Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 72: Toàn lực truy bắt (trung)





Lúc này mọi người đều hiểu được sự tình nghiêm trọng, bởi vì trong tình thế ngày hôm nay, làm gì có chuyện đến lượt một người tùy tùng lên tiếng?
Tổng Tuần Bộ Tào Lương Ngọ kêu lên một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, tuy nhiên bị Hắc Xỉ Thường Chi liếc nhìn bằng ánh mắt sắc bén, nhất thời sợ tới mức lời nói sắp ra khỏi miệng buộc phải ngậm lại.
Không có một dấu hiệu báo trước, Long Ưng kiên quyết nhảy lên cao, lên hơn bảy thước trên không trung, vượt qua mái hiên, lộn người một cái, quăng người lên nóc nhà, biến mất ngoài tầm mắt mọi người.
Kể cả Hắc Xỉ Thường Chi, ai cũng lộ vẻ xúc động.
Một lát sau, Long Ưng đáp trở lại mặt đất, đối mặt với Hắc Xỉ Thường Chi:
- Chỉ cần Tuần bộ đại nhân chịu cùng sáu vị huynh đệ chúng tôi bắt tay hợp tác thành lập Cầm Đạo Đoàn (Đội bắt trộm), tiểu nhân có hơn chín phần chắc chắn tối nay sẽ bắt được hung thủ về quy án, ngày mai sẽ đến nhận hai ngàn tiền giải thưởng.
Hắc Xỉ Thường Chi đáp:
- Nói như vậy, hung thủ và tên tặc “hái hoa” là cùng một người.
Long Ưng nói:
- Đúng vậy.
Tào Lương Ngọ thấy Long Ưng tâng bốc y như vậy, khiến y mát mặt trước mặt Hắc Xỉ Thường Chi và những người khác, bèn thay đổi thái độ, vui vẻ nói:
- Tiền thưởng ở ngay tại phủ khố, chờ Phạm tiên sinh đến lãnh thưởng.
Hắc Xỉ Thường Chi nói:
- Hiện giờ Phạm tiên sinh thật sự cũng không định lộ ra tình hình cụ thể và tỉ mỉ sao?
Long Ưng nói:
- Xin đại nhân thứ lỗi, đúng là như vậy.
Khi mọi người cho rằng Hắc Xí Thường Chi sẽ ra sức trách mắng Long Ưng, thì ngoài dự tính của tất cả mọi người, Hắc Xí Thường Chi mỉm cười:
- Tốt! Chẳng những Lương Ngọ hợp tác chặt chẽ với ngươi, mà binh mã toàn thành cũng nghe theo lệnh điều động của ngươi, ngày mai chúng ta sẽ làm lễ mừng công.
Dứt lời, y ngang nhiên quay đi, hù dọa đến quá nửa tướng lĩnh và thân vệ đuổi theo sau.
Ánh mắt mọi người dồn cả vào Long Ưng.
Long Ưng nói:
- Ở đâu có thể ăn món món cay Tứ Xuyên ngon nhất và chính gốc nhất? Càng cay càng tốt?
Tướng quân Khải Việt lắc đầu thở dài:
- Ta bắt đầu hiểu ra một chút! Lương Ngọ, do ngươi làm chủ nhà, mời Phạm tiên sinh và các huynh đệ của hắn đi ăn một bữa thật no say.
Rồi y nhìn Quản Định Nhân nói:
- Định Nhân cũng cùng đi, xem làm cách nào lập công chuộc tội.
Thời xây dựng Thành Đô, người ta từng đào một lượng đất rất lớn ở phía tây bắc bên ngoài thành, để xây thành trì, cho nên hình thành nên mấy cái hồ lớn, trong đó nổi danh nhất là hồ Vạn Tuế ở thành Bắc, rộng hơn mười dặm. Tuyệt vời nhất là có nước lưu thông giữa bờ hồ và trong hồ, quanh năm không cạn, ngoài việc dùng để tưới tiêu, còn có thể nuôi cá.
Nơi mà Tào Lương Ngọ hỏi món cay Tứ Xuyên để dẫn mọi người đến ăn, chính là Xuyên Hương lầu bên hồ Vạn Tuế. Chỗ ngồi dưới mái hiên lầu hai, rất trang nhã, tầm mắt bao la, cảnh ven hồ đẹp đẽ thu hết vào tầm mắt.
Vị Tổng Tuần Bổ Thành Đô này kêu đầy bán món phế phiến (1), long sao thủ (2), chè trôi nước, đậu hủ...v.v... Bọn Long Ưng tha hồ mà ăn.
