Cuối cùng Long Ưng đã hiểu rõ nguồn gốc của Bạch Mã tự. Hèn chi Tiết Hoài Nghĩa chiếm cứ Bạch Mã tự gây nên làn sóng lớn. Có điều hắn vẫn không hiểu tại sao Tiên Tử lại hứng thú nói tới lịch sử Bạch Mã tự như vậy, điều này có liên quan gì tới hắn?
Gương mặt Đoan Mộc Lăng toát ra ánh sáng thần thánh. Đôi mắt sắc như dao, lời nói phát ra từ đôi môi nàng không thể nhận ra chút xao động tình cảm nào. Nàng tiếp tục nói:
- Tà Đế đời thứ nhất của Ma Môn, Tạ Thiếu rất có lòng hiếu kỳ đối với Phật học. Y đã đến Bạch Mã tự ở Lạc Dương để nghe Phật pháp, gặp phải Địa Ni, Thùy Tổ tệ trai cùng tới để nghiên cứu Phật pháp. Lúc đó bà vẫn chưa xuất gia, mà tu luyện Đạo gia đan thuật, được gọi là người đứng đầu không thể tranh cãi của Đạo Môn vào lúc đó.
Long Ưng hít vào một hơi rồi nói:
- Không ngờ lại có chuyện như vậy! Họ có đánh nhau, có gây ra thế đối địch giữa Ma Môn và quý Trai không?
Đoan Mộc Lăng lườm hắn, nhưng Long Ưng lại mê mẩn cả người, không ngờ nàng có thể chuyển từ cảnh giới kiếm tâm thành dáng điệu đáng yêu phàm trần như trước mặt. Nhưng sự thay đổi trước mắt quá nhanh, Đoan Mộc Lăng đã khôi phục lại dáng điệu ban đầu, thái độ của nàng như một người ngoại đạo đã nhìn thấu hồng trần vậy.
Đoan Mộc Lăng nói:
- Ngược lại với điều đó. Họ vừa gặp đã yêu nhau. Tạ Thiếu còn để bà ấy đọc “Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp”. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Cách nhìn nhận của hai người đối với Phật giáo khác nhau hoàn toàn, cuối cùng đã chia tay nhau. Nhưng điều này không hề làm tổn hại đến tình cảm và sự ngưỡng mộ nhau của họ, cuối cùng cả đời giữ mối quan hệ tốt với nhau.
Long Ưng giơ tay lên nói:
- Tiểu đệ có thể hỏi Tiên Tử một câu đường đột được không, hi vọng Tiên Tử nói thật.
Đôi mắt trong veo của Đoan Mộc Lăng nhìn chằm chằm về phía hắn, nàng dùng ánh mắt để truyền đạt ý trách cứ rất rõ ràng.
Long Ưng đầu hàng:
- Cô nương đại nhân có đại lượng, tiểu đệ không dám gọi nàng là Tiên Tử nữa!
Khóe miệng Đoan Mộc Lăng nở một nụ cười như có như không. Đó là một nụ cười rất hấp dẫn và hiếm hoi. Nàng chậm rãi nói:
- Vấn đề Long huynh muốn hỏi, tha lỗi cho ta không thể trả lời được, bởi lẽ ta không biết.
Long Ưng nói một cách khó tin:
- Cô nương thật sự biết được việc tiểu đệ muốn hỏi sao?
Đoan Mộc Lăn hơi cau mày, không vui nói:
- Ngươi đã nói rằng muốn ta gả cho ngươi. Vậy thì thứ ngươi quan tâm là gì, đến người qua đường cũng biết. Có gì khó đoán chứ?
Long Ưng choáng váng, không ngờ cô gái mang theo vẻ đẹp thần tiên tuyệt thế trước mắt lại ẩn giấu trong mình sự hoạt bát yêu kiều. Chỉ cần nàng có châm ngòi cho nó, mặc dù hiện tại đó là một việc hết sức xa vời, nhưng vẫn có khả năng thực hiện được. Có điều nếu không phải do hắn có Ma Chủng rất mẫn cảm, có thể tiếp xúc trực tiếp với Tiên Tâm của nàng, nếu không nhất định sẽ không biết được sự kỳ diệu đó. Điều thê thảm nhất là đầu tiên hắn phải đối phó với sát ý trong nội tâm của nàng.
Điều hắn muốn hỏi là giữa Tạ Thiếu và Địa Ni đã phát sinh quan hệ xác thịt hay chưa.
