Nhật Nguyệt Vô Thường

Chương 15






Đã một tuần kể từ lúc Hàn Phong trở về nhà. Thời gian qua, hắn hoàn toàn không chịu được cú đả kích trầm trọng này, sáng tối chỉ biết lang thang như kẻ mất hồn. Mặc dù Nhạc Phi Tuyết đã hết lòng an ủi song vẫn không mảy may có chút tác dụng. Nàng cũng ra sức kéo hắn về Nam Vũ các, tuy nhiên, hắn tựa như chỉ muốn làm bạn với đất trời, lảo đảo bước đi, mặc kệ nàng với hai hàng nước mắt tuôn rơi.



Sắc trời đã ngả tối, từng ngọn đèn lồng trước các cửa hiệu trong thành nối đuôi nhau chiếu sáng, tạo thành một khung cảnh sặc sỡ tươi đẹp. Lúc này, tại một góc tối trong Hoàng thành, một thiếu niên gầy gò đang ngồi co quắp, mặt úp xuống đầu gối mà ngủ. Thân hình hắn gầy gò, tóc phủ kín mặt mũi không thấy rõ tướng mạo, quần áo rách rưới, bẩn thỉu và lem luốc không khác gì một kẻ ăn xin.



-Cha!



Đột nhiên, người này tỉnh dậy khỏi cơn mê, la lớn một cách bi thảm. Hắn là Hàn Phong, lại một đêm nữa, thảm cảnh kinh hoàng của gia tộc lại bám lấy hắn trong ác mộng, tuyệt đối không có ý buông tha. Bất giác, nước mắt hắn lại rơi lã chã, mặn đắng.



Thở ra một hơi chán chường, lấy tay chống dậy, Hàn Phong lảo đảo bước ra khỏi con hẻm, hòa cùng dòng người tấp nập qua lại, đi về phía trước một cách vô định. Một tuần qua, khí linh Nhật Nguyệt đao hoàn toàn bảo trì yên lặng, không hề khuyên ngăn hay nói bất cứ điều gì. Đơn giản vì lão hiểu rằng cú đả kích này ngoại trừ bản thân hắn tự vượt qua thì không ai có thể giúp hắn cả.




Đến ngã tư đường, một căn tửu lâu hiện ra trước mắt Hàn Phong. Đứng lại đắn đo một hồi, cảm thấy đã đói, hắn lê chân bước vào, chọn một bàn trong góc rồi lôi ra một viên tinh thạch, vứt trên mặt bàn. Tên tiểu nhị ban đầu thấy vẻ ngoài thê thảm của Hàn Phong vốn tính đuổi ra song lại thấy viên tinh thạch nọ thì hai mắt sáng lên, hắn liền niềm nở bước về bàn Hàn Phong mà mời chào:



-Khách quan dùng gì ạ, ở đây có đủ mọi thứ có thể làm ngài hài lòng. Ví như “vịt quay ngũ vị”, “ốc nhồi hoàng kim”, còn có cả…



Tên này ăn nói vô cùng lưu loát, thoáng chốc đã lôi toàn bộ trên dưới thực đơn trăm món ra mà quảng cáo, món này ngon như thế nào, nguyên liệu ra làm sao, hoàn toàn đầy đủ, đến nỗi nước bọt văng tung tóe khắp nơi.



-Ngưng. Một dĩa mì xào và năm cái bánh bao. – Hàn Phong cũng bị tên này rửa mặt cho tỉnh ngủ, vội vàng gọi món để thoát nạn.



Tên tiểu nhị dạ dạ vâng vâng vài câu rồi nhặt tinh thạch bỏ đi. Vài phút sau, thức ăn đã mang tới, Hàn Phong chậm rãi lấp đầy cái bụng của mình. Nơi này vốn là Túy Hoa lâu, cũng được xếp vào dạng tửu lâu lớn trong Hoàng thành, thức ăn cũng thuộc loại xa xỉ. Tuy nhiên, thực phẩm vào miệng Hàn Phong lúc này lại chẳng có chút mùi vị, nếu muốn nói có thì cũng chỉ có vị đắng mà thôi. Nói đúng hơn, hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức, ăn uống có lẽ cũng chỉ là cầm hơi mà sống qua ngày.



