Long Ưng nhìn lướt qua hàng trăm thuyền bè quanh đó, thầm nghĩ nếu quân địch nhảy xuống nước, ở trong hoàn cảnh phức tạp và đa dạng như thế, muốn chặn một cao thủ võ công cao cường, khó như mò kim đáy biển, mà thời gian thì không cho phép tốn thì giờ để nghĩ cách.
Võ Chiếu nói
- Long Ưng!
Long Ưng đáp:
- Lập tức cho thuyền chạy qua bên cạnh thuyền hàng trước thuyền địch ba mươi trượng.
Võ Chiếu nói:
- Còn không làm theo ý của Long tiên sinh?
Võ Thừa Xuyên lĩnh mệnh rời đi.
Võ Chiếu nói:
- Ngươi có diệu kế gì không?
Long Ưng nói:
- Chính là dùng nhanh để khắc chậm, tiểu dân từ mạn trái của thuyền mình phóng tới thuyền địch, nắm chắc năm phần có thể vượt qua khoảng cách gần bốn mươi trượng, rơi vào bên trong thuyền địch.
Võ Chiếu cười khổ nói:
- Nếu ngươi thất thủ thì làm sao?
Thân thuyền rung lên, bắt đầu rời bến tiến lên phía trước, không ngừng tăng tốc theo hướng Long Ưng đã nói. Người đảm nhiệm canh gác của địch nhân tinh khôn thế nào, cũng chỉ cho rằng đó là thuyền đi đêm bình thường, bởi vì khoảng cách thực sự quá xa.
Võ Thừa Xuyên trở về, đứng bên cạnh Võ Chiếu.
Long Ưng hớn hở nói:
- Xảo diệu chính là ở chỗ này. Cho dù tiểu nhân thất bại, vẫn có phương pháp bổ sung cứu trợ.
Thần sắc vui mừng, Võ Chiếu nói:
- Trẫm hiểu rồi!
Võ Thừa Xuyên nghe như thế nào cũng không hiểu.
Hai cột buồm thuyền cuối cùng đến được vị trí Long Ưng yêu cầu.
Long Ưng từ mạn phải thuyền lướt về mạn trái thuyền, nhảy lên, hai chân chống ở mép boong thuyền, hai đùi gập lại, ma công bộc phát, tung người lên trời.
Một đạo hắc ảnh nhanh như ma quỷ, gần như cùng thời gian bắn theo hướng Long Ưng từ đỉnh thuyền, rơi xuống trên lưng hắn, hai chân một trước một sau đứng vững như Thái Sơn, thân khom về phía trước để giảm lực cản không khí. Rõ ràng là Nữ hoàng đế Đại Chu sắc mặt như sương lạnh. Ngoại trừ bà ta ra thì còn có ai có thể phối hợp với Long Ưng không chê vào đâu được như thế này, giống như từng diễn luyện qua trăm ngàn lần.
Góc độ Long Ưng phóng ra rất tài tình, khéo léo, nghiêng nghiêng vọt đi, mượn cánh buồm giữa thuyền che mắt kẻ địch mà lướt qua. Bên địch thấy trên cao có biến, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Quân địch chưa kịp phát lệnh cảnh báo, Long Ưng đã tai nghe tiếng gió phóng đến chỗ thuyền địch, cách còn hai trượng thì hết đà, rơi xuống. Mắt thấy thất bại trong gach tấc, hai chân Võ Chiếu tạo ra một sức hút mạnh mẽ, nâng cao lên, xông về phía trước. Trong chớp nhoáng rơi xuống đỉnh thuyền địch.
Võ Chiếu dùng Thiên Cân Trụy nhảy từ vai Long Ưng xuống, “phanh” một tiếng phá nát đỉnh thuyền mà vào. Âm thanh kêu rên thảm thiết, thịt nát xương tan nổi lên. Thanh thế kinh người đến cực điểm.
Mười tám thân vệ cao thủ ở bốn phía của thuyền địch cũng nhanh chóng lên thuyền.
