Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 37: Tặng linh đao (hạ)





Long Ưng thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải lên đó để mở mang tầm mắt, nhưng nhất định không phải là đi cùng Võ Tam Tư ngươi. Hắn bèn từ chối:
- Tiểu đệ đang vội đến ngoài cung gặp một người bạn.
Võ Tam Tư yên lặng cùng Ưng Long đi vào hoàng thành san sát nhà cửa, muốn nói nhưng lại ngừng.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Võ huynh có chuyện gì khó nói sao?
Võ Tam Tư nói:
- Ta vừa gặp Long huynh mà như đã quen từ lâu, muốn nhắc nhở Long huynh để ý đến một vài tiểu nhân, nhưng lại sợ Long huynh hiểu lầm rằng ta muốn khích đểu, nên lòng cảm thấy rất khó xử.
Long Ưng thầm nghĩ đến rồi, ngoài miệng thì vui vẻ:
- Võ huynh là người thế nào, tiểu đệ còn không rõ ư? Võ huynh hãy yên tâm nói ra, tiểu đệ chỉ cảm kích mà không đa nghi đâu.
Võ Tam Tư nói:
- Long huynh phải đề phòng huynh đệ họ Trương, hai tên tiểu nhân này giờ đây hận Long huynh vô cùng. Theo thông tin mà ta có được, chúng đang chiêu mộ cao thủ bên ngoài, có ý đồ không tốt với Long huynh. Đánh trực diện đương nhiên không làm được gì Long huynh, sợ nhất là những âm mưu quỷ kế, khó lòng đề phòng được.
Long Ưng cười ha ha, nói:
- Ta hiểu rồi! Đa tạ Võ huynh đã nhắc nhở.
Hắn nhân cơ hội chia tay với y, rồi đi ra ngoài hoàng thành.
Thiên Tân Kiều.
Long Ưng đeo Tỉnh Trung Nguyệt trên lưng, dựa vào lan can quan sát Lạc Hà, nhớ đến việc sáng nay còn lái thuyền đến đây trong trận gió tuyết với Nữ đế, hắn cũng không biết lòng mình nghĩ gì.
Càng ngày hắn càng cảm thấy rằng, nguyên nhân đằng sau việc Võ Chiếu gả Nhân Nhã cho hắn không hề đơn giản. Nhưng nếu Võ Chiếu thực sự coi Nhân Nhã là người đầu thai của con gái bà ta, thì dù bà ta có lạnh lùng thế nào, cũng nhất định sẽ không hi sinh “con gái” thêm một lần nữa khi đem gả cho một người “không còn sống được bao lâu”.
Nói cách khác, bà ta không hề có ý giết Long Ưng. Tiên sư con bà ngoại nhà nó, đây là chuyện quái gì cơ chứ. Thật sự muốn bỏ quách mọi việc để đi tìm Bàn công công ngay lập tức.
Tiếng Vạn Nhận Vũ vang lên bên cạnh hắn:
- Nhìn thấy Long huynh đeo cổ đao, khiến tại hạ vô cùng mừng rỡ. Có điều, mặc dù Long huynh hiểu rõ binh khí trong khắp thiên hạ, cũng không nên lấy đao đấu đao với ta, người thiệt thòi nhất định sẽ là Long huynh. Tại hạ cũng phải mang tiếng là thắng không anh hùng.
Long Ưng mỉm cười:
- Vạn huynh đã nghĩ như vậy, thì hãy để cho tiểu đệ lời hơn một chút, quyết định quy tắc tỷ võ. Mọi người đổi đao để đánh, huynh dùng đao của ta, ta dùng đao của huynh, chỉ cần lão ca ngươi có thể chống được 10 đao của tiểu đệ, vậy thì đao sẽ thuộc về huynh!
Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên:
- Dù tại hạ có vô dụng thế nào, đỡ chín đao của ngươi cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi. Dường như Long huynh chưa suy nghĩ kỹ.
Long Ưng cười nói:
- Không cần nhiều lời nữa, sao không nghĩ tới địa điểm tốt để tỉ võ đi, tiểu đệ không muốn bị người ngoài nhìn thấy.
Vạn Nhận Vũ nhìn về phía dưới cầu, vui vẻ nói:
- Cái này thì dễ thôi, hãy cùng tại hạ nhảy xuống dưới.
Ngay sau đó, gã vượt khỏi lan can, buông mình xuống dưới.
