Một tháng trôi qua…
Tại An Cư lâu, Hàn Phong đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Sau khi ở trong thạch động một đêm, Hàn Phong theo thông đạo ban đầu mà trở ra ngoài. Lúc này sự cố tuyết lở cũng đã kết thúc, hắn cũng bắt gặp hai người Nhạc Phi Tuyết đang rối rít tìm kiếm. Các nàng lo lắng cho an nguy của hắn vô cùng, cuống cuồng chạy ngược xuôi truy tung cả đêm ròng rã. Đến khi nhìn thấy Hàn Phong, Nhạc Phi Tuyết không kìm lòng nổi mà ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.
Thế nhưng…
Hắn chỉ bất động đứng đó, hai chân như chôn chặt xuống tuyết, miệng không nói lấy một lời. Còn đôi mắt, lúc này đã trở nên vô hồn, không chút sức sống.
Khẽ đẩy nàng ra, Hàn Phong lê bước chân nặng nhọc trở về tửu lâu. Nhạc Phi Tuyết và Sương Nhã thì bị hành động này của hắn làm cho thất thần, vội vã đuổi theo níu tay, quan tâm hỏi han hắn.
Tuy nhiên… vẫn không có một lời đáp trả nào.
Về đến An Cưu lâu, Hàn Phong khóa ngay cửa phòng lại, nằm vất xuống giường, bỏ mặc Nhạc Phi Tuyết bên ngoài đập của la hét mỗi lúc một lớn hơn. Nàng mặc kệ hết thảy, quyết không bỏ mặc, mãi đến lúc sau Nhạc Vũ bất đắc dĩ phải đánh ngất nàng mà mang trở về Cực Lạc tông. Môn quy nơi này rất nghiêm khắc, không giống như Nam Vũ các là nhà của nàng, vì vậy Nhạc Vũ không thể không bất kính.
Mặc dù đã trưởng thành hơn trước, thế nhưng lần này Hàn Phong cũng không thể nhanh bĩnh tĩnh. Bất quá, đây cũng không phải là lần đầu hắn bị đả kích, chỉ sau ba bốn ngày tĩnh tâm, cộng thêm Đao lão ra sức khuyên nhủ từ nhẹ nhàng đến mắng chửi thậm tệ, Hàn Phong cuối cùng cũng khôi phục tâm tình. Bất giác, tâm tính của hắn lại được rèn dũa thêm một phần kiên định, suy nghĩ cũng dần thành thục hơn.
“Ta phải cố gắng hết mình, thay cả phần của đại ca nữa. Mặt khác, sau này chuyện không liên quan đến mình thì phải tìm cách tránh đi. Dù điều này có đi ngược lại lí tưởng sống của bản thân thì ta cũng phải thay đổi. Ta không thể chết một cách oan ức, không thể phụ lòng của đại ca, phụ lòng của cha được.” – Hàn Phong đã thầm hạ quyết tâm như vậy.
Trong một tháng thời gian, Hàn Phong xin nghỉ việc ở tiệm xảo tượng, chuyên tâm phục dụng đan dược của Sương Nhã để tu luyện. Cứ cách một tuần hắn dùng một viên, đến nay đã tiêu hao sạch sẽ. Lần đầu sử dụng đan dược, Hàn Phong nhận ra tốc độ hàn khí lưu chuyển trong cơ thể nhanh hơn bảy tám lần khiến hắn mừng rở không thôi. Vì vậy, ngoại trừ ba bữa ăn uống qua loa hắn đều điên cuồng tu luyện, tham lam tăng cường năng lượng Băng Tâm Tuyết Ảnh. Nhờ trước đây đã từng đạt đến cấp năm cảnh giới cơ sở nên đã có sẵn căn cơ, cộng thêm tốc độ thần kì của đan dược, chỉ hơn một tuần tu vi Hàn Phong bay vọt từ cấp hai lên đến tận cấp sáu. Kết quả này cũng đủ để hắn trợn mắt há mồm một phen.
Tuy nhiên, từ cấp sáu trở đi Hàn Phong là lần đầu tu luyện, không hề có chút kinh nghiệm nào từ trước, hơn nữa đan dược đã dùng qua một lần nên hiệu quả giảm hẳn, cuối cùng mới giúp hắn đột phá đến tám cấp công pháp cơ sở.
Hiện tại cũng đã trôi qua một tháng thời gian, khỏa đan dược cuối cùng cũng đã được Hàn Phong phục dụng luôn. Ngồi ở trên giường, từng mảng hàn khí lượn lờ quanh thân thể hắn, trên tóc và chân mày đã dần kết tủa từng mảnh băng vụn. Đoạn, hai tay Hàn Phong đang đặt trên đùi chậm rãi di chuyển lên trước ngực. Một lực hút kinh người từ trong thân thể hắn tỏa ra, toàn bộ hàn khí và băng vụn trên người lần lượt hóa thành chất lỏng rồi nương theo lỗ chân lông mà quán trú vào thân thể Hàn Phong.