Sau bữa ăn, trong sự mong chờ của mọi người, Long Ưng đi thẳng vào vấn đề:
- Nào là bọn “hái hoa”, tập đoàn trộm cắp thần bí, trên thực tế không có việc gì là độc lập. Thoạt nhìn, như là những chuyện khác nhau, nhưng thật ra, đó chỉ là những mắc xích trong một âm mưu do một tập đoàn thế lực bày ra, mục tiêu cuối cùng là muốn khống chế hai phái hắc bạch vùng Ba Thục.
Tào Lương Ngọ nói:
- Ta cũng có cảm giác như vậy, chỉ là không có chứng cớ.
Long Ưng nói:
- Tình hình như vậy, cho thấy tầm quan trọng của việc tối nay chúng ta có thể bắt sống tên “hái hoa” hay không.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ giữa hai chuyện này có quan hệ với nhau như thế nào.
Long Ưng nói:
- Lý do hết sức đơn giản: Giả sử tên giết người diệt khẩu và tên trộm “hái hoa” là cùng một người, nó sẽ làm thế nào?
Quan Định Nhân nói:
- Cái này chỉ thuần túy là dự đoán.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đó là vì lúc ta lên mái ngói tìm kiếm nguyên nhân, ta phát hiện phía trên có dấu vết của móc câu bằng sắc.
Chiêm Vinh Tuấn đập bàn:
- Là móc câu nối vào dây thừng!
Tào Lương Ngọ không hổ là Tổng Tuần Bộ, y nói:
- Hẳn là dụng cụ chuyên vượt nóc băng tường như Thiên Độn Trảo. Thảo nào tên trộm hái hoa có thể leo cao, xuống thấp, vô ảnh vô tung (không thấy bóng dáng).
Trương Đại không hiểu:
- Những người khác cũng có thể dùng Thiên Độn Trảo, vậy sao có thể nhận định hung thủ là tên tặc hái hoa?
Tào Lương Ngọ như được Long Ưng gợi ý, phát hiện được chỗ mấu chốt:
- Vì sao Phạm tiên sinh nói nếu như tất cả mọi chuyện đều là do một thế lực làm mưa làm gió, hung thủ và tên trộm hái hoa có khả năng là cùng một người? Chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu như ta muốn chọn một thủ hạ làm tên trộm hái hoa, thì người đó ngoại trừ võ công cao cường, còn phải là một người thành thạo nhất việc leo trèo, ẩn giấu tung tích. Tốt rồi, hiện giờ muốn tới Thục Vương phủ giết người diệt khẩu, không chọn người thích hợp nhất này, thì còn chọn ai? Ngươi nói ta biết đi!
Không ai phản bác được.
Long Ưng nói:
- Sở dĩ tên trộm hái hoa chưa bao giờ để xảy ra sơ xuất, nguyên nhân là vì hắn có đồng bọn tiếp ứng, sau khi gây án, có thể nhanh chóng thay đổi thân phận, địa vị khác, chẳng khác nào đột nhiên biến mất.
Hắn ngừng lại một chút, lại tiếp:
- Cho nên lần này tên trộm hái hoa giết người diệt khẩu, sau đó tất nhiên trăm phương ngàn kế, cố bày nghi trận, khiến cho chúng ta không có cách gì liên hệ giữa hắn và tên hung thủ giết người. Để làm được điều đó, phương pháp tốt nhất là đêm nay tiếp tục gây án, khiến cho chúng ta nhận định sai lầm, cho rằng có hai người khác nhau trong hai vụ án. Cách này có lẽ không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng lại là biện pháp duy nhất.
Tào Lương Ngọ gật đầu:
- Điều này ta hiểu rất rõ, đó là thủ đoạn hữu hiệu nhất dùng để lừa gạt phòng Tuần Bộ chúng ta. Cách làm thông thường của giang hồ hắc đạo sau khi gây án, hoặc là trốn đi, hoặc là tránh càng xa càng tốt mà quan sát, ít có ai trong vài ngày lại tiếp tục gây án, lại càng tuyệt đối không gây án ban ngày, đến tối lại gây án tiếp.
Vương Dục từ đầu chỉ nghe không nói, chợt lên tiếng:
- Nếu như tôi là tên trộm hái hoa, hoặc là không làm, đã làm thì làm tới nơi, dứt khoát lại đến Thục Vương phủ gây án, để ra vẻ là không biết Thục Vương vì chuyện xảy ra hồi sáng, đã tăng cường cảnh giới. Quy mô của Thục Vương phủ so ra kém xa cung thành Tây Kinh và Thần Đô, cho dù tăng cường lực lượng đến mức nào, cũng vẫn có thể tìm ra kẽ hở.