Long Ưng lăn đến chỗ lỗ bị phá, lập tức ngây người. Trên mặt đất là bảy tám thi thể, từ phía trong, có một kẻ dùng trường mâu đâm về hướng Võ Chiếu, Võ Chiếu bắt lấy đầu mâu, cứng rắn đẩy trường mâu lên hai bước, cản một đao đâm về phía bà ta từ một hướng khác, nhất thời máu tươi bắn ra. Võ Chiếu thuận tay đâm một đầu mâu xuyên qua ngực người cầm mâu bất hạnh kia, lại tiếp tục đâm đầu mâu thủng ngực người cầm đao.
Rồi Võ Chiếu xoay người, cước thứ nhất đá thẳng tới một cây đao đang bay tới, sau đó đá ra liên hoàn cước. Người nọ bị đá, thất khiếu chảy máu bắn tung tóe mà chết.
Lợi hại nhất là không khí trên khoang thuyền như đè nặng xuống dưới, vẻ mặt ai cũng như gặp phải ác mộng đang giãy dụa cố tỉnh lại. Hết thảy tựa như ác mộng không bao giờ dừng.
Ầm!
Vách khoang bị nghiền nát. Chân Bạch Nã Hùng không hổ danh là cao thủ của Đột Quyết, lợi dụng cơ hội thủ hạ đang liều chết bảo vệ mình, để thoát khỏi uy lực Thiên Ma Khí kinh người của Võ Chiếu, phá vách tường trốn đi.
Long Ưng chạy trên nóc thuyền, hai tay giơ lên vận dụng ma kình, giống như mũi tên vọt tới Chân Bạch Nã Hùng, xuất phát sau mà tới đích trước, vượt qua y ngay trước khi y rơi xuống nước.
Chân Bạch Nã Hùng cũng thật lợi hại, lăng không bay lên, cầm đao bổ thẳng về phía Long Ưng.
Long Ưng sớm đoán được nước cờ của y, một chưởng toàn lực đánh ra, trúng ngay cây đao. Toàn thân Chân Bạch Nã Hùng chấn động kịch liệt, cổ tay vỡ nát, đại đao liền rơi xuống. Long Ưng thừa dịp y huyết khí sôi trào, mất sức đánh trả, dùng sức vặn eo lật người lao tới trước, sau đó nhanh chóng dùng mũi chân điểm trúng mấy yếu huyệt trên ngực của y.
“Ầm! Ầm!” Hai người lần lượt rơi xuống hồ nước.
...
Võ Chiếu và Long Ưng ngồi xe ngựa chạy vào hoàng thành.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Trẫm nên ban thưởng cho ngươi như thế nào?
Long Ưng cung kính nói:
- Có thể làm việc cho Thánh thượng chính là phần thưởng lớn nhất của tiểu dân.
Võ Chiếu cười nói:
- Trẫm không muốn nghe ngươi lấy lòng. Như vậy đi, ngày mai ngươi không cần đến Ngự Thư Phòng, cứ ở nhà nghỉ ngơi với kiều thiếp của ngươi đi.
Long Ưng mừng lớn nói:
- Tạ chủ long ân.
Võ Chiếu nói:
- Dừng xe.
Xe ngựa liền dừng lại.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Thánh thượng không cần tiểu dân đi cùng người đến thẩm vấn Chân Bạch Nã Hùng?
Võ Chiếu sát lại gần hắn, hương thơm từ miệng tỏa ra, vui mừng nói:
- Tối nay trẫm không muốn dùng Hoa Tinh Môn trên người y. Trẫm sẽ dùng bí kỹ Thánh môn “Thất Châm Chế Thần” khiến cho y phải nếm mùi đau khổ cả đêm, rồi ngày mai sẽ tiếp tục xử lý y. Mau trở về Cam Thang Viện đi. Còn một khắc nữa là trời sẽ sáng. Mau cút đi!
Ngoài viện một mảnh sương mù, mưa phùn như tơ bao phủ một vùng trời. Trong đầu hắn liền nhớ đến cảnh tượng Võ Chiếu trong khoang thuyền giết địch. Địch nhân võ công cao cường, nhưng từng người đều phải ôm hận trước ma công cái thế của bà ta. Ai cũng không chịu nổi một đòn. Nếu chính diện giao phong, có thể chống lại nổi trăm chiêu của bà ta hay không, hắn cũng không nắm chắc. Khó trách Pháp Minh lại sợ bà ta như thế.