Bùm.
Đã đạt đến cấp chín rồi.
Hàn Phong chậm rãi mở mắt, miệng thở ra một ngụm trọc khí. Hắn đưa bàn tay ra trước tầm nhìn rồi khẽ nắm chặt lại. Không thể đột phá đến cảnh giới Võ đồ, thâm tâm hắn không khỏi có chút thất vọng. Tất nhiên, suy nghĩ này của Hàn Phong để lọt vào tay người khác tất sẽ được tặng miễn phí một trận mắng chửi thậm tệ. Tốc độ kinh người như vậy còn chưa thỏa mãn, vậy ngươi muốn thế nào?
Mà thời gian qua Nhạc Phi Tuyết cũng ghé thăm hắn mấy lần, bất quá trông thấy Hàn Phong đã khôi phục tâm tình, hơn nữa lại chuyên tâm tu luyện, nàng cũng phần nào yên lòng, hơn nữa cũng không muốn gây trở ngại cho hắn nên đành trở về.
Đột nhiên, một tay Hàn Phong đưa ra phía trước, từ đó lập lòe lam quang kì dị. Chỉ thấy bàn tay đó của hắn run rẩy một hồi, lần lượt từng đợt hàn khí trong cở thể theo đó mà điên cuồng quán nhập vào, xoay tròn, kết thành một băng cầu nhỏ lơ lửng trên tay.
“Thiểm Ngụy Châu”
Roẹt.
Nắm tay Hàn Phong bóp chặt, băng cầu nọ liền tan vỡ, hóa thành hàn khí quay ngược trở về thân thể Hàn Phong. Vài giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn, xem ra với năng lực hiện tại sử dụng võ kĩ này cũng đã có phần hơi miễn cưỡng với Hàn Phong, đủ thấy uy lực của nó cao cỡ nào. Mặc dù có được ưu thế bưu hãn của Băng Tâm Tuyết Ảnh, cảnh giới chưa đạt đến Võ đồ song Hàn Phong có thể tạm thời sử dụng được võ kĩ thứ nhất của Cửu Thiên Quyết: Thiểm Ngụy Châu.
Cửu Sát tông nổi tiếng bởi năng lực tấn công kinh thiên động địa, thế đánh dũng mãnh không thể cản phá toàn bộ đều là nhờ vào Cửu Thiên Quyết này. Tâm niệm của họ là lấy công làm thủ, đánh cho đối thủ không thể làm gì ngoài việc ngậm đắng nuốt cay mà đỡ đòn. Cửu Thiên Quyết bao gồm chín võ kĩ khác nhau, cấp độ tăng dần, uy lực bất phàm. Đặc biệt, chúng có thể thiên biến vạn hóa phối hợp nhau tạo thành một chuỗi tấn công liên hoàn vô cùng khủng bố, năng lực cao thấp của đệ tử Cửu Sát tông cũng dựa vào khả năng kết hợp những võ kĩ này mà đánh giá. Vì vậy, người ta vẫn thường nói rằng giao đấu với họ cũng giống như một người đang đánh mà thôi.
Các loại võ kĩ đều được phân thành thiên địa huyền hoàng bốn cấp, trong đó thiên cấp võ kĩ là quý hiếm nhất. Ngoài ra, mỗi cấp võ kĩ cũng được chia ra thành sơ, trung, cao ba giai.
Bộ một Cửu Thiên Quyết mà Hàn Phong đang giữ có tổng cộng hai võ kĩ: Thiểm Ngụy Châu, Lưỡng Long Tranh Châu và Đại Đạo Thăng Thiên là một võ kĩ phụ trợ, cả ba đều đạt Huyền cấp trung giai. Thiểm Ngụy Châu sử dụng bằng cách dồn một lượng lớn năng lượng băng hàn ra bàn tay, sau đó kết thành băng châu mà công kích đối thủ. Thoạt nhìn thì thứ này giống như võ kĩ căn bản, tuy nhiên, uy lực thực sự của nó là tính bất ngờ và đa dạng trong phối hợp công kích liên hoàn. Khi Thiểm Ngụy Châu kích nổ sẽ hóa thành băng chông sắc nhọn oanh tạc kẻ thù. Bất quá, người mới luyện võ kĩ này ban đầu chỉ có thể sử dụng ở cự li gần mà thôi, đến khi thuần thục mới có thể xạ kích được, tất nhiên nếu cảnh giới cao cũng có năng lực tạo ra nhiều băng cầu cùng một lúc. Chỉ thoạt nhìn cũng nhận ra rằng đây là một võ kĩ vô cùng thực dụng, cũng vì lí do này mà Hàn Phong cố gắng tập luyện nó thời gian qua.
