Vương Dục hớn hở nói:
- Ngu sinh quả nhiên không nhìn lầm người. Phạm huynh chính là chánh nhân quân tử. Không sao, sức khỏe của ngu sinh còn chịu được. Gió thổi một hồi cũng không có vấn đề gì.
Sau đó y hạ giọng nói:
- Chúng ta và nữ đạo trưởng lên thuyền cùng một lúc ở Dương Châu, đã từng mấy lần cầu kiến nhưng đều bị bà khéo léo từ chối. Kỳ quái nhất là ba sư đồ của bà ta lần đầu tiên chịu đến sảnh thuyền dùng điểm tâm, sau đó lại chịu tiếp kiến Phạm huynh. Điều này càng thêm ý vị sâu xa. Ngu sinh cũng biết tới hỏi Phạm huynh như vầy là đường đột, nhưng thật sự không nén được sự hiếu kỳ. Xin Phạm huynh đừng trách.
Long Ưng nói:
- Vì sao Vương huynh lại muốn gặp nữ đạo trưởng đó?
Vương Dục đáp:
- Nữ đạo trưởng là do Trúc Hoa bang an bài lên thuyền. Đại long đầu của Trúc Hoa bang còn thân thiết đưa tiễn. Quế Bang chủ và gia phụ có giao tình rất sâu. Nữ đạo trưởng mà ông tiễn cũng là tu chân chi sĩ có đại đức. Cho nên sinh lòng ngưỡng mộ. Ài, không biết là nguyên nhân gì, khi ngu sinh nhìn thấy Phạm huynh lần đầu tiên đã sinh ra ý kết giao. Thật là kỳ quái!
Long Ưng hỏi:
- Lệnh tôn của Vương huynh chắc chắn là người có danh vọng.
Vương Dục nói:
- Không dối gạt Phạm huynh, Vương gia chúng ta là đại tộc Ba Thục. Lần này là về quê nhậm chức. Phạm huynh không được hiểu lầm ngu sinh là nhờ mối quan hệ gia tộc mà được triệu hồi về Thành Đô. Lần này, Tiết độ sứ yêu cầu ngu sinh tự mình trở về, trợ giúp ông ấy ứng phó với những mưa gió ở Thành đô hiện tại.
Long Ưng đột nhiên mở to mắt nhìn, lại nghĩ tới hành động của Đại Giang Liên. Mục tiêu chủ yếu có khả năng là người trước mặt. Công ra công, tư ra tư. Mình không thể để cho y và người nhà bị thương tổn.
Long Ưng vỗ vai y nói:
- Khó trách Ô Giang bang lại phái Lý Thanh Huy đến phụ trách thuyền hàng lần này. Vương huynh là người mà địch nhân nhắm đến. Nào, chúng ta vào khoang thuyền nói chuyện. Tốt nhất là mời cả Lý Thanh Huy đi theo. Vậy thì sẽ không sơ hở chút nào.
Vương Dục bước vào khoang thuyền đối diện với khoang của thầy trò Đan Thanh Tử.
Sau khi ngồi xuống, uống xong ly trà tiểu tỳ dâng lên, Lý Thanh Huy đã đến, ngồi xuống bên cạnh Vương Dục, nghi ngờ nhìn Long Ưng hỏi:
- Vương đại nhân tìm tiểu nhân đến có chuyện gì gấp?
Vương Dục mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết là vì chuyện gì. Chỉ là Phạm huynh yêu cầu mời Lý Đà chủ đến. Ta chỉ là theo sự phân phó của huynh ấy mà xử lý.
Hai mắt của Lý Thanh Huy toát ra vẻ bất mãn. Chẳng qua nể mặt của Vương Dục nên không tiện thể hiện. Gã quay sang Long Ưng nói:
- Phạm huynh hình như cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện của người khác. Nói không dễ nghe là thích xen vào việc của người khác. Không biết Phạm huynh đến Thành Đô để làm gì?
Vương Dục cau mày nói:
- Lý Đà chủ!