Thạch Như Sơn vung tay múa chân nói:
- Đêm nay để xem tên khốn này trốn đi đâu?
Long Ưng nói:
- Nhìn thấy hắn, vẫn không có cách bắt được hắn. Tên tặc hái hoa rõ ràng là không hề sợ hãi, tối nay dám xông vào Thục Vương phủ, mà mục tiêu chính là Ngọc Thiến. Ban đầu ta đã có trực giác này, sau đó trải qua sự suy xét, mới hiểu rõ tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Đôi mắt Tào Lương Ngọ lóe lên vẻ hưng phấn, y trầm giọng nói:
- Đây là cơ hội ngàn năm một thuở để bắt tên trộm hái hoa. Làm thế nào để phá trò quỷ của hắn đây?
Long Ưng nói:
- Trăm chặt chẽ cũng có một sơ sẩy, huống chi chẳng qua là một tên tặc hái hoa. Hắn sẽ dùng công cụ gì? Chúng ta sẽ dùng với hắn. Nào, rời khỏi đây rồi nói sau.
Thục Vương phủ đại khái có thể chia làm năm khu vực, gồm Chánh điện, Đông cung, Tây thính, Hậu cung và Uyển phố (vườn hoa) giống như những cung thành khác. Toàn thành ở hướng bắc quay mặt về hướng nam, Cửa chính phía nam là cửa Tuyên Đức, sau khi vào cửa là công sở của hoàng thành, hai bên mở về phía cửa Tây và cửa Đông.
Chỗ xảy ra giết người diệt khẩu là quảng trường bên ngoài phòng Tuần Bộ, nằm bên hông cửa Đông.
Phía bắc hoàng thành là cửa Thần Thú và Thụy Thú, qua cửa đó mới vào được hoàng cung.
Bên trong cửa Thần Thú là khu chính điện, theo thứ tự là điện Hội Đồng, điện Thừa Can và lầu Thọ Quang. Giữa ba điện, lầu này có sân rất rộng, có hành lang nối với hai dãy nhà hai bên.
Phía đông chính điện là Đông cung, sân bóng lớn và hai bộ phận nội cung. Nhà Đường từ khi khai quốc tới nay, thịnh hành môn mã cầu (cưỡi ngựa đánh bóng), cho nên sân bóng này được xây dựng. Phía tây là Tây thính, chính là khu trung tâm hoàng cung, có rất nhiều cung điện, nhà cửa, cũng là nơi có lễ đường để Hắc Xỉ Thường Chi xử lý việc quân cơ đại sự, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khu Tây thính là Hậu cung, hiện giờ Hắc Xỉ Thường Chi đang ở bên trong. Kiến trúc kỳ lạ nhất của Hậu cung là lầu Bách Xích (trăm thước), cũng là tòa kiến trúc cao nhất hoàng cung, là nơi trước kia Thục chủ xây lên để cất giữ kỳ trân dị bảo, hiện giờ thành nơi chứa rượu. Lên tầng cao nhất, không những có thể quan sát toàn bộ hoàng cung, mà còn không bỏ sót cảnh bên ngoài hoàng cung.
Phía tây là Uyển phố, mà đi từ cửa Thụy Thú của hoàng thành tiến vào, phía trong có hồ lớn tên Ma Ha, xung quanh là rừng cây, u tĩnh tự nhiên, đầy dã thú. Lầu Ngưng Yên, cung Nghênh Tiên, điện Thiều Quang với rất nhiều sân lớn, theo địa thế phân bố quanh hồ.
Cả nhà Vương Dục được bố trí ở cung Nghênh Tiên phía tây hồ, cũng là khu đình các, sân vườn có cảnh trí đẹp nhất Uyển phố.
Sau khi hoàn toàn nắm được tình hình Thục Vương phủ, Long Ưng trở lại cung Nghênh Tiên, thì đã là lúc hoàng hôn. Vương Dục biết hắn trở về, đợi sau khi hắn bước vào hành lang nơi ở của mình, liền chặn hắn lại:
- Tất cả đã sắp xếp xong chưa?
Long Ưng cùng y đến giữa sân ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Lần này sẽ khiến tên trộm hái hoa tới mà không đi được.
Vương Dục lo lắng:
- Sợ hắn không đến Thục Vương phủ “hái hoa” mà là đang gây án bên ngoài phủ, hiệu quả như nhau, mà chúng ta lại lỡ mất cơ hội.
