiến ở trong chảo nóng, cứ ba ngày hỏi hai câu.

Càng nghĩ càng phiền, Tang Yểu thất thần bưng chén trà uống một ngụm, thầm nghĩ sớm biết hôm nay không tiến cung sẽ bị kéo tới đây để dạy bảo như này thì nàng đã không ở lại.

Mặc dù hôm nay đúng lúc là tuần hưu*, phần lớn quan viên ở nhà nghỉ ngơi, cái phủ nha to như vầy có phần trống vắng, cho nên phụ thân mới thuận đường đưa nàng tới đây nhưng cho dù là vậy, nàng cũng là một nữ tử chốn khuê phòng, ở lại phủ nha của Hình Bộ cũng thấy hơi kỳ cục.

Vừa nhàm chán vừa mệt mỏi, Tang Yểu tò mỏ hỏi: “Ngươi có biết vị đại nhân nào tới không?”

Bình thường phụ thân nàng làm cao, suốt ngày hếch cằm hất vai sai khiến đám quan chức cấp thấp, người có thể làm cho phụ thân nàng mở mặt mở mày chào đón e rằng không phải người đơn giản.

Người hầu lắc đầu, nói đúng sự thật: “Thuộc hạ không biết.”

Nhưng hắn ta có thể đoán được vài điểm, mấy tháng nay Tang đại nhân đều cố ý làm thân với vị kia, có điều chưa có cơ hội để gặp, mà nay đúng lúc tuần hưu, Tang đại nhân ở lại phủ nha Hình Bộ là vì muốn tiếp kiến vị kia chăng?

Tang Yểu nhỏ giọng nhắc: “Không phải là hoàng tử hoàng tôn gì đó chứ…”

Lời mới ra khỏi miệng bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn độn nặng nề.

Cùng lúc đó phụ thân nàng là Tang Ấn đang nói chuyện rất hòa nhã với một người.

Bỗng dưng Tang Yểu im lặng, giọng nói đó cứ vang vọng vào phòng.

“Hóa ra hôm qua hắn ta bị bắt vào ngục à? Hôm nay ta nghe thấy hiền chất muốn tới chơi nên mới giữ tên kia đến hôm nay.”

“Hay là hiền chất ngồi xuống trước một chút nhé? Để ta sai người áp giải tội phạm tới gặp ngươi?”

Nàng không khỏi nghĩ thầm, nếu như Tang Ấn có thể hiền lành với nàng giống như ở trước mặt người này thì nàng cũng sẽ không sợ ông ta đến mức cứ thấy là trốn.

Cách hồi lâu nàng thực sự tò mò bèn lặng lẽ di chuyển bước chân nhìn trộm ra bên ngoài.

Từ xa có thể thấy được có ba đến bốn người ở chỗ cuối hành lang, Tang Ấn hơi cong eo, vẻ mặt nịnh nọt, nói chuyện với người đầu tiên.

Tang Yểu ngó đầu ra xem xét tình hình, giữa cả đống người thấy rõ mặt hắn.

Khuôn cằm sắc bén, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, cả người mặc bộ y phục đen tuyền, biểu tình bình tĩnh trước sau như một, mà những người xung quanh hắn khom người cẩn thận đi theo.

Vóc người hắn cao, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, khí chất nhạt nhẽo bạc tình, ánh mắt dễ dàng hấp dẫn người khác nhưng khiến cho họ không dám nhìn lâu.

Đối mặt với việc Tang Ấn lôi kéo làm quen, mặt người này đã có chút không kiên nhẫn, chỉ bình đạm nói một câu: “Đại nhân lo lắng rồi” cho có lệ sau đó đi qua.

Khi nói chuyện bước chân của hắn cũng không dừng lại, Tang Ấn phải cố chút sức mới theo kịp bước chân, mà hắn cũng không có ý chờ đợi vị trọng thần tứ phẩm.

Vẫn là dáng vẻ ngạo mạn như trước.

Tạ Uẩn, tuổi còn trẻ đã được phong chức vị quan trọng, chiến tích nổi bật.

Đây cũng không phải là nguyên do chính để Hình Bộ thị lang Tang Ấn khen hắn. Mà hắn còn có một thân phận khác làm người ta thèm thuồng hơn đó là đích trưởng tử của Tạ gia.

Nhớ đến trăm năm trước, Tạ gia và hoàng đế cùng nhau giành lấy thiên hạ, hơn một nửa quan viên trong triều đều có quan hệ với Tạ thị, mặc dù dòng dõi này cũng đủ để xưng bá một phương.

Trăm năm qua đi, mặc dù Tạ gia đã không còn như xưa nhưng vẫn là hào môn trên đỉnh, quyền thế ngập trời thậm chí có khả năng kế thừa hoàng quyền.

Nhìn Tạ Uẩn mà xem, xét về mỹ mạo chắc chắn hắn là đệ nhất mỹ nam, là tình lang trong mộng của rất nhiều nữ tử trong kinh thành.(Ứng dụng TᎩT)

Xét về gia thế, Tang Yểu và hắn khác xa một trời một vực.