Long Ưng nhìn thấy Vương Dục có vẻ không cam chịu im lặng, liền quay sang Lý Thanh Huy cười khổ:
- Thật không dám giấu, chẳng những ta là người không rảnh rỗi quan tâm đến chuyện người khác mà cũng không muốn để ý đến chuyện người khác. Chỉ vì không thể ngồi yên mà không để ý tới thôi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Dục hình như biết là ai, cũng không kinh ngạc nói:
- Vào đi!
Người đến là tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp của y. Sau khi thi lễ với hai người liền ngồi xuống cạnh Vương Dục theo lời của y.
Vương Dục nói:
- Đây là tiểu thiếp Ngọc Thiến của ngu sinh. Vừa rồi ngu sinh bảo nàng đi thỉnh giáo nữ đạo trưởng là có liên quan đến Phạm huynh.
Sau đó y quay sang Ngọc Thiến nói:
- Đạo trưởng nói gì thì cứ kể hết, không được giấu diếm.
Y lại hướng về hai người nói tiếp:
- Ngu sinh cũng không biết đạo trưởng chỉ thị gì.
Long Ưng lập tức đoán chừng tin tức đáng giá này của Vương Dục đương nhiên là nhắm vào hoài nghi của Lý Thanh Huy đối với mình.
Quả thật là hốt thuốc đúng bệnh, cho thấy được tài trí của Vương Dục.
Ngọc Thiến liếc mắt nhìn Long Ưng, nhẹ nhàng nói:
- Đạo trưởng Đan Thanh nói rất kỳ quái. Bà bảo không nên để ý tới lai lịch xuất thân của Phạm tiên sinh. Chỉ cần nhận định Phạm tiên sinh là người tuyệt đối có thể tin tưởng thì tối nay sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn.
Vương Dục kinh ngạc hỏi:
- Không nói chuyện gì sao?
Lý Thanh Huy nhìn Long Ưng nói:
- Đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì?
Ngọc Thiến nói:
- Đan Thanh đạo trưởng còn nói hai câu rất kỳ quái.
Dưới cái nhìn soi mói của ba người, nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bà ấy nói "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt".
Long Ưng nhìn chằm chằm Lý Thanh nói:
- Lý Đà chủ có tin tưởng Đan Thanh đạo trưởng không?
Lý Thanh Huy thản nhiên trả lời:
- Ta chỉ biết bang chủ của Trúc Hoa bang dặn đi dặn lại là phải chăm sóc thật tốt ba sư đồ bà ta. Nhưng không nói rõ nguyên nhân. Tuy nhiên, ta cũng hiểu được hai vị đạo tỷ am hiểu vũ kỹ, còn lão đạo trưởng thì uyên thâm vô cùng. Lão đạo trưởng đã cho rằng đêm nay có tai kiếp, chắc chắn không phải là chuyện đùa.
Sau đó y khó hiểu nói:
- Phạm huynh đã làm cái gì mà bọn họ lại tin tưởng Phạm huynh?
Long Ưng hiểu rằng nhất định phải tranh thủ kéo Lý Thanh Huy đến bên cạnh mình. Chẳng những là để đối phó với tình huống tối nay mà còn vì nhiều chuyện sau này ở Thành Đô. Nếu không, gã đem chuyện phát sinh trên thuyền hai ngày qua báo cáo lên Trì Thượng Lâu, không bị hoài nghi mới là lạ.
Vương Dục không vui nói:
- Lý Đà chủ lại quên lời dặn dò của lão đạo trưởng, không nên hỏi lai lịch xuất thân của Phạm huynh mà.
Long Ưng quyết tâm liều mạng:
- Phạm mỗ cũng dám khẳng định Trúc Hoa bang cũng không biết rõ về thân phận của ba sư đồ kia. Chỉ vì người tiến cử có lai lịch lớn, cho nên phải nể mặt. Tiền bối, tiểu tử nói có đúng không?
Ba người nghe được hai câu cuối cùng thì người nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không hiểu được hàm ý của hắn.