Đoan Mộc Lăng không để cho hắn dây dưa thêm nữa, nàng điềm đạm trả lời:
- Địa Ni xuất gia, đến năm 40 tuổi thì ngồi Khô Thiền. Đột nhiên ngộ ra điều lớn, từ đó rời khỏi Phật môn, nuôi tóc hoàn tục, dung hợp công pháp giữa Phật và Đạo, từ đó sáng tạo ra “Bỉ Ngạn kiếm quyết”. Đó chính là tiền thân của “Từ Hàng kiếm điển”. Hơn mười năm sau đó, bà chu du tứ hải, nhận đồ đệ theo duyên, để truyền kiếm quyết. Kiếm quyết cũng tức là Phật pháp, là Đạo pháp, kiếm đạo chính là thiên đạo. Nhập môn hay xuất môn, cạo tóc hay nuôi tóc, là một việc tùy tâm, tất cả đều thuận theo cơ duyên.
Da đầu Long Ưng tê dại:
- Những điều cô nương nói bây giờ nhất định chưa từng tiết lộ với người ngoài. Có phải là do muốn tiểu đệ có chết cũng phải chết cho rõ ràng không. Chẳng lẽ cô nương không biết rằng tiểu đệ là một người vô cùng lương thiện, không bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý hay sao?
Ánh mắt Đoan Mộc Lăng lộ vẻ thương xót. Mái tóc đen bồng bềnh như mây xõa ngang vai của nàng, càng làm lộ rõ vẻ đẹp thanh tao thoát tục. Khi ánh mắt nàng hơi thay đổi, ngay lập tức trở nên long lanh, tỏa sáng rực rỡ, khiến cho Long Ưng mê muội, không kiềm chế nổi.
Hôm qua khi hắn gặp được mỹ nữ Hoa Gian, Long Ưng đã ngay lập tức không thể tự khống chế. Hắn thề rằng dù nàng có lòng với hắn hay không, dù phải bỏ ra cái giá thế nào, nhất định hắn phải giành được trái tim của nàng. Giờ đây đối diện với Tĩnh Trai Tiên Tử, tình huống y hệt đã xảy ra. Không có một thế lực nào có thể ngăn hắn làm như vậy, nếu không hắn sẽ nuối tiếc suốt đời.
Đó là sức hấp dẫn tự nhiên, đến từ khát vọng của Ma Chủng. Không một ai có thể kháng cự lại được. Điều nguy hiểm nhất là không những Ma Tâm của hắn khao khát có được Đoan Mộc Lăng, mà Đạo Tâm của hắn càng muốn có được nàng hơn. Chưa có một lúc nào hơn lúc này đây, khiến hắn cảm thấy được chân lý của sinh mạng.
Đoan Mộc Lăng đột nhiên như thoáng đau khổ, dịu dàng nói:
- Ai muốn giết ngươi chứ? Có điều tiểu nữ tử thực sự có cách phá Ma Chủng của ngươi.
Long Ưng ngay lập tức ngồi thẳng dậy, như trở thành một người khác.
Hai mắt như có thần, lộ ra khí khái của Tà Đế. Hắn cười ha ha nói:
- Hóa ra là vậy! Tiên Tử có biết không, trước khi vào am, tiểu đệ cảm nhận được sát ý của Tiên Tử, suýt nữa thì đau lòng đến chết. Hóa ra đây là sự hiểu lầm.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Lăng tỏ thái độ cảnh giác. Không ngờ một câu nói lại gọi được Tà Đế tới như gọi hồn vậy. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không sợ rằng Ma Chủng bị phá, sẽ sống không bằng chết sao?
Long Ưng thong dong đáp:
- Đầu tiên chưa nói tới việc Tiên Tử có thể phá được Ma Chủng của tiểu đệ hay không. Thứ tiểu đệ sợ nhất là Tiên Tử không có cảm giác gì với tiểu đệ, muốn giết là giết. Còn về cuộc tranh đua cao thấp giữa Tiên Thai và Ma Chủng, đối với ta đó là một cuộc chơi lãng mạn hấp dẫn nhất ở thế gian. Khi nghĩ tới việc có một ngày Tiên Tâm của Tiên Tử thất thủ, đồng ý gả cho tiểu đệ, dù trước mặt có tai họa khổ nạn gì thì mẹ nó cũng chẳng vấn đề!