Long Ưng đã hiểu ra, học theo gã nhảy xuống, rồi cùng Vạn Nhận Vũ một trước một sau hạ mình trên một boong thuyền hàng đang đi.
Mọi người trên thuyền ngạc nhiên vô cùng. Vạn Nhận Vũ ôm quyền một cách tự tin rồi nói:
- Ta là đệ tử kiếm phái Quan Trung, mong các vị nể mặt người cùng trên giang hồ, để cho chúng ta làm việc, sau khi xong việc sẽ lập tức ly khai.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía một người đàn ông tuổi khá lớn, người đó nói:
- Hóa ra là người trong kiếm phái Quan Trung, đương nhiên không thành vấn đề rồi.
Sau khi Vạn Nhận Vũ cảm ơn, bèn cùng Long Ưng đến đuôi thuyền, để không bị vướng chân vướng tay.
Gió sông thổi tới, áo hai người bay phần phật, hai bờ là một màn tuyết trắng, tràn đầy không khí mùa đông.
Long Ưng cười nói:
- Đây là lần đầu tiên tiểu đệ được ngồi thuyền miễn phí, Vạn huynh thật là lắm cách.
Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:
- Hành tẩu giang hồ, dù thế nào cũng phải có chút bản lĩnh. À! Long huynh đã gặp được tiểu thư Đoan Mộc chưa?
Long Ưng nói:
- Nàng ấy đã chuyển vào một chiếc am ni cô ở phía đông bên ngoài thành, mấy ngày nữa có thời gian rảnh ta sẽ trả lại số vàng cho nàng ấy. Nói tới vàng, tiểu đệ còn hai lượng vàng, muốn đổi thành ngân lượng, phải làm thế nào đây?
Vạn Nhận Vũ nói lớn:
- Nhanh vậy mà đã dùng hết bốn lượng vàng rồi sao?
Long Ưng đáp:
- Có rượu thì phải uống say ngay ngày hôm nay, tiền hết rồi sẽ có ngày trở lại. Ha! Ta chỉ nói linh tinh thôi, ngoài hai lượng này và năm lượng của Đoan Mộc tiên tử, số còn lại ta đã tặng cho người khác rồi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Muốn đổi ngân lượng thì tốt nhất là tìm đến những cửa hiệu lâu đời. Họ không lừa gạt ai, trong số đó Trinh Quán Tiền Trang là nơi nổi tiếng nhất, nam bắc thị mỗi nơi có một quán.
Rồi gã lại nói:
- Những am ni cô bên ngoài Thần đô ít nhất phải có tới hơn mười nơi, Đoan Mộc tiểu thư ở nơi nào vậy? Ôi! Thôi đừng nói cho ta.
Long Ưng nói:
- Vạn huynh yêu Đoan Mộc Lăng rồi!
Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:
- Yêu nàng ấy thì có tác dụng gì, chỉ là tự chuốc lấy phiền não mà thôi. Truyền nhân của Tĩnh Trai là nữ tử tu thiên đạo, không khác gì người xuất gia, ta đi làm phiền nàng tu luyện chỉ khiến nàng coi thường ta mà thôi.
Long Ưng nói:
- Ta không nghĩ như Vạn huynh đâu. Xuất gia ở nhà chỉ là hình thức mà thôi, không liên quan đến việc có thể tu thành thiên đạo hay không. Nếu thích thì cứ theo đuổi. Nếu không theo đuổi được thì cuốn chiếu về nhà ngủ, nhưng cần phải phụ chính mình.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, nhưng đối phương không nghĩ như vậy. Nếu không tin thì cứ thử mà xem, ta không có dũng khí nghịch thiên như của ngươi đâu. Có điều đừng trách ta không cảnh cáo trước, nếu ngươi xấu mặt trở về, đứng khóc lóc trước tại hạ đấy.
Long Ưng cười nói:
- Nếu như tiểu đệ theo đuổi được tiên tử, Vạn huynh chẳng phải sẽ hộc máu một lần nữa sao?
Vạn Nhận Vũ bật cười:
- Ta nhất định sẽ không hộc máu vì chuyện này đâu, bởi lẽ từ nhỏ ta đã lập chí, hiến thân cho đao đạo. Nếu chơi bời thì không sao, nhưng tại hạ không muốn có gánh nặng gia đình.
