Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 306: Nhạc phụ và chàng rể (hạ)




Chỉ cần nhìn cách tổ chức của hội nghị nội đình, là đủ biết thái độ cởi mở của Võ Chiếu đối với việc thảo luận chính sự của triều thần. Ở ngự thư phòng trong cung Thượng Dương giống như một cung điện rộng lớn, ghế của Võ Chiếu đặt ở phía bắc, Thượng Quan Uyển Nhi thì ngồi ở một cái bàn phía sau bên trái, cách bà ba bước, phụ trách việc ghi chép.

Hai hàng ghế dựa đặt ở hai phía trái, phải, vô hình trung tạo nên không khí hòa hợp có lợi cho việc nghị sự.

Ngồi ở hàng ghế đầu bên phải, đương nhiên là Quốc lão Địch Nhân Kiệt, kế tiếp là Lý Chiêu Đức, Diêu Sùng, Ngụy Nguyên Trung và Trương Giản Chi.

Phía bên kia, Long Ưng ngồi ghế đầu với tư cách quốc khách, tiếp theo là Vũ Tam Tư, Vi Thừa Khánh, Phòng Dung và Thôi Thần Khánh. Ba người sau là người hắn mới gặp lần đầu, không biết có ai thuộc phe phái của Võ Tam Tư hay không. Trong số đó, Thôi Thần Khánh có vóc dáng khôi ngô, dung mạo hơi âm trầm, ánh mắt có thần, hiển nhiên là một cao thủ.

Với sự đồng hành của Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Chiếu bước tới, ngồi lên lên ghế, quần thần cũng không quỳ, chỉ hô to “Thánh an”. Sau khi ngồi xuống, Võ Chiếu vui vẻ nói:

- Hiện nay trong triều đình của ta, không ai hiểu rõ tình thế địch nhân trong nước, ngoài nước hơn quốc khách Đại Chu Long tiên sinh. Bởi vậy cho nên, hôm nay trẫm ra sức mời Long tiên sinh đến hoàng cung đích thân nói chuyện. Các khanh cũng biết chuyện này không hề dễ dàng, trẫm phải dùng tình cảm để tác động, dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng cả uy để uy hiếp, mới có thể được việc.

Mọi người đều mỉm cười, cũng thấy được mối quan hệ đặc biệt giữa Võ Chiếu và Long Ưng.

Kể cả Địch Nhân Kiệt, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên ngồi chung một phòng với Võ Chiếu và Long Ưng, nghe hai người đối đáp nói chuyện, đương nhiên không tính lần quốc yến dành cho Hoành Không Mục Dã, trong lòng đều có cảm giác kỳ lạ.

Theo lời dạo đầu của Võ Chiếu, đủ biết chẳng những Võ Chiếu tín nhiệm Long Ưng, nể trọng Long Ưng mà cũng không ngần ngại tán tụng, nâng hắn lên ngang hàng với bà ta, ít nhất là về phong thái. Cho nên quyền chủ đạo của hội nghị này đã rơi vào tay Long Ưng, mặc dù quyền quyết định sau cùng vẫn do nữ hoàng đế nắm giữ.

Long Ưng vội tỏ lời khiêm nhượng.

Lâu Sư Đức cười nói:

- Hy vọng lần này Ưng gia không dừng ở cao trào khiến người nghe hồi hộp.

Cả sảnh đường vang lên lên tiếng cười.

Hiển nhiên Võ Chiếu đan có tâm trạng rất tốt, cười nói:

- Xin Lâu lão yên tâm, trẫm hiểu nên đối phó với hắn như thế nào.

Long Ưng thầm kêu “cứu mạng”, đã sợ ánh mắt của Võ Chiếu ném về phía Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau, lại càng sợ đại tài nữ nhìn về phía hắn, vội ho một tiếng, nói:

- Tiểu dân đâu dám? Trên thực tế, tình hình biên cương rất đơn giản, chỉ cần chúng ta có thể làm được hai chuyện, sẽ có thể giành lấy một quãng thời gian thái bình yên vui, vô cùng có lợi cho việc tăng cường biên phòng của chúng ta, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, không chỉ là đánh lui địch nhân, mà còn diệt trừ tận gốc họa lớn của chúng ta là Đột Quyết, mở ra thời đại hưng thịnh mới cho Trung Thổ.

Mặt mọi người đều đổi sắc, kể cả nữ hoàng đế.

Nếu lời nói này do một người khác nói ra, cho dù người đó có đức cao vọng trọng như thế nào, cũng sẽ khiến người ta kinh ngạc, nhưng đây là do chính miệng Long Ưng nói ra, ai cũng thầm nghĩ cứ nghe hắn nói tiếp, xem hắn có kế sách kỳ diệu gì.

Những tình huống có liên quan tới Long Ưng trong ba năm hắn rời Thần Đô, đã được truyền về bằng mọi phương diện và được Thượng Quan Uyển Nhi ghi chép chi tiết trong một bản báo cáo, mỗi người tham dự hội nghị đều đã đọc báo cáo trước, cho nên Long Ưng không cần mất thời gian kể lại.

Địch Nhân Kiệt cau mày nói:

- Trước tiên lão phu không hỏi hai việc kia, mà chỉ muốn biết, thời gian là bao lâu?

