Đông Tâm đi theo Tô Lịch về nhà, dọc đường đi, cho dù Đông Tâm chọc ghẹo hay nói gì đi chăng nữa thì Tô Lịch cũng không ừ hử câu nào, cuối cùng Đông Tâm cũng cảm thấy bực. Không phải chỉ là lén trốn anh đi họp mặt uống vài ly rượu với bạn học cũ thôi sao? Cần thiết phải làm đến thế này cơ à?
Được, không nói thì không nói!
Vợ chồng son liền cứ như thế mà đi về đến nhà. Vừa bước vào nhà, Đông Tâm đang định duỗi tay bật đèn thì lại bị Tô Lịch ôm lấy từ đằng sau. Cảm giác được hô hấp ấm áp của Tô Lịch ở bên tai, đầu Đông Tâm ong lên, chợt nghe Tô Lịch thấp giọng nói: "Lúc nãy Âu Dương Lai nói gì với em?"
......
- --------
"Lúc nãy Âu Dương Lai nói gì với em?" Vừa dứt lời Tô Lịch liền cảm thấy người trong lòng khẽ run lên một cái, lập tức vừa lòng cong môi cười. Bây giờ mới biết sợ à?
Vốn là chiều nay Tô Lịch về sớm là muốn cho bà xã một kinh hỉ cho nên không nói trước cho Đông Tâm, chỉ đến khi xuống máy bay xong mới hỏi đối phương tối nay định ăn tối ở đâu. Sau khi biết bà xã nhà mình không có lịch trình gì, Tô Lịch liền nóng lòng như lửa đốt bôn ba về nhà, trên đường về còn cố ý vòng qua siêu thị một chuyến.
Nhưng ai ngờ lúc Tô Lịch trở về nhà thì chờ đón mình chỉ có căn phòng không nhà trống. Nhìn căn nhà vắng vẻ, Tô Lịch còn đang suy nghĩ không biết bà xã ở đâu thì nhận được điện thoại của Trình Nham. Trình Nham vừa lên tiếng liền hỏi tối nay Tô Lịch có đi không. Tô Lịch nghe xong hơi híp mắt hỏi lại, "Đi đâu?"
"Hợp lớp chứ đi đâu nữa? Bà xã nhà tôi đã lái xe đi đón bà xã nhà cậu rồi đây này. Sau khi tan làm cậu lái xe từ cơ quan tới thẳng đây luôn hử? Tiện đường qua đón tôi luôn với, tôi bây giờ đang ở chỗ sở giám định của các cậu này."
....
Sau đó chính là dự tiệc. Vốn Tô Lịch đã hạ quyết tâm nhìn thấy Đông Tâm sẽ lập tức trở mặt, nhưng không ngờ đợi đến khi bản thân nhìn thấy cô rồi thì đáy lòng lại không nhịn được mềm nhũn. Hôm nay Đông Tâm mặc một chiếc áo lông dệt kim màu trắng gạo hở cổ, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, cả người toát lên vẻ dịu dàng động lòng người. Khuôn mặt cô trắng nộn, hình như có trang điểm nhẹ, đôi mắt cũng sáng đến mức làm người ta hốt hoảng. Cả buổi Tô Lịch đều kiềm chế bản thân, anh rất sợ chỉ một phút sơ xảy thôi anh sẽ lập tức nhào lên cắn lấy đôi môi kiều diễm kia của Đông Tâm. Còn cả những phần váy bồng bềnh ở bên dưới nữa, anh càng nhìn càng muốn đi tới sờ vài cái!
Khẽ cắn vành tai tinh xảo của Đông Tâm, lúc nãy Tô Lịch mới khẽ thở dài nói: "Đông Tâm, em được lắm! Đã bao nhiêu lâu rồi em không trang điểm? Hôm nay trang điểm đẹp như thế là để cho ai ngắm? Hả? Còn có....." Tô Lịch vừa nói vừa ôm eo Đông Tâm, cánh tay siết chặt lại, nhíu mày: "Em lại trốn anh giảm béo đúng không? Sao eo lại bé xíu thế này?"
"Anh buông em ra trước đã." Đông Tâm thực khóc không ra nước mắt. Cô muốn nói với Tô Lịch, thực ra giảm béo là vì anh, trang điểm cũng là vì anh. Chẳng qua hôm nay đúng lúc bị Văn Tử bắt được kéo đi tham gia họp lớp, rồi lại trùng hợp bị anh bắt tại trận thôi.
Đông Tâm nghĩ nghĩ, quyết định xuống tay từ vấn đề đơn giản nhất.
Cô hắng giọng nói: "Lúc nãy Âu Dương Lai không nói gì với em cả, chỉ là chào hỏi thôi. Mãi đến hôm nay tham gia họp lớp em mới...." Đông Tâm còn chưa nói xong thì môi Tô Lịch đã không chờ được mà ép xuống. Cùng lúc đó bàn tay to lớn cũng du tẩu từ trên lưng Đông Tâm xuống đến mép váy. Duỗi tay sờ sờ phần ren ở váy của Đông Tâm, Tô Lịch cười xấu xa: "Mới mua à? Chất liệu không tệ lắm. Để anh xem..." Nói xong tay liền dùng sức, váy liền bị kéo xuống....