Long Ưng nói:
- Nếu mục đích làm người chỉ là luyện đao thì còn gì là thú vị nữa? Nên làm theo ý mình thì mới vui được chứ. Với nhân phẩm, võ công, thân phận địa vị của Vạn huynh, nhất định có rất nhiều người đẹp đau lòng vì Vạn huynh đấy. Hì! Vạn huynh thực sự là không nghĩ điều gì khác ngoài đao kiếm ư?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Giờ đây ta thực sự nghĩ như vậy, có lẽ sau khi Trung Tông phục hồi, tư tưởng của ta sẽ thay đổi.
Long Ưng nói:
- Trung Tông là ai vậy?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Trung Tông chính là Lư Lăng vương Lý Hiển, y đã từng làm hoàng đế 60 ngày, âm mưu đoạt quyền trong tay Võ Chiếu theo ý đồ của Vi Phi, bị Võ chiếu phát động một trận binh biến nhỏ, kéo y từ trên ngai vàng xuống. Ôi! Kẻ ngu dốt gặp phải kẻ nữ nhân dã tâm, có chuyện gì mà không làm được chứ.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Huynh chẳng phải đang thuần phục một kẻ ngốc có dã tâm đàn bà sao?
Vạn Nhận Vũ ngán ngẩm nói:
- Vấn đề là không còn sự lựa chọn nào khác, kiếm phái Quan Trung của chúng ta hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ của Thái Tông mới có ngày nay. Có điều đúng như những gì Quốc Lão nói, y ngốc cũng không sao, chỉ cần có hiền tướng trợ giúp y, dựa vào cơ nghiệp ổn định như thái sơn của Đại Đường, vẫn có thể làm nên cơ nghiệp. Tiên sư bà ngoại nó! Ta từng đi bắt tội phạm quan trọng của triều đình ở khắp nơi cho y, giao vào tay Lư Lăng Vương, hi vọng có thể mượn nó để lập đại công, xây mối quan hệ tốt với Võ Chiếu. Ai ngờ sau khi y hiểu được tầm quan trọng của tên tội phạm này, y lại sợ đến độ tím tái mặt mày, không hỏi tới cũng chẳng nghĩ tới, giấu ta đưa thẳng người tới Thần đô, khiến ta... Ta không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, không ngờ Vạn Nhận Vũ ta lại thất tín với người khác.
Long Ưng đã hiểu ra, Võ Thừa Tự sở dĩ giết hắn để đổ tội cho Lý Hiển, đều là vì Lư Lăng Vương là một người biết sự tình trong số đó. Sao Võ Thừa Tự lại biết được chuyện của hắn chứ? Rất có khả năng là do Lai Tuấn Thần mật báo cho y. Nhất định phải hỏi tên này.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ra khỏi thành rồi!
Hai người đạp vào đống tuyết, đến một cánh đồng tuyết không một bóng người.
Vạn Nhận Vũ hạ bội đao xuống, ném về phía Long Ưng, Long Ưng cũng ném thanh bảo đao về phía gã.
Vạn Nhận Vũ vừa nắm được Tỉnh Trung Nguyệt, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Long Ưng không để hắn nghĩ nhiều, bèn rút đao khỏi võ, lao xẹt ra cự ly hơn hai trượng như ma quỷ. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất dốc đầy ma công, tấn công ba đao về phía Vạn Nhận Vũ từ những góc độ khác nhau, không hề nể nang.
Vạn Nhận Vũ khen tốt, bình tĩnh rút bảo đao ra, chặn trên hạ dưới, đỡ ba đao của hắn, dường như vẫn rất thoải mái.
Long Ưng thầm nghĩ thật là lợi hại, đao cuối cùng bị gã dùng đao pháp tuyệt diệu nén đến độ không thể biến hóa vào lúc cuối cùng, đành phải rút lui.
Hai người đánh hòa nhau.
Ánh mắt Vạn Nhận Vũ toát ra vẻ kỳ quái, gã cúi thấp đầu dò xét thanh trường đao trong tay rồi nói:
- Từ khi Vạn mỗ học đao đến nay, luôn tìm kiếm một thanh đao phù hợp. Đáng tiếc sự việc không như mong muốn. Buổi tối hôm đó Long huynh quyết chiến với Tiết Hoài Nghĩa, ta đã lấy ra túi da dọa người, thứ giấu trong đó không phải vàng mà là khoáng thạch hiếm có, chuẩn bị làm một thanh đao mới. Nhưng thanh đao này, khi cầm nó như có một cảm giác huyết nhục nối liền thật kỳ lạ. Mẹ kiếp! Rốt cuộc thanh đao này có gì bên trong?
Long Ưng nói:
- Lão huynh chưa đỡ được chín đao, không có tư cách tìm tòi đến cùng.