Bản thân Long Ưng cũng không biết, hắn chỉ ra hai việc cần phải làm, nhưng ngừng nói một lát, đã khiến thần kinh mọi người căng thẳng, họ sợ nhất là trong số hai việc Long Ưng đề nghị, có việc để Lý Hiển trở về làm thái tử, khiến hội nghị quân sự này biến thành một cuộc tranh luận.

Địch Nhân Kiệt lão luyện bực nào, lập tức đưa ra lời dò xét, nếu như câu trả lời của Long Ưng là đúng như vậy, sẽ nghĩ cách loại bỏ ý kiến của hắn.

Mặc dù không ai nói ra, ai cũng hiểu rõ, từ sau khi Võ Chiếu lên ngôi, hội nghị này là hội nghị quan trọng và cởi mở nhất.

Long Ưng trầm ngâm đáp:

- Hẳn là cần từ ba đến năm năm.

Kể cả Võ Chiếu, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay Long Ưng làm một dấu hiệu mà chỉ có Võ Tam Tư hiểu được, Võ Tam Tư có thể dở tệ ở mặt khác, nhưng dò xét vẻ mặt mọi người lại là sở trường của y, bèn ung dung nói:

- Tam Tư xem báo cáo của Uyển Nhi ba lần, hai sự việc mà Ưng gia nhắc tới, hẳn là một trong, một ngoài, không biết Tam Tư nói có đúng không?

Long Ưng hớn hở nói:

- Lương vương đoán rất đúng.

Vi Thừa Khánh ngồi cạnh Võ Tam Tư, kêu lên tán thưởng, Võ Chiếu thì vuốt cằm tỏ vẻ khen ngợi.

Nhờ vào tình huống này, lần đầu tiên Võ Tam Tư nhận được sự tán thưởng của Võ Chiếu đối với tài trí của mình, nhất thời sinh ra cảm giác lâng lâng, hận không thể ôm Long Ưng hôn một cái.

Địch Nhân Kiệt mỉm cười không nói, hiển nhiên đã rõ trò lừa bịp của hai người.

Trong lòng hết sức vui mừng, Võ Chiếu mỉm cười nói:

- Long tiên sinh, khanh muốn dừng ở cao trào để người nghe hồi hộp sao?

Long Ưng thầm kinh hãi, sợ bà ta không trừng phạt hắn, nhưng sẽ trừng phạt Thượng Quan Uyển Nhi vì đã “giở trò”, thế thì hắn sẽ không biết nói thế nào cho phải với nhạc phụ, liền vội vàng hỏi:

- Sao dám, sao dám?

Hắng giọng một cái, hắn nghiêm mặt nói:

- Hiện nay, bởi vì thiếu chủ của Thổ Phiên còn nhỏ tuổi, cho nên mọi việc đều do huynh đệ của ta là Hoành Không Mục Dã chủ trì, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, sẽ tập trung vào việc đối nội, vứt bỏ kế sách bành trướng trước kia. Còn về Nam Chiếu, Tông Mật Trí đã binh bại bỏ mình, Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu ngay cả bản thân còn không tự lo được, cũng không đáng lo lắng. Kẻ địch đáng sợ nhất của chúng ta, trước sau vẫn là Đột Quyết dưới sự thống trị mạnh mẽ và cứng rắn của Mặc Xuyết. Có thể nói thế này, nếu đôi bên dốc toàn bộ lực lượng trên một khu vực bằng phẳng, chính diện đối chiến ngang hàng, chúng ta nhất định thua.

Mọi người đều xôn xao, sôi nổi bàn bạc.

Võ Chiếu thản nhiên nói:

- Thế nhưng, Long tiên sinh sẽ tuyệt đối không cho Mặc Xuyết cơ hội đối chiến ngang bằng, giống như Long tiên sinh đã dùng thủ đoạn và chiến thuật nhanh như chớp, đại phá quân Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh.

Long Ưng cười hì hì nói:

- Ta chỉ hơi phóng đại một chút, để thánh thượng và các vị đại nhân hiểu, muốn đối phó Đột Quyết, phải tránh viễn chinh mệt mỏi, lại càng không thể mong đợi chỉ đánh một trận là có thể phân thắng bại, phải chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến tranh tiêu hao lâu dài, phải liên kết tất cả kẻ thù của Mặc Xuyết, sử dụng đồng thời cả những biện pháp về quân sự và ngoại giao, không ngừng tấn công hắn, cho đến lúc tiêu diệt được hắn.

Hắn lại nghiêm nét mặt nói:

- Mục tiêu của ta, là muốn cắt lấy thủ cấp của Mặc Xuyết, dâng lên trước án của thánh thượng.

Cả phòng hội nghị đều trở nên tĩnh lặng.

Địch Nhân Kiệt bật cười vang:

- Ưng gia vẫn quen tật dừng ở cao trào khiến chúng ta hồi hộp đến thót tim mới chịu!

Mọi người đều cười to.

Võ Chiếu bật cười, nói:

- Long tiên sinh “diễn” quá khéo khiến cho trẫm cũng quên mất là khanh dùng lại trò cũ.

Cả phong hội nghị bỗng trở nên im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, lặng lẽ chờ Long Ưng nói ra kế phá địch.