Bởi vì buổi tối phải bay đến Đế Đô nên Đông Tâm cũng không ở lại nhà Văn Tử lâu mà vội vã trở về nhà thu dọn hành lý. Đồ đạc dọn được một nửa Đông Tâm mới nhớ ra Nhuế Thanh có nhờ cô đưa đồ cho Tô Yến, cho nên liền gọi điện thoại cho Tô Yến hẹn anh ta qua nhà cô lấy.
Đông Tâm nghĩ chờ Tô Yến lái xe tới đây thì cô cũng thu dọn được hòm hòm rồi, đến lúc đó đưa đồ xong thì đi luôn là vừa. Nhưng chờ đến khi Đông Tâm thu dọn đồ đạc xong hết rồi, chờ trái chờ phải cũng không thấy Tô Yến đến, mãi sau mới nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Phản ứng đầu tiên của Đông Tâm là Tô Yến, sau đó đầu óc đang bị rỉ sét mới chuyển một cái, nhận ra Tô Yến không có chìa khóa nhà, cho nên người tới là.....
Đông Tâm khẽ ngẩng đầu lên, cùng lúc đó cửa bị mở ra, khuôn mặt đẹp trai với ngũ quan rõ ràng của Tô Lịch xuất hiện. Chỉ một đêm không gặp nhưng Đông Tâm lại cảm thấy như cách cả một thế kỉ, nhất thời chỉ có thể nhìn đối phương chăm chú, tay chân luống cuống. Tô Lịch bên kia cũng có chút giật mình, dừng lại một chút, sau khi thấy hành lý bên cạnh Đông Tâm thì cả kinh: "Em đã đi rồi à?"
Đông Tâm cố tỏ ra thoải mái ừ một tiếng, sau đó hít sâu vào một hơi: "Em đổi chuyển bay, đêm nay sẽ bay đi Bắc Kinh, sáng sớm mai nhập tổ."
Con ngươi đen láy của Tô Lịch nheo lại, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Chỉ vì chuyện tối qua sao?"
Chỉ vì chuyện tối qua? Đông Tâm nghe xong ha ha hai tiếng, cho nên Tô Lịch cảm thấy chuyện tối qua không có gì to tát, là cô cố tình gây sự? Đến nước này thì Đông Tâm cũng chẳng còn tâm trạng cãi nhau với Tô Lịch, cô kéo vali hành lý đi ra ngoài. Không ngờ Tô Lịch lại kéo lấy tay Đông Tâm, Đông Tâm cắn răng định nói "Buông tay" thì lại nghe Tô Lịch thấp giọng nói: "Anh sai rồi."
Sống lưng Đông Tâm cứng đờ, còn đang nghi ngờ có khi nào mình nghe sai rồi không lại nghe Tô Lịch nói tiếp: "Dự án anh đang làm do công ty của Hoàng Hiểu Tây đầu tư. Cô ấy là đại diện cho nhà đầu tư, được cử đến để hỗ trợ bọn anh trong dự án này. Lúc anh đến thành phố C công tác mới biết được chuyện này."
Đông Tâm gầm nhẹ: "Vậy sao anh không nói sớm?"
"Em bảo anh phải nói như nào? Nói với em Hoàng Hiểu Tây đuổi theo anh tới tận thành phố C? Nói với em Hoàng Hiểu Tây muốn làm chung một dự án với anh?" Tô Lịch như muốn phát điên: "Đông Tâm, em đứng từ góc độ của anh suy nghĩ xem, nếu như anh thực sự nói ra chuyện này với em, ngoại trừ việc khiến em không thoải mái thì còn tác dụng gì nữa không? Đến lúc đó em lại nháo lên thì anh nên vì em mà bỏ qua dự án này hay là vì dự án này mà không quan tâm đến cảm nhận của em?"
Đông Tâm cắn môi dưới, nắm tay bất tri bất giác siết chặt lại. Đúng thế, nếu như Tô Lịch nói với cô nhà đầu tư lần này là công ty của Hoàng Hiểu Tây, hơn nữa Hoàng Hiểu Tây còn có thể thường xuyên qua công ty của Tô Lịch, Đông Tâm không khó chịu đến chết cũng bị bản thân tự bổ não sau đó khó chịu đến chết. Nhưng cho dù là như vậy cũng không phải là lý do để giấu cô chứ!