- ---------
Sau khi hung hăng thu thập Đông Tâm hai lần Tô Lịch mới đứng dậy đi tắm. Lâu lắm rồi không chơi trò yêu tinh đánh nhau nên Đông Tâm cảm thấy cả người rời rạc, vừa khẽ cử động một cái là thấy xương cốt lên tiếng biểu tình. Vì quá mệt mỏi nên trong lúc đợi Tô Lịch tắm xong, Đông Tâm đã mơ mơ màng màng thiếp đi. Không biết qua bao lâu chợt nghe được tiếng dép lê loẹt quẹt trên sàn nhà, trong mông lung Đông Tâm biết là Tô Lịch đã tắm xong, cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không có sức lực mà mở mắt, trong lúc đang lẫn lộn giữa tỉnh và mê thì lại cảm thấy trên tay nặng xuống....
Tô Lịch đem thứ gì đó đặt lên tay cô.
Đông Tâm bỗng nhiên trợn mắt dậy, liền thấy trên tay có một cái túi giấy, toàn bộ trong túi đều là đồ trang điểm của một nhãn hiệu của Pháp, từ sữa rửa mặt đến tẩy trang, từ kem dưỡng ẩm đến kem dưỡng da mặt, cần gì có nấy.
Đông Tâm kêu lên một tiếng, đầu óc hoạt động trở lại, đôi mắt lóe sáng: "Cho em?"
Tô Lịch ném cho Đông Tâm một ánh mắt "hỏi thừa" tràn đầy ghét bỏ, "Vốn thấy em lại trốn anh ra ngoài uống rượu nên định không cho nữa, nhưng xét thấy lúc nãy em hầu hạ bổn đại gia không tệ, cho nên thưởng cho em!"
"Chết đi!" Đông Tâm hờn dỗi nói, ngồi bật dậy xem đồ trong túi. Phụ nữ mà, trời sinh yêu cái đẹp. Nhãn hiệu này của Pháp tuy không phải nhãn hiệu cao cấp xa xỉ gì, nhưng đồ trang điểm dưỡng da vốn cũng không rẻ, Tô Nhị Hóa mua cả một bộ thế này ít nhất cũng phải hết 4, 5 vạn rồi.
Bàn tính nhỏ trong lòng khẽ lạch cạch tính, Đông Tâm vừa xót tiền vừa không nhịn được cảm thấy lâng lâng. Hừ hừ, ai nói Tô Nhị Hóa nhà cô không biết lãng mạn chứ, người ta đi công tác về con biết mua quà cho bà xã nè.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Đông Tâm vẫn tỏ ra rất bình thường, kiêu ngạo bĩu môi nói: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện mua đồ trang điểm cho em thế?"
Tô Lịch cố tình không nhận ra ý của Đông Tâm, thành thật đáp: "Không có gì, thấy giảm giá nên mua thôi."
Đông Tâm nghe xong động tác xoa kem dưỡng ẩm chợt cứng lại, "Giảm giá?"
Tô Lịch ừ một tiếng, không để ý nói tiếp: "10%, còn được tặng mấy miếng mặt nạ nữa đó, ở trong túi cả đấy. Em thử xem xem." Nói xong lại đứng dậy đi lau tóc.
Đầu bên này Đông Tâm đang hóa đá cũng dần phục hồi lại. Thói quen mua đồ của Tô Lịch cô biết, cái tên này từ trước đến nay mua đồ đều không quan tâm đến giảm giá hay không giảm giá, chỉ mua thứ mình cần. Cho nên lần này là thế nào đây? Sao có thế nói ra mấy lời kiểu "thấy giảm giá thì mua" chứ? Hơn nữa mấy thứ chai chai lọ lọ này có mấy đàn ông trên đời hiểu rõ công dụng đây? Tô Lịch sao có thể mua đủ một bộ từ a đến z thế này chứ?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền đổ hêt đồ vật trong túi ra ngoài, đứng nói là đúng, mà phải nói là đủ bộ, từ kem lót đến che khuyết điểm, từ che khuyết điểm đến kem nền, rồi đến tẩy trang và đồ dưỡng... nếu không phải là người chuyên nghiệp căn bản không thể mua đúng và đủ đến thế này.
Cho nên...
Đông Tâm hít sâu một hơi, tự giễu. Sao mình lại trở thành loại phụ nữ đa tâm thế này chứ?! Bộ sản phẩm này rõ ràng là người bán hàng chọn giúp Tô Lịch. Giảm giá ư, có lẽ là Tô Lịch đúng lúc gặp mà thôi. Bình thường cô vốn thích nhãn hiệu này, Tô Nhị Hóa thấy cô thích cho nên trước khi về mới cố tình mua một bộ cho cô. Cho dù không giảm giá thì cũng sẽ mua.
Ừ, chính là như thế.