Đoan Mộc Lăng mở to hai mắt, nhìn hắn một cách khó tin. Những người đàn ông khác, dù là võ công cao thấp thế nào, thân phận địa vị ra sao, khi đối mặt với nàng đều kính sợ nơm nớp. Chỉ có tiểu tử trước mặt đây, không những coi nàng là đối tượng cầu hôn, nói nghênh ngang, nói bậy nữa. Lòng nàng thật sự không biết phải nghĩ gì.
Long Ưng cũng biết mình nói hơi quá, bèn sửa lại:
- Hì! Xin tha lỗi cho tiểu đệ vì vui quá nên hồ đồ, nói hết những điều ẩn giấu trong lòng ra. Tiên tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt tiểu tử. Ha ha!
Đoan Mộc Lăng khôi phục lại thần sắc tĩnh như mặt nước, bèn nói:
- Ngươi không muốn biết nguyên nhân Đoan Mộc Lăng phải phá Ma Chủng của Long Ưng ư?
Long Ưng đã không phải là Long Ưng vừa rồi nữa. Hắn đã bị vẻ đẹp tiên nữ của nàng kích thích đến cảnh giới Thành Ma của Ma Cực, hắn nói rất nhẹ nhàng:
- Có gì khó đoán chứ? Tiên Thai - Ma Chủng, vừa là đại địch không đội trời chung, lại là một đôi lưu luyến đa tình. Từ khi Tiên Tử gặp phải tiểu đệ ở cung Thượng Dương, dưới sự đưa đẩy của vận mệnh, lòng Tiên Tử đã luôn nhớ tới tiểu đệ rồi. Vì vậy Tiên Pháp chịu ảnh hưởng lớn. Do đó mới không muốn tìm tên khốn Pháp Minh tính sổ trong hoàn cảnh thế này. Vì vậy, giờ đây tiểu đệ đã trở thành vấn đề cấp thiết cần phải giải quyết ngay đối với Tiên Tử. Sau khi giải quyết tiểu đệ, Tiên Tử mới có thể thoải mái đối phó với Pháp Minh. Hì! Thật ra vấn đề khiến Tiên Tử do dự khó quyết định căn bản không thành vấn đề. Nếu Tiên Tử toàn tâm toàn ý yêu tiểu tử, tất cả sẽ được giải quyết hết. Đừng tưởng rằng Ma Chủng sẽ khiến Tiên Tử không thể siêu thoát. Chỉ cần tiểu đệ bước vào cảnh giới Ma Biến tầng 11 của đại pháp, Ma Tâm sẽ hóa thành Đạo Tâm. Lúc đó tiểu đệ chỉ có lợi chứ không hề có hại đối với Tiên Tử. Tiểu đệ xin thề ở đây, trước khi vào được tầng 11 của Chủng Ma Đại Pháp, nhất định sẽ không động vào Tiên Tử... Chỉ là... Ha... Hì! Nhiều lắm là ôm hôn thôi, không có hành động gì khác. Ha ha!
Đoan Mộc Lăng đã tới chí cảnh của Kiếm Tâm Thông Minh, không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói điên cuồng do ma tính phát tác của hắn.
Nàng nói hời hợt:
- Long Ưng có biết rằng ngươi đã trở thành ma chướng lớn nhất trong việc nhập thế tu hành của tiểu nữ tử không. Từ giờ trở đi, phá Ma Chủng trở thành mục tiêu duy nhất của Đoan Mộc Lăng. Giờ đây đại pháp của ngươi vẫn chưa thành hình, điều xấu hơn nữa là ngươi có ý đồ xằng bậy với Đoan Mộc Lăng, khiến cho ngươi không thể thể hiện sở trường của mình, phát huy Ma Chủng. Vận mệnh của ngươi đã được định trước, đừng trách ta, có trách hãy trách chính bản thân ngươi!
Long Ưng vẫn cố ung dung nói:
- Vì vậy tiểu đệ mới nói mình phải đối mặt với khổ nạn tai họa. Nhưng đây mới là điều hay. Nếu Tiên Tử gây chiến lớn với tiểu đệ, nghĩ thôi cũng thấy thú vị. Có điều Tiên Tử coi chừng đang mua dây tự buộc mình. Nàng càng mạnh tay với tiểu đệ, tiểu đệ càng có cơ hội bước tới cảnh giới tầng 11. Nếu như Ma Chủng hóa thành Đạo Tâm, Tiên Tử sẽ mất đi động lực để đối phó với ta. Lúc đó dù tiểu đệ có thò cổ cho Tiên Tử chém, Tiên Tử cũng chẳng nỡ chém đâu. Nói không chừng còn thưởng cho tiểu đệ một nụ hôn nữa. Đây mới thực sự là... Ha! Là điều gay go nhất của Tiên Tử.