Nghĩ đến đây Đông Tâm đang định nói thêm Tô Lịch lại cắt ngang: "Anh thừa nhận lừa em là anh sai rồi, chuyện này do anh không tốt, anh xin lỗi. Tối hôm qua.... Lúc đó bọn anh tăng ca xong cũng hơi mệt mỏi một chút, Hiểu Tây mới đề nghị mọi người đi ăn thịt nướng, sau đó mới có chuyện tối qua. Lúc đó anh chưa tỉnh rượu, có tí men nên mới đánh nhau, sau đó em lại cãi nhau với anh trước mặt học trò của anh, cho nên....."
Tô Lịch nói được một nửa thì thở dài, mềm giọng nói: "Xin lỗi mà, bà xã đại nhân."
Đông Tâm nghe xong chỉ cảm thấy đáy lòng như bị ủi nóng, vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống trong tích tắc. Trong nháy mắt đó Đông Tâm cảm thấy mình quá dễ dãi, Tô Lịch chỉ xin lỗi một chút cô liền mềm lòng. Anh cần sĩ diện trước mặt đám học trò của mình vậy cô không cần sao... Hôm qua Tô Lịch đóng rầm cửa xe nói đi là đi, bỏ lại cô một mình trước mặt Tôn Á Phàm và Tiểu Bàn cô sẽ khó xử như nào, chẳng lẽ anh không nghĩ đến sao?
Tô Lịch thấy Đông Tâm nước mắt như mưa thì trái tim cũng mềm nhũn, duỗi tay muốn lau nước mắt cho cô nhưng Đông Tâm lại lùi lại một bước, ngẩng đầu nói: "Được, những lời giải thích của anh, em chấp nhận. Vậy chuyện hôm nay là như thế nào?"
Tô Lịch nghe xong hô hấp hơi chậm lại, cứng người tại chỗ không lên tiếng.
Thấy Tô Lịch như vậy, chút hi vọng cuối cùng trong lòng Đông Tâm cũng vỡ nát. Nhìn gò má góc cạnh của Tô Lịch, Đông Tâm cười: "Anh nói đi, anh nói tiếp đi? Sao anh không nói nữa? Lần này lại là Hoàng Hiểu Tây bị lưu manh đùa giỡn tiếp à? Vì sao đã đồng ý đến đón em nhưng lại đổi ý..." Đông Tâm nói đến đây đã khóc không thành tiếng, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Em chỉ muốn hỏi anh một câu, có chuyện gì còn quan trọng hơn em à? Tô Lịch, anh nói đi...."
Tô Lịch quay đầu lại, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần: "Đông Tâm, vì sao đến tận bây giờ em vẫn không tin anh? Em không tin tưởng anh như vậy sao? Nhất định cho rằng anh và Hiểu Tây...."
"Không!" Thấy Tô Lịch thân mật gọi nhũ danh của Hoàng Hiểu Tây, Đông Tâm cuối cùng cũng sụp đổ: "Tôi không có một chút tín nhiệm nào với anh hết! Bởi vì ngay từ đầu anh đã lừa tôi! Anh lừa tôi đi thành phố C công tác, thực ra là ra ra vào vào với Hoàng Hiểu Tây! Anh lừa tôi là đi tăng ca nhưng lại ra ngoài lêu lổng với Hoàng Hiểu Tây! Tôi không tin anh ư? Ha ha ha, đúng vậy, tôi không tin anh! Vậy anh có tin tôi không? Nếu anh thực sự tin tưởng tôi thì sẽ không ghen tị với Tô Yến, sẽ không vừa thấy tôi ở cùng Tô Yến là vặn vẹo này nọ!"
"Đủ rồi!" Tô Lịch quát khẽ: "Đông Tâm, anh trở về không phải để cãi nhau với em. Chúng ta cùng bình tĩnh lại một chút được không?"
Đông Tâm lắc đầu, mím môi nói: "Tô Lịch, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nói thật với tôi, hôm nay anh và Hoàng Hiểu Tây đã làm gì?"
Tô Lịch nhếch môi, im lặng nhìn Đông Tâm. Đông Tâm thấy vậy thì đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng nói: Tất cả đã kết thúc rồi.
Cô lau khô nước mắt trên mặt, cong môi cười: "Được, em hiểu rồi." Nói xong cô kéo hành lý tiếp tục đi ra ngoài, lần này Tô Lịch không ngăn cô nữa, chỉ là lúc cô đi lướt qua anh, anh buồn bã nói: "Đông Tâm, anh tưởng rằng giữa chúng ta ít nhất vẫn có một chút tín nhiệm."