Hắn ngồi xuống, Lệ Lệ ngồi trên đùi hắn, mùi hương thơm ngát, đưa tay sờ soạng khắp người nàng, muốn mượn điều này mà quên hết thảy.
Lệ Lệ thở hổn hển nói:
- Phu quân đại nhân, đến giờ cơm trưa rồi đấy.
Long Ưng càng ghì chặt nàng xuống, nói:
- Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ?
Lệ Lệ yêu kiều rên rỉ:
- Sắp đến giờ Ngọ rồi!
Long Ưng suy nghĩ một chút, cũng muốn dùng cơm với ba cô gái, liền vội vàng rửa mặt, thay quần áo, đến nội đường dùng cơm trưa với các nàng. Hắn phát hiện, đồ ăn hôm nay thoạt nhìn như đơn giản, nhưng lại rất ngon, rất có tư vị của bữa cơm gia đình, liền kinh ngạc hỏi:
- Ai nấu vậy? Ăn rất ngon.
Ánh mắt ba cô gái long lanh nhìn hắn.
Tú Thanh nói:
- Là ba tỷ muội thiếp làm. Đa tại phu quân đại nhân đã tán thưởng.
Khuôn mặt Lệ Lệ bắt đầu đỏ ửng, cười duyên nói:
- Phu quân đại nhân khen thưởng chúng thần thiếp như thế nào?
Long Ưng miệng đầy thức ăn, thuận miệng đáp một cách mập mờ:
- Bây giờ không rảnh. May mắn là đêm còn dài, có thể trọng thưởng.
Nhân Nhã lúng ta lúng túng, nói:
- Sợ nhất là phu quân ngủ giống như heo ngày hôm qua vậy.
Long Ưng nhìn nàng nói:
- Nếu như ta chỉ trong một đêm trở thành heo, thì Nhân Nhã của ta sẽ là một bé heo khả ái. Cái này gọi là lươn ngắn mà chê trạch dài sao?
Nhân Nhã vặn vẹo cơ thể mềm mại không đồng tình. Loại mỵ lực và mỹ cảnh này khiến cho hắn hồn phách rung động. Mỹ nhân này quả thật mị lực mười phần. Tùy tiện một tư thái hấp dẫn thôi cũng có tác dụng khiêu gợi dục vọng mãnh liệt. Tiên thai của Đoan Mộc Lăng hoàn toàn mất đi hiệu lực trước nàng.
Long Ưng hóa trang thành người đàn ông xấu xí đến Nam thị. Sau khi kiểm tra không có ai theo dõi, liền tiến vào một quán rượu đã hẹn trước. Tống Ngôn Chí đã sớm ngồi ở một góc bàn. Khi Long Ưng đến ngồi ngay cái bàn của y, y liền lộ ra thần sắc kinh hồn táng đảm.
Long Ưng nói:
- Là ta.
Tống Ngôn Chỉ cảm thán nói:
- Trên đời sao có thuật dịch dung cao minh như vậy?
Long Ưng không giải thích, hỏi:
- Có phải bởi vì có cao thủ bên trong Chân Bạch Nã Hùng đột nhiên biến mất, gây nên nghi thần nghi quỷ mà trận cước đại loạn?
Tống Ngôn Chí kinh ngạc đến không ngậm miệng được. Một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, nói:
- Là do các người làm?
Lại hỏi:
- Ai là Chân Bạch Nã Hùng?
Long Ưng đáp:
- Là tên gia hỏa có vết sẹo trên mặt. Y đương nhiên là giả mạo người Hán.
Tống Ngôn Chí hơi hiểu, nói:
- Y là nhân vật quan trọng cấp Lục Đàn. Ưng gia thật lợi hại. Đánh trúng vào mục tiêu yếu hại của chúng ta.
Long Ưng nói:
- Nói cho ta biết chuyện của Tống huynh muốn nói đi.
Tống Ngôn Chí nói:
- Chúng tôi đang mở một con đường thông đến Đông cung. Có thể trong ba ngày nữa sẽ xong.
Rồi y nói vị trí địa đạo dẫn đến các phòng.
Long Ưng nghe được liền hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm hô nguy hiểm.