Hai người đối chọi gay gắt, động miệng trước khi động tay chân, là để so bì tâm chí đạo hạnh của Tiên Thai và Ma Chủng.
Đoan Mộc Lăng mỉm cười nói:
- Ma Chủng của ngươi sống được qua hôm nay hẵng hay!
Long Ưng biết nàng muốn động thủ, vội nói:
- Đợi chút đã!
Đoan Mộc Lăng lườm hắn, cũng trách mình không thể giữ vững cảnh giới của Kiếm Tâm đ*o Minh, nàng cau mày nói:
- Nếu vẫn là những lời bậy bạ, thì đừng trách tiểu nữ tử không hứng thú nghe.
Long Ưng nói:
- Nếu như Tiên Tử đã quyết tâm phá Ma Chủng của ta, thì phải cho ta chút ưu đãi chứ. Hì! Thứ ta có chỉ chính là lòng nhẫn nại.
Đoan Mộc Lăng tức giận nói:
- Là ngươi đã khiến ta mất đi lòng nhẫn nại. Nói đi!
Khi nói xong nàng mới biết mình đã bị hớ.
Long Ưng không bóc mẽ nàng, mà nghiêm nét mặt nói:
- Nếu như tiểu đệ có thể sống qua hôm nay, vậy thì có thể lập một cuộc đánh cược tình yêu với Tiên Tử không, để tiếp tục ước mơ đánh bạc thắng vàng của chúng ta. Vụ cá cược này của chúng ta chỉ có lợi mà không có hại với Tiên Tử, nếu không nếu tiểu đệ trốn được về cung Thượng Dương, chẳng lẽ Tiên Tử sẽ xông tới tìm tiểu đệ sao?
Đoan Mộc Lăng không dám coi thường ma lực của Long Ưng nữa.
Nàng chậm rãi nói:
- Tiểu nữ tử đang nghe đây!
Long Ưng nói:
- Thời gian đánh cược là một năm. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Tiên Tử đưa chiến thư, tiểu đệ nhất định sẽ tới ứng chiến. Đây là một sách lược vô cùng ngốc nghếch đối với tiểu đệ. Vì vậy nếu Tiên Tử vẫn không thể làm gì được tiểu đệ, thì phải từ bỏ tâm niệm phá Ma Chủng của tiểu đệ! Ha! Chúng ta trở thành bằng hữu không đánh nhau không thành tri kỷ. Tất cả những điều khác sẽ làm theo sự sắp đặt của vận mệnh. Ha! Sẽ có một ngày Tiên Tử cảm thấy tiểu đệ không những không phải là chướng ngại vật của nàng, mà còn là người trợ giúp đắc lực nhất của Tiên Tử trên con đường tu hành. Về nguồn gốc của Pháp Minh, tiểu đệ nhất định biết nhiều hơn Tiên Tử. Và nhất định có một ngày, ta sẽ lấy cái mạng chó của hắn.
Đoan Mộc Lăng điềm đạm hỏi:
- Ngươi thực sự biết nhiều hơn ta sao?
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ không phải sao?
Đoan Mộc Lăng thở dài nói:
- Người ngoài vốn không nên để tâm tới thế sự hồng trần. Chỉ là Pháp Minh bụng dạ khó lường, dùng hết cách để Tiết Hoài Nghĩa làm chủ trì Bạch Mã tự, khiến Phật môn không thể chịu nổi, nên phải cử hành Ngũ Tăng Hội đẳng cấp cao nhất của Phật môn lúc đó. Kết quả là ngũ tăng cùng tới Tịnh Niệm thiền viện giờ đã đổi tên thành Tăng Vương tự để tìm Pháp Minh nói chuyện, ai ngờ Pháp Minh vừa gặp đã ra tay, đánh miên man, hai bên đều bị tổn hại. Điều đáng sợ nhất là Pháp Minh nói rút là rút, khiến cho ngũ tăng trở về mà không có kết quả gì, và lần lượt viên tịch trong 100 ngày sau đó.