Giọng nói già nua của Đan Thanh Tử vang lên trong phòng:
- Có chuyện gì mà có thể giấu được pháp nhãn của Phạm tiên sinh? Lão thân là cầm phong thư của Đoan Mộc cô nương của Từ Hàng Tĩnh Trai đi gặp Quế Bang chủ. Sau này là do ông ấy an bài ta đến Thành Đô.
Ba người đồng thời giật mình, chẳng những vì bốn chữ Từ Hàng Tĩnh Trai như sấm động bên tai, mà còn vì công phu truyền âm xuyên qua vách tường hành lang của Đan Thanh Tử chấn nhiếp.
Đan Thanh Tử nói tiếp:
- Vương Dục đại nhân năm đó là quân sư địa khu Thủ Tịch của Đãng Ma Đoàn Trường Giang, về sau làm việc dưới trướng của Khâu Thần Tích đại tướng quân. Đối với tình thế phía nam có sự hiểu biết. Cho nên đã trở thành mục tiêu hàng đầu của địch nhân.
Lý Thanh Huy rốt cuộc phải biến sắc, còn Vương Dục thì vẻ mặt kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Đan Thanh Tử lại rõ ràng chuyện của mình như vậy.
Ánh mắt Ngọc Thiến long lanh nhìn Long Ưng.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Hiện tại chúng ta có thể thương lượng rồi.
Hoàng hôn!
Đoạn Khách cố ý ra ngoài hoạt động, đi khắp nơi tìm người nói chuyện phiếm. Không nói tới nắm giữ tình huống trên thuyền, ngay cả phát giác cũng không phát giác được chuyện gì bất thường.
Đến khi sắc trời tối đen, Đoạn Khách mới đến sảnh dùng bữa tối rồi nghênh ngang trở về phòng của gã ở khoang giữa.
Long Ưng không biết khi nào địch nhân mới đột kích, chỉ có thể từ bốn loại hành động của Đoạn Khách mà phán đoán. Hiện tại, khi Đoạn Khách trở về phòng, vừa lúc năm người Phú Kim đang đứng ngoài cửa tranh luận, nước miếng tung bay. Đoạn Khách dự đoán đây là cái bẫy cho gã, liền nói:
- Chư vị đại ca, xin nhường đường.
Nói xong, gã liền đi xuyên qua đám đông.
Một thân hình như núi đá chợt chắn ngang trước mặt gã. Một quyền oanh kích vào mặt.
Đang trong lúc Đoạn Khách chấn động, tay chân của những người khác tập trung toàn bộ trên người của gã.
Cùng lúc, Long Ưng cùng với Lý Thanh Huy xông vào khoang, dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai, bắt giữ ba đại hán đang nằm nghỉ trên giường.
Bang chúng Ô Giang bang cùng nhau chen vào, trước trói ba người lại, khiêng đi từng người rồi bắt đầu tìm kiếm.
Long Ưng và Lý Thanh Huy bước ra chỗ hành lang. Lý Thanh Huy nói:
- Thân thủ của Phạm huynh thật nhanh. Ta còn chưa kịp có cơ hội động thủ thì Phạm huynh đã chế trụ mọi người.
Lúc này, việc tìm kiếm đã có kết quả. Thủ hạ của Lý Thanh Huy mang đến hai cái rương súng đạn cho hai người xem qua.
Vật chứng đều đã có. Lý Thanh Huy vốn ban đầu nghi ngờ Long Ưng, hiện tại chuyển sang tin tưởng vô điều kiện. Sau khi kiểm tra gã liền líu lưỡi nói:
- Là hỏa cầu sấm sét và pháo khói độc. Nếu bọn chúng đốt trong khoang thuyền thì sẽ gây ra tai nạn lớn. Phạm huynh xem như đã cứu mạng cho toàn bộ người trong thuyền.
Long Ưng cùng gã bước tới mũi tàu, nói:
- Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Nếu như đối chiến chính diện, thua thiệt chính là chúng ta.
Đám người Trịnh Công lập công bắt được Đoạn Khách, khí phách ngang nhiên đi theo phía sau hai người.