Kế hoạch của Đại Giang Liên quả thực rất có khả năng thành công.
Đầu tiên, bọn chúng bắt cóc Tiểu Ma Nữ, thu hút toàn bộ ánh mắt, khiến cho quân mã toàn thành mệt mỏi, rối loạn trận cước. Sau đó Chân Bạch Nã Hùng sẽ suất lĩnh quân binh tiến vào Đông cung, tận lực giết Lý Đán và thân tộc của y. Chẳng những có thể đả kích uy vọng thần thánh hóa của Võ Chiếu, mà còn loại trừ được ngôi vị thái tử.
Dùng tập đoàn chính trị do Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư cầm đầu và thế lực triều đình do Địch Nhân Kiệt cầm đầu kéo vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị gắt gao. Lúc đó Võ Chiếu sẽ tiến thoái lưỡng nan, triều đình sẽ bị tê liệt.
Đại Giang Liên dốc lực tạo nên tình thế hỗn loạn. Lúc này đại quân Đột Quyết sẽ thừa cơ tiếp cận. Đại Giang Liên sẽ giương cao cờ hiệu khôi phục Trung Tông, giơ cao ngọn cờ khởi nghĩa, trước chiếm lĩnh Ba Thục không có sự chèo chống của Hắc Xỉ Thường Chi. Lúc đó Đại Chu sẽ rơi vào tình thế lâm nguy.
Kế này vừa ác lại vừa độc. Khống biết là do Mặc Sĩ tiểu thư hay Khoan Ngọc nghĩ ra?
Tống Ngôn Chí nói:
- Bây giờ nên làm gì?
Long Ưng đáp:
- Lui về.
Tống Ngôn Chí không tin tưởng nói:
- Lui về? Ưng gia không phải muốn nhổ tận gốc thế lực của chúng tôi tại Thần Đô sao?
Long Ưng nói:
- Đây chính là một loại nhổ tận gốc khác. Chân Bạch Nã Hùng đã bị bắt sống, sẽ sớm cung khai trong ngày hôm nay thôi. Theo tác phong của Võ Chiếu, nhất định sẽ phát lệnh lùng bắt quy mô nhất.
Tống Ngôn Chí vẫn không hiểu cho lắm, ngây người nhìn hắn.
Long Ưng nói:
- Sau khi lão ca huynh trở về, chủ trương cố gắng hoàn toàn lui về. Lý do là không nắm được tình huống trước mặt, tránh đầu sóng ngọn gió là cách làm thông minh nhất.
Tống Ngôn Chí nói:
- Ta có lòng tin thuyết phục bọn họ. Nhưng cũng không hiểu vì sao Ưng gia lại tha cho bọn họ?
Long Ưng nói:
- Hết thảy toàn bộ là vì huynh. Sự thật sẽ chứng minh huynh có dự kiến trước, tương đương với việc lập đại công cho Đại Giang Liên, khiến cho Đại Giang Liên càng coi trọng huynh, hiểu không?
Tống Ngôn Chí nói:
- Chỉ sợ vạn nhất bọn họ không nghe theo lời khuyên của ta thì như thế nào?
Long Ưng nói:
- Vậy chính là do bọn họ tự gây nghiệt. Và bọn họ nhất định sẽ không sống tới ngày mai. Huynh phải sớm chuồn đi. Chỉ cần đến phủ Quốc lão nói ra danh tự, Quốc lão sẽ thu nhận huynh ngay. Sau đó sẽ cho người thông báo với ta. Đảm bảo huynh sẽ không có việc gì.
Tống Ngôn Chí cảm động nói:
- Ưng gia đã không chê Tông Ngôn Chí ta.
Hai người thương lượng xong phương thức liên lạc, sau đó một trước một sau rời khỏi quán rượu.
Trong cơn mưa phùn rả rích, Long Ưng khôi phục lại tướng mạo, đến tìm Nhiếp Phương Hoa. Gia đinh mở cửa nhận ra hắn, bảo hắn vào đại đường chờ. Một lát sau, Vạn Nhận Vũ đến, ngồi bên cạnh hắn, cười nói:
- Hảo tiểu tử, đúng là đến tìm Phương Hoa mà không phải là Vạn mỗ ta.