Cách bàn Hàn Phong không xa có hai trung niên nhân đang ngồi uống rượu. Một người mặt dài môi mỏng, đôi mắt dài hẹp ẩn chứa vẻ gian xảo vô cùng, thân hình gầy gò, lưng đeo trường kiếm. Người còn lại lưng hùm vai gấu, mắt to mày rậm, nhìn có vẻ hung dữ và hào sảng, tay giữ khư khư thanh đơn đao. Cả hai đều mặc trường bào màu xanh, cảnh giới Võ đồ cấp chín, hiển nhiên là cùng một tông phái nào đó, đang nhỏ to nói chuyện.



Lúc này, từ ngoài cửa, một lão già tuổi ngoài sáu mươi, tóc bạc thưa thớt tùy ý phủ quanh đầu đang run rẩy bước vào. Bề ngoài của lão nhìn qua cũng đủ khiến người ta thương tiếc, một chân bị cụt, da dẻ nhăn như táo khô, di chuyển khó khăn tựa như sắp ngã. Còn về y phục, nếu xét về độ thê thảm, rách rưới thì Hàn Phong phải nhận làm sư tổ.



Tên tiểu nhị thấy lão thì cũng chẳng biết xử lý làm sao, đuổi thì không nỡ, thậm chí có khi còn bị người khác mắng chửi là không biết “kính già yêu trẻ”, cuối cùng phải đành mặc kệ coi như không thấy. Trong ánh mắt thương cảm của tất cả mọi người, lão già một tay chống gậy về phía đại hán mặc áo da hổ ngồi gần cửa, tuổi khoảng ba mươi, lão mang thanh âm khàn đục mà run rẩy cầu xin:



-Đại gia! Xin hãy rủ lòng thương tiếc cho lão đây, lão đã hai ngày không ăn gì rồi.



Đại hán nhăn mặt, quát:




-Cút ngay, nhìn cái bản mặt của ngươi là lão tử hết muốn ăn rồi. Cút!



-Đại gia, lão xin ngài mà… - Lão già đáng thương nài nỉ.



Mọi người trong tửu lâu cũng chỉ biết lắc đầu than thở, kẻ thì thương cảm cho lão già vì chọn nhầm đối tượng, người thì hắng giọng mắng chửi tên kia sao quá “độc mồm độc miệng”. Gã đại hán lúc này mặt đã đỏ au, khỏi bốc đầy đầu. Đoạn, hắn vỗ mạnh tay xuống bàn, đứng dậy hét tướng lên:



-Con mẹ nhà nó, tên thối tha nhà ngươi kiếp trước làm đỉa đói hả!



Hắn vung chân đạp một cước vào lão già nọ, chỉ thấy lão la lên một tiếng thất thanh rồi bay thẳng về phía hai lam bào trung niên, té lăn xuống gầm bàn. Thức ăn và rượu của hai người nọ bị văng tung tóe, tạt thẳng vào mặt tên to con lưng hùm vai gấu, đôi ba miếng thịt nướng bết lên đầu hắn tựa cái nơ. Tên này thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy mà gào:



-Đậu phộng thằng điên kia, ngươi đánh ai thì kệ cha ngươi, nhưng ít nhất phải biết nhìn trước ngó sau chứ. Cặp mắt ngươi sinh ra để dưới mông à?



-Lão tử thích đánh ai thì đánh người đó, hắn bay về ngươi là do ngươi vận khí chó má. Nếu không muốn giống hắn thì câm họng ngay cho lão tử. – Đại hán mặc áo da hổ cũng không hề nhún nhường.



Sự việc khiến tất cả mọi người phải trơ mắt ra nhìn song cũng không ai dám bước ra căn ngăn vì sợ tai bay vạ gió. Lúc này, sắc mặt trung niên nhân cầm đao đã tái mét, gân xanh nổi đầy trên trán. Tay hắn ghì chặt chuôi đao toan xuất thủ nhưng chưa kịp làm gì thì đã “Aaaaaaaaaaaaaaa” lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vật xuống. Một màn này làm cho cả toàn bộ tửu lâu trên dưới phải cả kinh. Người này hiện đã nằm dài trên đất, huyết nhục lẫn lộn, gào thét điên cuồng. Nơi chân của hắn từ đầu gối trở xuống đã bị cắt rời, vô số tia máu đang theo đó mà trào ra. Mà lão giả ban nãy ngã xuống gầm bàn đang âm trâm cười, tay vẫn nắm chặt một đoản kiếm còn bê bết máu.



