Trong lúc cả ba người đang nhìn về phía mình, Bàn công công lấy ra một cái đồng la nhỏ rồi dùng cái búa con gõ một cái.
Âm thanh tiếng la vọng ra xa.
Bàn công công ung dung nhìn Pháp Minh nói:
- Mọi chuyện cứ đại khái như vậy. Nếu như có thay đổi, ngày mai Tà đế sẽ thông báo cho Tăng vương. Thời gian gấp rút, mời Tăng vương lập tức trở về Tăng Vương tự, sắp xếp mọi chuyện để kẻ địch nghĩ sau này Tăng vương vẫn ở trong chùa niệm kinh.
Pháp Minh không hề tỏ ra một chút vui mừng, chắp tay nói:
- Mọi chuyện theo sự sắp xếp của công công.
Võ Chiếu vuốt cằm không nói, hiển nhiên đã thành thói quen với việc Bàn công công quyết định thay cho mình. Lúc này, âm thanh của Lệnh Vũ chợt vang lên:
- Thánh thượng vạn an! Phi kỵ Ngự vệ tướng quân Lệnh Vũ có mặt.
Bàn công công nói:
- Khách quý khởi hành. Lệnh tướng quân nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.
Lệnh Vũ lớn tiếng tuân lệnh.
Bàn công công nhìn Pháp Minh mỉm cười, nói:
- Mời Tăng vương.
Sau khi Pháp Minh rời đi, Võ Chiếu quay sang cau mày với Bàn công công:
- Có chuyện gì đặc biệt mà không thể cho Pháp Minh biết?
Bàn công công lấy lại nụ cười trên môi, nói:
- Thánh thượng biết rõ, cẩn thận mới giữ cho thuyền chạy mãi ngàn năm. Hiện tại chúng ta có liên quan tới thảm án của Độc Cô Thiện Minh, mọi tin tức chủ yếu tới từ Pháp Minh. Mà y lại không giải đáp thắc mắc lớn nhất của chúng ta. Vì vậy chúng ta cũng phải đề phòng y một chút, bảo vệ Tà đế của chúng ta.
Võ Chiếu cảm thấy thú vị, nói:
- Thắc mắc lớn nhất là gì?
Với tài trí của Long Ưng cũng không bắt được mạch suy nghĩ của Bàn công công.
Bàn công công nói:
- Chính là chuyện đối với thắc mắc của Tà đế, làm sao lấy được chứng cớ rõ ràng? Tàn sát như vậy có tác dụng gì?
Võ Chiếu đồng ý:
- Nói miệng không bằng chứng, nhưng tất nhiên đối phương cũng chẳng mất sức làm những chuyện không có ý nghĩa mà còn đưa tới họa sát thân.
Bàn công công nói thoải mái:
- Bởi vì cơ bản không cần chứng cớ.
Võ Chiếu và Long Ưng đều cảm thấy kinh ngạc.
Tất nhiên Long Ưng hiều Bàn công công còn có câu nữa. Đối với sự đa mưu túc trí của lão, Long Ưng hoàn toàn tin tưởng. Mà Nữ đế sát cánh chiến đấu với Bàn công công bao nhiêu năm, còn hiểu rõ hơn hắn.
Bàn công công nói:
- Cùng một chuyện, cùng một câu nói, chưa kể tới bầu không khí khác nhau mà có kết quả khác nhau. Hiện tại cho dù bất kỳ kẻ địch nào xuất hiện, liều chết chỉ rõ lai lịch xuất thân của chúng ta cũng khó làm chúng ta dao động. Vì vậy, kẻ địch phải tạo được một thời cơ thích hợp nhất.
Lão dừng lại rồi nói tiếp:
- Từ những gì đã biết và có liên quan trực tiếp tới Đại Minh tôn giáo, công công đoán đây là kế vu oan giá họa. Đại minh tôn giáo và Thánh Môn có rất nhiều quan hệ, ngay cả chúng ta cũng không nắm được hết. Trong suy nghĩ của người ngoài thì Đại Minh tôn giáo và Thánh môn là cá mè một lứa, đây cũng là nguyên nhân mà kẻ địch sử dụng tới Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh. Có thể nghĩ ra cái kế độc này chắc chắn là hạng người không tầm thường và còn có chiêu tiếp lợi hại hơn.
Võ Chiếu gõ bàn khen ngợi:
- Công công phân tích tỉ mỉ cẩn thận, hết sức tỉnh táo.