Long Ưng nói:
- Nếu tôi không đoán sai, nếu tên trộm hái hoa không phải người Đột Quyết, thì cũng là người Hán gốc Đột Quyết, nếu không, làm sao bỗng nhiên Trung thổ lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy? Lần này bọn chúng hao binh tổn tướng, chắc chắn sẽ tìm cách vãn hồi tình thế, rất có thể tấn công chúng ta, nhất định “hái” đóa hoa Ngọc Thiến này để gây ra chấn động, tổn hại sâu sắc uy tín của Tiết Độ Sứ.
Mắt Vương Dục lóe sáng, trầm giọng nói:
- Sao Phạm tiên sinh lại nghĩ đối phương là người Đột Quyết?
Long Ưng cười khổ:
- Bởi vì giấu diếm ngài thì không có gì hay, Tiết Độ Sứ sớm được thông báo, biết được tiểu đệ là thần thánh phương nào, tuy nhiên thân phận của ta cần giữ bí mật, trừ Vương đại nhân ra, không nói cho bất cứ ai. Tiểu đệ là Long Ưng.
Vương Dục chấn động:
- Quả nhiên là ngài, thảo nào trong lúc cười cười nói nói, đã đập tan cuộc tập kích bất ngờ và hung hãn của kẻ địch, trong các khách nhân không có ai có khả năng chỉ một chiêu phá tan quân địch. Ta thật là ngu xuẩn, lại đoán không được là ngài.
Long Ưng nói:
- Sao cũng được, sau khi giải quyết được vụ tên trộm hái hoa, ta phải rời khỏi một thời gian ngắn, hoàn thành lời hứa đối với Đan Thanh Tử. Hiện giờ tình thế đã bộc lộ rõ ràng, đối với Ba Thục, vĩnh viễn Đại Giang Liên sẽ không từ bỏ dã tâm. Bọn chúng dùng mỹ nhân kế, chỉ cần Trì Thượng Lâu đoạt được tâm hồn và thể xác của Địch Yên Thúy là có thể giống như đối với Ô Giang từng bước khống chế Ba Thục, biện pháp là không được đưa người của chúng vào, tiến hành giết chóc đối với người cũ. Tuy nhiên nếu đêm nay tên trộm hái hoa rơi vào tay chúng ta, chúng ta có thể bố trí để đối phó Trì Thượng Lâu, nếu không được thì cũng có thể ép hắn phải chạy đi.
Vương Dục phấn khởi:
- Có Ưng gia của ngươi lo liệu việc này, Tiết Độ Sứ có thể yên tâm. Ha ha, thật sự là sảng khoái khi có thể cùng Ưng gia kề vai chiến đấu. Trong thư gửi cho ta, biểu tỷ nhiều lần nhắc tới ngài, cũng tỏ vẻ rất tán thưởng, đối với sức hấp dẫn phi thường của Ưng gia, rốt cuộc ta đã tự mình thấy rõ.
Y lại lo lắng nói:
- Thục Vương phủ lớn như vậy, sợ nhất là tên trộm hái hoa không biết đường lối tìm tới nơi này.
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là hắn phải dựa vào cái mũi thính của hắn, chỉ cần hơi hiểu biết về Thục Vương phủ, phải nên biết ngài được mời đến ở trong Uyển phố. Thời gian không còn nhiều lắm, Vương đại nhân và gia quyến rút lui trước đi, bây giờ ta tới hậu viện trông chừng Ngọc Thiến.
Tòa tiểu lâu hai tầng của Ngọc Thiến ở giữa vườn hoa phía sau của cung Nghênh Tiên. Sau khi vào vườn, Quản Định Nhân ra đón:
- Tất cả đã được bố trí ổn thỏa.
(1) Phế phiến không phải là miếng phổi, mà thật ra làm từ da đầu trâu, bò, tim bò, dạ dày bò, lưỡi bò...Có lẽ món này giống món phá lấu.
(2) Long sao thủ: sao thủ là một loại mì hoành thánh đặc biệt của vùng Thành Đô, làm từ thịt gà, vịt và heo. Chữ “Long” chỉ là thêm cho đẹp. Sự đặc sắc của long sao thủ là: da bánh mỏng, nhân mềm, nước dùng thơm ngon. Vỏ hoành thánh làm bằng bột mì đặc biệt, thêm chút phối liệu, nhồi thong thả nhẹ nhàng cho thật mịn, cán thành “mỏng như tờ giấy, mịn như lụa”, nửa trong suốt. Nhân mềm mại, thơm ngon, vừa miệng. Nước dùng trong, đậm đặc, thơm tho. (Theo Baidu.com)