-Ahahahaha! Lý Long, Lý Hổ hai tên cẩu tặc các ngươi giết hại cả nhà ta, làm nhục muội muội ta lại ngu ngốc để cho ta chạy thoát. Hôm nay ta sẽ giết sạch các ngươi, ahahahaha! – Lão già cất tiếng cười điên cuồng mà lạnh lẽo, mang theo cảm giác chua xót. Sau đó, hắn vung người khỏi gầm bàn, lột đi mặt nạ da người trên mặt, để lộ ra tướng mạo thanh niên chỉ độ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, là một Võ đồ cấp hai. Năng lực cải trang thực quá mức xuất thận nhập hóa rồi.



Người mặt dài tên Lý Long sắc mặt trở nên tái mét, hắn không nói một lời liền rút kiếm đâm thẳng vào tên “lão già” nọ, thế kiếm nhanh vô cùng. Kiếm chưa đến nơi, gã đại hán mặc áo da hổ đã lao tới từ bao giờ, tay vung song chưởng đánh thẳng vào ngực Lý Long, người này thì ra đã là một Võ sư. Lý Long cũng không chậm, hắn vội vàng thu kiếm lại, vận ra kiếm khí mà đón đỡ song chưởng.



Ầm.




Kiếm khí và chưởng phong va vào nhau tạo thành tiếng nổ rầm trời, kình khí tỏa ra chấn nát bàn ghế xung quanh khiến mọi người hoảng sợ chạy loạn lên như kiến bò trong chảo nóng. Đáng thương cho tên Lý Long, tu vi của hắn còn kém đại hán mặc áo da hổ một bậc nên bị thối lui liên tục, sắc mặt trở nên xanh xám, trường kiếm trong tay đã bị đánh cho gãy làm hai. Đúng lúc này, tên “lão già” cũng lao lên đâm thẳng đoản kiếm vào ngực hắn. Lý Long bị màn vây công bất ngờ thì không kịp phòng bị, lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim, máu văng xối xả khắp vạt áo, song chưa kịp kêu la đã lĩnh thêm một chưởng cực mạnh vào đầu của tên đại hán da hổ. Thân thể hắn chậm rãi ngã ngửa ra sàn nhà, khóe miệng vẫn run rẩy trào máu, mang cặp mắt oán hận nhìn chằm chằm “lão già”.



“Lão già” cười lạnh, tay vung đoản kiếm chặt đầu Lý Hổ đang vật vã vì dưới đất rồi cùng đại hán mặc áo da hổ phi thân ra ngoài mất dạng.



Đến một lúc sau, toàn bộ người trong tửu lâu mới hoàn hồn trở lại, bàn tán xôn xao. Ở trong góc khuất, đôi mắt Hàn Phong lóe ra quang mang kì dị. Hắn vội vã chạy thẳng ra ngoài, hướng Lưu Tinh hồ mà ba chân bốn cẳng lao tới.



Chạy hơn mười phút, Hàn Phong đã tới sát mặt hồ, hai chân quỳ xuống, soi gương mặt thảm hại của mình vào trong đó. Đoạn, hắn lấy tay mang từng dòng nước mát lạnh rửa sạch mặt mũi mình. Một màn mưu kế vây công giả trư ăn thịt hổ vừa rồi đã làm hắn kinh tâm động phách. Bình thường tên đại hán dù là võ giả cảnh giới Võ sư song muốn giết hai tên Võ đồ cấp chín cũng phải tốn không ít công phu, thế nhưng chỉ cần phối hợp với một tên Võ đồ cấp hai tạo thành mưu kế xảo quyệt lại có thể nhẹ nhàng đồ sát kẻ thù, khiến chúng ngay cả một cái rắm cũng không kịp phóng.



“Trên đời này đâu có thiếu kẻ mang cừu hận. Họ ngày đêm cũng mong tìm cách trả thù, người có khả năng thì tu luyện, kẻ tư chất kém thì dùng mưu kế. Còn ta, ta chỉ biết ngồi đó mà khóc, ta đúng là một tên phế vật mà”



Suy nghĩ một hồi, Hàn Phong quỳ rạp xuống đất, mang thanh âm sắc bén, kiên định mà thề:



-Cha, hài nhi bất hiếu, vô dụng, suốt ngày chỉ biết than khóc, làm nhục nhã gia tộc, mong người hãy tha thứ cho con. Từ hôm nay Hàn Phong con xin thề, sẽ có một ngày, con sẽ mang toàn bộ trên dưới những kẻ hãm hại Hàn gia ta mà thiên đao vạn quả, trả thù cho gia tộc.



Và kể từ đây, truyền kì về một thiếu niên đã bắt đầu, hắn đã rẽ sang bước ngoặt mới cho cuộc đời của mình, bắt đầu đại nghiệp phục thù.