Vạn Nhận Vũ cười khổ:
- Quen ngươi càng lâu, càng phát hiện ra ngươi không ra gì. Nếu luận đao pháp, Long huynh thực sự kém ta quá nhiều, người không đỡ nổi chín đao là ngươi chứ không phải là tại hạ đâu.
Long Ưng cười ha ha nói:
- Nói lôi thôi ít thôi. Hãy dốc toàn lực đánh tiểu đệ một đao xem, nhất định huynh có niềm vui không ngờ tới.
Vạn Nhận Vũ kêu lên:
- Nếu như ta dốc toàn lực, ngươi không đỡ nổi chẳng phải sẽ đi đời sao?
Long Ưng hét lên:
- Ông đây đợi sốt ruột rồi! Còn không xuất chiêu?
Tay trái Vạn Nhận Vũ cầm vỏ tay phải cầm đao, triển khai tư thế, một luồng khí lực đáng sợ khiến người ta như ngừng thở ập về phía Long Ưng.
Phía trên cơ thể gã hơi cúi về phía trước, hai mắt lộ ánh nhìn lạnh lùng, nhắm chuẩn vào Long Ưng như hai mũi tên.
Không hổ là đệ nhất cao thủ dùng đao sau Khấu Trọng.
Long Ưng vận chuyển Ma Công, ánh điện lóe lên trong mắt hắn, nhưng chỉ ở trong chứ không phát ra ngoài, giống như hai chiếc hồ sâu không thấy đáy, rồi hắn thở dài:
- Thế này mới ra dáng chứ.
Vạn Nhận Vũ đã ra tay.
- Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Gã đạp năm bước về phía Long Ưng, không chỉ nhanh chậm như nhau, mà khoảng cách mỗi bước chân cũng rất giống nhau. Mỗi bước đều chuyển tới một góc độ tấn công hoàn toàn mới, các cao thủ kém hơn, đối diện với bộ pháp thần kỳ đầy uy hiếp và biến hóa này của gã, đã hoa mắt chóng mặt, sợ đến run rẩy từ lâu rồi, đừng nói đến việc gặp chiêu hóa chiêu, vận binh chống lại.
Long Ưng cười ha ha, đâm trường đao về phía trước.
Vạn Nhận Vũ quát lên:
- Long huynh cẩn thận đấy!
Gã vung đao bổ xuống, giống như linh dương nhào đến, không có vết tích nào, thiên biến vạn hóa, vô thủy vô chung.
Lúc đầu thanh đao trong tay không có gì đặc biệt, khi bổ đến một nửa, thanh đao thay đổi, trở thành một luồng sáng màu vàng kỳ dị như xẹt điện, ngay phút chốc bổ nhào vào đỉnh đầu Long Ưng.
Thanh đao đâm về phía trước của Long Ưng tự nhiên bị lệch đi.
Cheng!
Long Ưng và cả thanh đao lùi mạnh về phía sau một bước.
Vạn Nhận Vũ ngay lập tức lùi lại, đứng vững, ngơ ngác nhìn thanh bảo đao trong tay mình.
Long Ưng hạ thanh trường đao xuống, không nói gì.
Vạn Nhận Vũ nhìn về phía hắn, môi run rẩy, không nói nên lời.
Long Ưng gật đầu.
Vạn Nhận Vũ hoàn toàn hiểu được ý của cái gật đầu đó, ánh mắt bèn lộ ra sự xúc động không thể kìm nổi.
Long Ưng thở dài nói:
- Chín chiêu đúng là những lời ngông nghênh điên cuồng của tiểu đệ, thanh đao này thuộc về lão huynh!
Vạn Nhận Vũ không thể tin nổi:
- Không thể nào.
Long Ưng vất thanh đao tùy thân của gã đi rồi nói:
- Đao của huynh, tiểu đệ trả cho huynh.
Vạn Nhận Vũ không để ý đến lời của hắn, mà hỏi:
- Thật sự là Tỉnh Trung Nguyệt sao?
Long Ưng thở dài:
- Ngoài Tỉnh Trung Nguyệt nổi danh của Thiếu soái Khấu Trọng, đâu còn một thanh đao rỉ nào phát ra ánh sáng thế này được. Đây là một thanh đao có linh khí, ta vừa cầm lên là biết rồi.
Vạn Nhận Vũ mềm nhũn hai chân, ôm lấy Tỉnh Trung Nguyệt quỳ lên nền tuyết.