Nàng mím môi, không muốn xem nữa.

Đúng lúc nàng muốn thu hồi tầm mắt thì bỗng nhiên người nọ cảm nhận được, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Tang Yểu.

Ánh mắt của hắn lạnh đạm mang theo cảm giác áp bách, hơi thở lạnh lẽo hãm sâu vào mạng người, ngay lập tức lòng Tang Yểu căng lên, nhanh chóng rụt đầu về sau.

Người hầu tri kỷ hỏi: “Tang cô nương làm sao vậy?”

Tang Yểu vẫn còn sợ hãi, lắc đầu thành thật ngồi lên ghế, bắt đầu cầu nguyện Tang Ấn ngàn vạn lần đừng đưa Tạ Uẩn tới phòng này, sau đó lên tiếng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Nữ tử thích Tạ Uẩn rất nhiều nhưng tất cả phần tình ý đó chỉ có thể dấu sâu vào đáy lòng, không ai dám để lộ ra. Tang Yểu cũng không rõ vì sao lại thế.

Nàng âm thầm đoán có lẽ là vì thằng nhãi này có dáng vẻ quân tử thanh nhã, tính nết không tốt, còn thường xuyên không coi ai ra gì, trong ngoài không đồng nhất nên làm gì có chuyện có người thật lòng thích hắn chứ. ( truyện trên app T𝕪T)

Nàng rũ đầu nghĩ, không phải chỉ có gương mặt để nhìn thôi sao, cho nên nàng không thích Tạ Uẩn.

Nghiêm khắc mà nói dù Tạ gia đang ở đỉnh nhưng Tạ Uẩn không hề có quan hệ gì với nàng, dù nàng đã từng bị gương mặt đó câu dẫn, lại tưởng hắn là tên quân tử thanh nhã.

Sau đó nàng đã xảy ra chút tình huống không thoải mái với cái người tên Tạ Uẩn này.

Nàng vẫn còn nhớ cung yến lần trước, toàn bộ quyền hoạn trong triều, công tử tiểu thư thế gia đều ở đây, khi ấy trùng hợp Tạ Uẩn ngồi bên cạnh nàng.

Bản thân Tạ Uẩn đã có rất nhiều đề tài để bàn luận nên đương nhiên nàng là người đứng bên hắn cũng bị chú ý tới. Lúc nàng đang định trộm đổi chỗ cho người khác đột nhiên đụng phải ai đó, trọng tâm của nàng không vững ngã thẳng đến chỗ Tạ Uẩn.

Trong lúc khẩn cấp nàng đã cố gắng ổn định cơ thể, có điều năng lực thì có nhưng sóng lại vỗ quá mạnh.

Không sao, bên nàng còn có người mà.

Rất hiển nhiên, theo logic bình thường đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, chỉ cần Tạ Uẩn là người hiểu lễ nghĩa sẽ đưa tay ra đỡ.

Thấy người gặp nạn không đưa tay ra đỡ thì chẳng có giai thoại để người ta bàn tán rồi.

Nháy mắt kia lòng nàng thay đổi liên tục, vừa hận bản thân không đứng vững vừa mang theo sự áy náy với Tạ Uẩn, thậm chí ngay cả câu cảm tạ Tạ Uẩn cũng đã nghĩ xong.

Nhưng ngay sau đó nàng thấy Tạ Uẩn nhàn nhạt liếc nàng một cái, tiện đà dịch cơ thể tránh nàng.

Đúng vậy, hắn tránh đi, động tác cực kỳ tự nhiên.

Vì thế trước mắt bao người, Tang Yểu cứ thế ngã vào vườn hoa.

Trời mới mưa, đất bị nước ướt làm mềm xốp đi cho nên nàng không hề đau chút nào.

Nhưng nàng biết mặt mũi của nàng đã bị ném đi rồi.

Lúc đó mọi người đều ngạc nhiên, lia ánh mắt trào phúng tới người nàng, đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in.

Nàng xác định kém chút nữa cho dù Tạ Uẩn đưa tay ra kéo lấy vạt y phục của nàng thôi cũng đủ để cho nàng ổn định thân mình nhưng hắn lại bất động thanh sắc tránh đi.

Trong lúc hỗn loạn nàng chật vật ngẩng đầu, cơ thể của nam nhân thon dài, từ trên cao nhìn xuống nàng một cái.

Không thấy sự ngạc nhiên, không có sự chế nhạo, không có bất kỳ tình cảm gì.

Thậm chí Tang Yểu còn suy đoán có khả năng hắn đang chê đống bùn đất dính lên người nàng.

Từ đó về sau nàng đơn phương chán ghét hắn.

Mỗi lần gặp phải hắn nàng đều xụ mặt, cứ nhớ lại tình cảnh lúc ấy là lại hừ một tiếng tỏ vẻ phẫn nộ, có điều Tạ Uẩn chưa từng để ý tới.

Không chỉ có thế, hình như ngay cả tên nàng hắn cũng không biết.

Giống như đánh quyền vào bông, Tang Yểu càng nghĩ càng tức giận.