Đông Tâm không phản ứng lại với Tô Lịch, đi thẳng ra cửa. Không ngờ vừa mở cửa ra lại thấy Tô Yến sững sờ đứng ở bên ngoài. Nhìn vẻ mặt anh ta xem ra lúc nãy vợ chồng bọn họ cãi nhau Tô Yến nghe được hết rồi. Mà Tô Yến bên này thấy Đông Tâm đột nhiên đi ra cũng bị dọa giật mình, đang định mở miệng giải thích đôi câu thì Đông Tâm đã vòng qua anh ta bấm thang máy đi thẳng xuống tầng.
--------
Sau khi Đông Tâm xuống dưới, đang định dùng điện thoại đặt xe thì Tô Yến đuổi kịp. Đông Tâm thuận tay đưa tài liệu trong túi xách cho Tô Yến: "Những thứ này là Nhuế Thanh nhờ tôi đưa cho anh, nói là anh để quên chút tài liệu ở chỗ cô ấy, sợ sau này anh cần dùng nên bảo tôi đưa cho anh."
Tô Yến yên lặng đưa tay nhận lấy, đang định lên tiếng thì Đông Tâm đã cướp lời trước: "Đừng hỏi chuyện vừa rồi, xem như tôi cầu xin anh đi." Nói đến mấy từ cuối cùng Đông Tâm lại bắt đầu nức nở.
Tô Yến thấy vậy hít sâu một hơi, sau đó mới lên tiếng: "Bây giờ không tiện gọi xe, để tôi đưa cô ra sân bay."
"... Được."
--------
Bởi vì trận cãi vã lúc nãy, Đông Tâm vừa hao tổn tinh thần lại vừa thương tâm cho nên suốt dọc đường cô không nói câu nào, chỉ yên lặng ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi xe ngừng lại trước cửa bệnh viện, Đông Tâm mới bất tri bất giác ngồi thẳng dậy, líu lưỡi nhìn Tô Yến: "Anh dẫn tôi đến bệnh viện làm gì?"
Tô Yến không nhiều lời: "Cô cứ vào thì biết."
Đông Tâm còn đang chần chờ thì Tô Yến đã kéo cô vào trong :"Đi thôi."
Đông Tâm không rõ trong hồ lô của Tô Yến bán cái gì, chỉ có thể đi theo đối phương lên tầng bốn, khoa khám nội, lại năm lần bảy lượt rẽ cuối cùng dừng trước cửa một phòng bệnh, lúc này mới không nhịn được nói: "Tô Yến, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi sắp trễ chuyến bay rồi!"
Tô Yến cười với Đông Tâm, chỉ vào trong phòng bệnh: "Cô tự vào đi."
Đông Tâm thuận theo tay Tô Yến nhìn vào trong, nhất thời ngẩn ra, sau đó lên tiếng: "Ba? Mẹ?!!"
Ba Đông đang nằm dựa lưng trên giường, trên tay còn đang truyền dịch, mà mẹ Đông đang vừa gọt táo vừa thao thao bất tuyệt lên lớp ông.
Đông Tâm bất chấp tất cả vọt vào trước giường bệnh dọa hai vợ chồng già nhảy dựng, mẹ Đông buông dao gọt trái cây xuống, ồ lên một tiếng: "Sao con lại ở đây? Không phải bảo đêm nay bay à?"
Xế chiều nay Đông Tâm gọi cho thái hậu nhà mình bảo tối nay cô phải bay đi Bắc Kinh, lúc đó mẹ cô còn vô cùng bình tĩnh hỏi thăm mấy câu, không hề đề cập đến chuyện ba Đông nằm viện. Đông Tâm thấy vậy thì ảo não nói: "Con còn đang muốn hỏi hai người ấy! Sao ba nhập viện lại không bảo con?"
Ba Đông vội vàng xua tay nói: "Không sao không sao, kiểm tra xong hết rồi. Không phải nhiễm trùng đường tiểu mà chỉ là viêm tuyến tiền liệt thôi. Sợ bóng sợ gió một hồi à!"