Lúc này, mấy chục hành khánh trên thuyền đều được mời về phòng riêng của mình.
Lúc đi đến mũi boong tàu, Lý Thanh Huy nói:
- Nếu như địch nhân không nhìn thấy rõ số lượng nội ứng thì theo lý sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Long Ưng nói:
- Thực lực hai bên là tương đương, nên theo lý là thế. Nhưng lực lượng của địch nhân khả năng còn cao hơn chúng ta mấy lần. Lại là xuôi dòng công tới. Nếu như nội ứng gặp chuyện không may thì sẽ tăng thêm quyết tâm công kích của bọn chúng, tránh trường hợp người rơi vào tay của chúng ta.
Trương Đại hỏi:
- Sao Phạm gia lại biết địch nhân sẽ xuôi dòng mà tấn công?
Long Ưng đứng im trên mũi tàu, mắt dõi phía trước, ung dung nói:
- Nếu như địch nhân tấn công từ phía sau, hiện tại nên có thuyền địch từ hai dặm phía sau dùng tốc độ cao nhất để đuổi tới. Xuôi dòng thắng ngược dòng. Đây là binh gia yếu lược trong thủy chiến.
Thầm nghĩ có phải chính mình có duyên với chữ "Gia" hay không. Sau khi thay đổi thân phận vẫn được người ta gọi bằng chữ "Gia".
Phú Kim biến sắc nói:
- Làm rất tốt!
Trong năm người, lá gan của y là nhỏ nhất.
Ô Giang bang đã đưa hỏa tiễn cường cung tới.
Long Ưng cầm lấy một cây cung, thử kéo vài cái, nói:
- Lý Đà chủ là cao thủ lái thuyền, cộng thêm đại giang rộng lớn. Chỉ cần có thể trong một thời gian ngắn duy trì bên ngoài tầm bắn của địch nhân thì ta nắm chắc sẽ thiêu hủy được thuyền của đối phương.
Lý Thanh Huy trầm giọng nói:
- Cần khoảng thời gian bao lâu?
Long Ưng nói:
- Một tách trà nóng.
Lý Thanh Huy lo lắng nói:
- Điều này ta làm được. Chỉ sợ địch nhân xuôi dòng nhanh. Khi đến gần chúng ta mới phát giác. Lúc đó thuyền nhiều, căn bản chẳng biết đâu là thuyền địch.
Long Ưng vẫn bình thản:
- Phương diện này cứ giao cho ta. Khi mũi tên thứ nhất của ta bắn trúng cột buồm của đối phương, Lý Đà chủ không cần tiểu đệ có ám chỉ gì hay không cũng biết nên làm cái gì mà.
Lý Thanh Huy lại bán tin bán nghi mà đi.
Chiêm Vinh Tuấn hỏi:
- Năm người chúng ta có thể làm gì?
Long Ưng nói:
- Các huynh tạm thời phụ trách nhóm hỏa tiễn. Sau đó nghe chỉ thị của ta mà bắn.
Năm người này lập tức bị dọa đến luống cuống tay chân. Cuối cùng vẫn là hai tiểu tử Trịnh Công và Chiêm Tuấn Vinh chia nhau một người phụ trách đưa lên thập tự hỏa tiễn, một người nhóm lửa.
Long Ưng không chút nghĩ ngợi mạnh mẽ kéo cung hướng đến mặt trăng, nhìn như chẳng có mục tiêu mà đem mũi tên ngắm hướng không trung phía trước.
Dòng sông đen kịt, không nhìn thấy được ngọn đèn dầu trên mũi tàu.
Soạt!
Cây cung rời khỏi nỏ, bay lên không trung, tạo ra vệt lửa xinh đẹp, rồi biến mất trong màn đêm phía trước.
Năm người cùng một đám Ô Giang bang ngây người. Ánh lửa bỗng nhiên sáng lên, biến thành hỏa mang đốt sáng ba thuyền địch đang chạy song song.
Lý Thanh Huy quát to:
- Quẹo trái!