Tuy nhiên, Cửu Thiên Quyết là võ kĩ độc môn không truyền ra ngoài, Hàn Phong cũng không thể tùy tiện sử dụng, một khi bị bắt gặp tất sẽ nhận phải hậu quả khôn lường. Điều này cũng có nghĩa là một khi hắn dùng đến Thiểm Ngụy Châu thì bắt buộc phải giết người bịt miệng.
Nhìn thấy thành quả đạt được trong một tháng chuyên tâm tu luyện, khóe miệng Hàn Phong nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó, hắn liền tắm rửa và thay một bộ y phục mới, dự định ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành. Đây là một quyết định vô cùng sáng suốt, nếu bây giờ mà hắn tiếp tục tu luyện thì sớm hay muộn cũng tẩu hỏa nhập ma mà thôi.
Bước ra đến cửa ngoài An Cư lâu, Hàn Phong tham lam đưa mũi lên hít lấy từng đợt không khí trong lành. Một cảm giác thư thái lan rộng toàn bộ cơ thịt và kinh mạch trên người khiến hắn có cảm giác lâng lâng khó tả.
“Chà, một tháng cắm đầu trong phòng thật quá mức ngột ngạt. Đã lâu rồi không được thư giãn như thế này. Ôi, cảm giác thật là thoải…”
Rầm…ầm ầm!
Cảm khái còn chưa được bao lâu, hai mắt Hàn Phong liền tối sầm một mảng. Hắn vừa rồi đã bị người khác va vào, đẩy thẳng đến một góc tửu lâu, lực đạo mạnh đến mức đánh tan cánh cửa thành từng mảnh vụn, bụi tuyết bay ngập trời. Mà người nọ hiện đang nằm đè lên người Hàn Phong, sắc mặt tái mét, miệng đầy máu tươi. Đây là một thiếu niên, tuổi chỉ tầm mười một, mười hai, thân mặc một bộ áo vải màu đen, trước ngực mang huy hiệu hình đơn đao màu trắng.
Cách đó không xa, một tên thiếu niên khác trạc tuổi Hàn Phong đang đứng khoanh tay, vẻ mặt phi thường vênh váo.
-Hắc hắc, thì ra đao pháp của Cuồng Đao võ quán chỉ là vậy thôi sao, thật làm ta quá mức thất vọng rồi. – Tên này huênh hoang vểnh mặt lên nói. Chỉ nhìn sơ qua cũng biết hắn mười mươi là thủ phạm đã đả thương hắc bào thiếu niên.
-Đặng Tiểu Cương, ngươi bất quá cũng chỉ là một con chó cắn càn mà thôi. Chẳng qua chỉ là tu luyện sớm hơn ta một vài tuổi, tưởng được như vậy là giỏi lắm hay sao? – Thiếu niên kia cũng đã lồm cồm bò dậy, miệng phun ra một ngụm máu còn ứ trong cổ họng rồi không khách khí mắng chửi lại.
Trong khi đó, Hàn Phong sau một màn tai bay vạ gió này cũng đã hoàn hồn. Sau khi kiểm tra thấy thân thể không có gì bất ổn, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhìn thấy một màn trước mặt, hắn thật không kìm được mà nguyền rủa ông trời một phen thậm tệ trong lòng, đồng thời cũng lôi luôn gia phả của hai tên tiểu gia hỏa này ra trên dưới điểm danh một lượt.
“Thật là quá mức khốn nạn. Bộ Hàn Phong ta bị sao quả tạ chiếu hay sao vậy, vừa mới chỉ bước chân ra ngoài, chưa kịp thư giãn đã gặp phải xui xẻo. Rốt cuộc trên đời này còn có thiên lý hay không hảaaaa ?”
Bất quá mắng chửi thì mắng chửi, Hàn Phong cũng nhẹ nhành rời sang một bên khỏi chốn thị phi này, hắn còn chưa có quên quyết tâm đề ra cách đây không lâu.
Mà tên Đặng Tiểu Cương lúc này cũng vì bị chửi mà thẹn quá hóa giận, mặt nổi đầy gân xanh, lấy tay trỏ thẳng vào hắc bào thiếu niên mà đớp lại:
-Ngươi con mẹ nó Hàn Qui Tích, ngươi là cái thối tha gì mà dám lên tiếng ở đây. Ta mà là chó thì… thì ngươi cũng chỉ là một con ve chó, sống kí sinh trên người ta mà thôi. Đồ ăn bám chó má!
Câu này vừa lọt vào tai, Hàn Phong không khỏi ngã ngửa một phen. Cái tên này chỉ số thông minh cũng thật quá cao nha, ai đời người ta chửi mình là chó thì thôi đi, lại còn khẳng khái thừa nhận, ấy vậy mà cũng nghĩ ra cái danh hiệu “con ve chó” nữa. Kì tài, đúng là kì tài.