"Ông còn không biết xấu hổ mà khoe ra hả!" Đông Thái hậu vừa nghe thì bùng nổ, dựng râu trợn mắt nói: "Ông nhìn lại ông xem, khiến cả nhà xoay như chong chóng! Đã bảo đừng có thức đêm chơi game rồi lại còn, ông cứ không nghe cơ! Giờ thì hay rồi, ốm lăn ra đấy, giày vò cái thân xác già này của tôi thì cũng thôi đi còn khiến con gái con rể vất vả! Ông nằm ra đấy thêm đôi lần nữa chắc tôi cũng nằm luôn trên giường như ông mất!"
Mẹ cô châm chọc chán chê xong mới như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Đông Tâm, nghi ngờ hỏi: "Nhưng không phải Tô Lịch nói không để con biết sao? Sao cuối cùng nó lại nói với con à?"
Đông Tâm nghe xong đầu óc như hồ dán, chớp chớp mắt: "Cái gì mà nhiễm trùng đường tiểu, cái gì mà sợ bóng sợ gió một hồi chứ? Còn cả Tô Lịch nữa.... Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy mẹ?"
Mà lúc này Tô Yến vẫn luôn đứng một xó mới hòa nhã lên tiếng: "Chú, dì, hai người cứ nghỉ ngơi trước, cháu có chút chuyện muốn nói với mợ nhỏ rồi sẽ quay lại sau ạ." Nói xong liền ra hiệu bảo Đông Tâm ra ngoài. Đông Tâm biết Tô Yến có chuyện muốn nói nên cũng đi theo.
Hai người vừa ra khỏi cửa Đông Tâm đã không nhịn được lên tiếng: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tô Yến liếc nhìn vào phòng bệnh, hắng giọng nói: "Thực ra hơn nửa tháng trước ba cô từng bị ngất xỉu một lần."
Đông Tâm vừa nghe liền sợ hết hồn hết vía, mãi mới nghe hết được ngọn nguồn câu chuyện. Thì ra là hơn nửa tháng trước ba Đông đang dắt chó đi dạo thì đột nhiên ngất xỉu, khi đó người qua đường thấy vậy liền gọi cấp cứu, bệnh viện dựa vào số điện thoại trên di động gọi cho mẹ Đông và Tô Lịch. Bệnh viện căn cứ vào tình trạng của ba Đông nghi ngờ là nhiễm trùng đường tiểu, mẹ Đông vừa nghe cũng bị dọa ngất.
Tô Lịch một bên vừa trấn an mẹ vợ một bên sắp xếp chuyển viện, chuyển ba Đông đến bệnh viện của Tô Minh Nguyệt để tiến hành kiểm tra chuyên sâu. Vì không muốn khiến Đông Tâm khủng hoảng nên Tô Lịch đề nghị chuyện này tạm thời cứ gạt Đông Tâm trước, chờ có kết quả chẩn đoán chính xác thì lại nói sau.
Tô Yến buồn bã nói: "Đoạn thời gian đó cô liên tục vẽ nốt phần kết cho <Vân Vụ Nhân>, sau đó lại tập trung chuẩn bị đi Đế Đô. Ý cậu nhỏ là cho cô biết chuyện này cũng không có chút tác dụng nào, không muốn cô phân tâm để cô tập trung sáng tác. Hơn nữa cậu nhỏ còn nói cơ hội tiến tổ phụ trách mỹ thuật này của cô là cơ hội khó có được, bỏ lỡ lần này chỉ sợ không còn lần sau nữa, cho nên cậu mới dặn dò mọi người cùng giấu cô, để cô yên tâm làm việc."
Đông Tâm nghe xong cái mũi khẽ chua xót, không phải vì cảm động mà là vì tức giận đến mức không nói lên lời! Cái tên Tô Lịch khốn kiếp này! Anh ta dựa vào cái gì mà thay cô làm chủ chứ! Lại dựa vào cái gì mà gạt cô chuyện ba cô bị bệnh?!! Nghĩ đến đây Đông Tâm gấp gáp nói: "Vậy bệnh của ba tôi....."
"Yên tâm, đã có kết quả rồi, chỉ là chút bệnh nhỏ thôi."
Nghe Tô Yến nói xong Đông Tâm mới thở phào một hơi, cùng lúc đó lại nghe Tô Yến nói tiếp: "Còn chuyện trưa nay...."
Đông Tâm nghe được mấy từ chuyện buổi trưa trái tim nháy mắt giật thót, quả nhiên lại nghe Tô Yến nói tiếp: "Trưa nay thực ra vì ba Đông lại phát bệnh, cậu nhỏ nhận được điện thoại của mẹ cô thì vội vã đưa lão nhân gia vào bệnh viện. Trùng hợp hôm nay bác sĩ Hoàng lại nghỉ phép, cho nên cậu nhỏ mới gọi điện cho bác sĩ Hoàng."