Đầu bên này Đông Tâm vừa mới cân nhắc xong thì thấy Tô Lịch từ nhà vệ sinh bước ra, "Nước tắm chuẩn bị cho em xong rồi đấy. Em muốn tự đi vào hay để anh ôm vào? Em vẫn xuống giường được chứ?"
Đông Tâm nghe xong mặt lập tức đỏ rực, mắng: "Lăn!"
"Lăn?" Tô Lịch khoanh tay, "Ừ, nếu em muốn lăn vào anh cũng không phản đối, nhưng sẽ phải lau lại sàn đấy."
Đông Tâm: "............."
- ----------------
Bởi vì sắp đến hôn lễ của lớp trưởng nên hôm sau Đông Tâm liền lấy sổ ghi hồng bao lúc mình và Tô Lịch kết hôn ra xem. Trên trang giấy chi chít những cái tên và số tiền hồng bao. Đông Tâm sau khi nhìn con số mà lớp trưởng mừng năm đó xong thì thuận tiện xem luôn của những người khác.
Ừ, Văn Tử đúng là anh em tốt, mừng hẳn một tháng tiền lương. Hừ, Tam Cô cũng ki thật đấy, chỉ mừng có hai trăm. Hả? Đây chính là chị hai thần long thấy đầu không thấy đuôi Tô Minh Tâm đúng không? Mèng ơi, năm ấy chị ấy lại tặng đến tận 5 con số?? Khụ khụ, xem ra bị chị hai này vẫn rất xót đứa em trai út này...
Đông Tâm nhìn nhìn nhìn, cuối cùng phát hiện ở dòng cuối cùng có một con số rất kì lạ: 4625. Mà tên khách lại là một dấu hỏi chấm. Đông Tâm lấy làm lạ nên nhắn tin Wechat hỏi Tô Lịch. Một lúc sau Tô Lịch mở trả lời, nói năm đó người đưa hồng bao này không để lại tên trong danh sách, trong danh sách khách mời cũng không tra được ra là ai, mà đến tận bây giờ cũng không biết là ai đưa nữa.
Thấy vậy Đông Tâm hơi líu lưỡi, lòng hiếu kì treo lơ lửng giữa không trung. Thành phố có tập tục đưa tiền mừng là đưa số chẵn chứ không đưa số lẻ, nếu nói hai người bọn họ đắc tội ai, bọn họ cố tình đưa số lẻ nhưng cũng không đến mức đưa tới 4 ngàn 6 chứ? Hơn nữa tại sao lại là 4625 mà không phải 4725 hay 4525? Rốt cuộc con số này có ý nghĩa gì đây??
Đầu bên này Đông Tâm còn đang chống cằm suy nghĩ, Tô Lịch đã gửi tin nhắn tới, "Nhưng anh nhớ lúc đó phía sau hồng bao có ghi một câu, hình như là <tiền xu nặng quá, đổi sang tiền giấy đi>."
Đọc đến đây đồng tử Đông Tâm chợt co rút lại, bên tai nhất thời vang lên một giọng nói non nớt: "Từ giờ trở đi mỗi ngày cậu hãy để ra một đồng tiền xu, đợi lúc tớ kết hôn cậu hãy lấy số tiền này ra làm tiền mừng đám cưới nhé."
Đông Tâm chớp chớp mắt, dường như cảnh tượng của một buổi trưa rất nhiều năm trước lại hiện về. Lúc đó cô nằm bò lên bàn, lười biếng nói với Âu Dương Lai ngồi bên cạnh những lời này. Lúc đó Âu Dương Lai trả lời thế nào nhỉ? Đúng rồi, hình như lúc đó cậu ta cười khổ lắc đầu: "Vậy cậu phải kết hôn sớm một chút nhé, nếu không cậu ế đến già thì tớ lấy đâu ra tiền mừng bây giờ?"
Đông Tâm nhẩm tính sơ sơ, 4625, đúng là khoảng 12 năm lẻ 6, 7 tháng gì đó. Chẳng lẽ số tiền này thực sự của Âu Dương Lai đưa?
Đông Tâm cắn môi, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Năm đó mấy lời nói vui đùa đó cô đã sớm ném ra đằng sau đầu, nhưng không ngờ đối phương lại vẫn nhớ kĩ trong lòng. Nhưng nếu như thế thì lúc trước khi gặp lại ở chợ đêm, lúc cô chào hỏi sao Âu Dương Lai lại nói không quen cô chứ? Ngạo kiều à? Cũng không ngạo kiều đến mức đó chứ?
Nghĩ như vậy, Đông Tâm chợt nhớ ra hôm qua Âu Dương Lai có đưa cho mình một tấm danh thiếp. Cô lấy danh thiếp từ trong ví tiền ra xem, vừa lướt nhìn một cái lập tức ngẩn người.
Trên danh thiếp, ba chữ số cuối cùng của số điện thoại, đã bị người ta dùng bút...tô....đen.....
Đông Tâm: (⊙﹏⊙)b, Tô Lịch Tô đại dấm chua, rốt cuộc anh còn có thể ấu trĩ đến mức nào được nữa đây??