Long Ưng vỗ nhẹ vào tay vịn, thở dài:
- Đây là kế điệu hổ ly sơn mà Đại giang liên tính toán tỉ mỉ.
Bàn công công vui vẻ nói:
- Tà đế đúng là tài trí rất cao, chỉ một chút là hiểu rõ. Có điều công công phải nhắc nhở ngươi, việc này chắc chắn có tàn dư của Đại Minh tôn giáo gây sóng gió. Tuy nhiên có một số việc cũng không thể tưởng tượng ra hết được.
Long Ưng hiểu điều này.
Năm đó giả sư phụ Đỗ Ngạo của hắn cũng từng hoài nghi Nữ đế, không rõ bà ta dựa vào cái gì mà hiểu rõ Ma môn như trong lòng bàn tay.
Loan Loan đồng ý giao quyển kinh không hợp với tác phong của người trong Thánh Môn. Nhưng chỉ có người của Ma môn mới nảy sinh lòng nghi ngờ.
Bàn công công nói tiếp:
- Kẻ địch chọn Độc Cô Thiện Minh cũng không phải ngẫu nhiên. Đầu tiên là thanh đanh của Độc Cô Thiện Minh trên giang hồ. Người này giao du rộng, quen biết nhiều... Giết y có thể gây ra hiệu quả nhất định. Tiếp theo đó cũng là quan trọng nhất, người của đại tộc thế gia chịu sự che chở của Lý Đường, ở cố đô có người ủng hộ Lư Lăng vương. Mà nhà Độc Cô và Vũ Văn là thế tộc trong thế tộc, do Thánh thượng dụng người có tài không kể xuất thân khiến cho chúng chịu hại nặng nhất. Bởi vậy chúng cố gắng ủng hộ Lư Lăng vương, phái cao thủ tới bảo vệ Lư Lăng vương, coi hai thế gia và kiếm phái Quan Trung là chính. Hiện tại toàn bộ người trong phủ cùng với Độc Cô Thiên Minh có võ công cao cường đều bị hại, thì đáng nghi nhất không cần phải nói ra cũng biết là chĩa vào Thánh thượng. Vả lại huyết án đó có hàm súc ý nghĩa cảnh cáo, sẽ khiến cho cao thủ ở Phòng châu cảm thấy lo lắng, sợ gia tộc gặp họa. Đồng thời nó cũng kích thích sự công phẫn trên giang hồ, nhân vật bạch đạo lợi hại đều tới Tây kinh, đòi lại sự công bằng cho Độc Cô Thiện Minh.
Tiếp theo, lão lại nói nhỏ:
- Thử nghĩ tới tình huống xấu nhất, Lư Lăng vương bị tập kích bất ngờ, cho dù sống hay chết, ngay cùng thời điểm lại có một tin tức lan truyền, nói trước khi chết Độc Cô Thiện Minh từng viết một lá thư cho bằng hữu của mình nói rằng y nghi ngờ Thánh Thượng xuất thân từ Thánh Môn thì sẽ có hậu quả như thế nào? Cái này chẳng cần có chứng cớ rõ ràng mà cũng chẳng khác "chứng cớ rõ ràng" là mấy.
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
- Độc Cô Thiện Minh viết một phong thư như vậy bằng cách nào?
Bàn công công thở dài:
- Trên chiến trường đúng là không ai bằng người, nhưng nói tới âm mưu quỷ kế thì chẳng khác nào tiểu tốt phất cờ reo hò. Với chuyện đó thì một là chết không có đối chứng, giấy trắng mực đen có thể cho người giả mạo rồi cho người gửi trước khi Độc Cô Thiện Minh chết trước khi mấy ngày. Rồi lại qua người bán Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh, trước đó để lộ cho Độc Cô Thiện Minh, với sự oán hận của Độc Cô Thiện Minh với nhà Võ Chu sẽ chẳng quan tâm tới thật giả, có thể chia sẻ bí mật với người khác. Khi đó, những người này trong cơn tức giận, chứng minh phong thư đó là thật thì cho dù chúng ta có bác bỏ tin đồn thế nào, cũng chẳng ai tin.
Long Ưng cảm thấy run người:
- Cái kế này thật độc ác mà khó hóa giải. Sở dĩ Độc Cô Thiện Minh bị hại, nguyên nhân chính là y chẳng biết gì.
Võ Chiếu hết sức bình tĩnh, gật đầu:
- Nói như vậy, nếu giang hồ ngầm lưu truyền thì chúng ta phải ứng phó thế nào?