Đông Tâm nhíu mày: "Bác sĩ Hoàng?"
Tô Yến gật đầu: "Bác sĩ phụ trách ba Đông là ba của Hoàng Hiểu Tây."
Đông Tâm nghe xong mới hiểu ra. Đúng vậy, sao cô lại quên mất chuyện trước kia Hoàng Hiểu Tây ở cùng một đại viện với Tô gia, mà trong đại viện đều là bác sĩ của bệnh viện, cho nên....
"Đúng vậy." Tô Yến gật đầu: "Cậu nhỏ gọi điện cho bác sĩ Hoàng, bác sĩ Hoàng vội vã đến bệnh viện nên để con gái lái xe đưa mình đến."
Đông Tâm nghe xong thì khiếp sợ, cho nên lúc đó cô hỏi Tô Lịch có đang ở cùng Hoàng Hiểu Tây không, anh mới nói đúng. Thì ra là như vậy. Sau khi biết rõ chân tướng, trong lòng Đông Tâm ngũ vị tạp trần, không biết nên vui hay nên giận. Nếu bây giờ Tô Nhị Hóa đứng trước mặt cô cô nhất định, nhất định sẽ bóp chết anh.
Con hàng này tưởng mình đang đóng phim tình cảm Quỳnh Dao chắc! Lúc nãy bọn họ nháo đến mức đó rồi mà anh còn không nói thật. Nếu như không phải Tô Yến dẫn cô đến bệnh viện phỏng chừng chuyện đầu tiên cô làm sau khi đến Đế Đô là gửi thư ly hôn cho Tô Lịch quá?
Tô Yến cười khổ nói: "Được rồi, chân tướng tôi đã nói hết cho cô rồi. Cùng không biết cậu nhỏ sau khi biết tôi mật báo có truy sát tôi không nữa."
Đông Tâm xoa tay, xoay người muốn rời đi: "Tôi đi tìm anh ấy!"
Ai ngờ vừa dứt lời lại bị Tô Yến cản lại: "Tốt nhất cô nên nghĩ xem nói như nào với cậu ấy trước đã."
Đông Tâm trừng mắt: "Nói theo tình hình thực tế chứ sao nữa! Xem tôi đánh chết anh ta như thế nào! Lại dám lừa tôi lâu như vậy!"
"Không phải...." Tô Yến lắc đầu, "Thực ra lúc nãy cậu nhỏ không phải không muốn nói với cô sự thật, mà là cậu ấy tức giận."
"Tức giận?" Đông Tâm nghe xong im lặng một lúc mới hiểu ý Tô Yến. cùng lúc đó dáng vẻ tràn đầy uất ức của Tô Lịch hiện lên trước mắt, anh nói: "Anh tưởng rằng giữa chúng ta ít nhất vẫn có một chút tín nhiệm..."
Đúng, không sai. Tô Lịch xác thực là tức giận. Anh giận cô không đủ tin tưởng anh, không ngừng nghi ngờ anh. Ngẫm lại cũng phải, bên này Tô Lịch vì lo lắng cho vợ mình nên mới gạt cô chuyện ba vợ bị bệnh, trong lúc anh không có lúc nào là không suy nghĩ cho tâm trạng của bà xã đại nhân thì đối phương lại nghi ngờ anh? Haizzz, nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn trách cô được! Ai bảo Tô Lịch lừa cô chuyện của Hoàng Hiểu Tây chứ? Là phụ nữ ai gặp phải chuyện này mà chẳng nghĩ xiên xẹo?
"A..... vậy tôi nên làm gì bây giờ?" Nhất thời Đông Tâm gấp đến độ vò đầu bứt tai. Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên. Thấy là số lạ, Đông Tâm cũng không nghĩ nhiều liền bắt máy nhưng không nói gì. Đầu dây bên kia khựng lại một chút, sau đó mới hắng giọng nói: "Xin chào, xin hỏi cô có phải vợ của ngài Tô Lịch, Đông Tâm không ạ?"
"Đúng vậy. Anh là....?"
"Tôi ở bên cấp cứu 120, Tô Lịch gặp tai nạn trên đường cao tốc đến sân bay. Phiền cô đến bệnh viện ngay lập tức ạ."
Đông Tâm: "!!!!