Bàn công công nhấn mạnh từng chữ một:
- Khi ngọn lửa còn nhỏ chưa bốc to, phải dập nó tắt.
Võ Chiếu cau mày lại, nói:
- Vậy phải làm thế nào?
Long Ưng có thể nghe thấy sự cảm kích của Nữ đế đối với Bàn công công. Luận sự đa mưu túc trí, Võ Chiếu phải kém Bàn công công nửa bậc, còn hắn thì chẳng phải nói.
Bàn công công cười ha hả, nói:
- Kẻ địch muốn dùng âm mưu quỷ kế thì chúng ta sẽ lợi dụng thủ đoạn đối phó với chúng. Tà đế và Tăng vương không cần phải đến Trường An mà thay đổi hướng tới Phòng châu.
Võ Chiếu lo lắng, nói:
- Nhưng nếu kẻ địch tấn công Hiển nhi bất ngờ, thì chỉ sợ đã chậm một bước.
Bàn công công như nghĩ trước, nói:
- Nếu dễ như vậy thì Lư Lăng vương chết lâu rồi. Đặc biệt sau khi tin tức Độc Cô Thiện Minh bị hại lan ra, toàn thành Phòng Châu đang ở trạng thái phòng ngự cực cao khiến cho kẻ địch không có thời cơ lợi dụng. Có điều tình hình này không thể nào giữ mãi được, chỉ cần giảm tình trạng là cơ hội động thủ của kẻ địch.
Nữ đế dâng trào cảm xúc, nói:
- Mỗi khi có tình huống khẩn cấp, công công luôn bình tĩnh hơn trẫm, suy nghĩ thấu đáo.
Bàn công công nhìn Long Ưng cười nói:
- Lão huynh tiểu Tà đế, không nên để cho một mình công công quyết định, hãy cho chút ý kiến đi.
Long Ưng cười khổ:
- Ta chỉ nghĩ tới chuyện bức cho đối phương phải ra tay để tiểu tử sớm được trở về với kiều thê.
Võ Chiếu nói:
- Bức đối phương ra tay là một điểm quan trọng, nhưng phải tính toán thời gian cho chính xác.
Bàn công công nói:
- Bức kẻ địch ra tay phải tiến hành trên ba mặt. Bước đầu tiên, sáng mai khi lên triều Thánh thượng chính thức công bố thảm án nhà Độc Cô Thiện Minh ở Tây Kinh, tỏ rõ quyết tâm truy tìm hung thủ, đồng thời liệt Đại Minh tôn giáo vào tà giáo, không để cho chúng có đất sống ở Trung Thổ.
Võ Chiếu nói:
- Trẫm đã chuẩn bị như vậy. Nhưng liên quan gì tới việc đánh Đại Giang Liên?
Long Ưng vội nói:
- Đợi tiểu dân thăm dò rõ tình hình Đại Giang Liên rồi báo để Thánh Thượng định đoạt.
Võ Chiếu xoa cằm, không nói.
Bàn công công lại nói:
- Về mặt khác, để quốc lão toàn quyền xử lý thảm án. Khi đó việc tiểu Ưng mất tích, mọi người sẽ nghĩ rằng hắn tới Tây Kinh.
Võ Chiếu nở nụ cười nói:
- Đây đúng là kế minh tu sàn đạo, ám độ trần thương.
Bàn công công hít một hơi thật sâu, nói:
- Hiện tại là việc quan trọng nhất.
Dưới ánh mắt của hai người, Bàn công công nói thản nhiên:
- Đó là đón Lư Lăng vương về Thần đô.
Ánh mắt của Võ Chiếu chợt tỏa sáng rực rỡ nhìn Bàn công công chằm chằm.
Hơi thở của Long Ưng thì như đột nhiên dừng lại từ từ đợi đáp án của Võ Chiếu đối với vấn đề thịnh suy của Trung thổ.
Long Ưng và Bàn công công đi ra khỏi Ngự Thư phòng, hít thở bầu không khí cây cỏ trong ngự viên vào ban đêm.
Bàn công công nói:
- Sắp giờ Hợi rồi, ngươi muốn đi đâu?
Lão lại cười nói:
- Công công có một đề nghị, ta với ngươi tới gặp lão Địch sau đó đón Tiểu Ma nữ tới viện Cam Thang, xóa bớt một nỗi khổ không thể phân thân của ngươi. Đi! Lên xe ngựa rồi nói tiếp.
Cả hai ngồi ngay ngắn, xe ngựa liền khởi hành.
Long Ưng hỏi nhỏ:
- Công công không tin Pháp Minh?