Lý công công đã đến, báo là Thượng Quan Uyển Nhi đang chờ trên xe ngựa ở trước sân.
Bàn công công nói:
- Đi thôi! Hôm nay cố gắng dành chút thời gian tới gặp ta.
Xe ngựa bắt đầu chạy đi.
Thượng Quan Uyển Nhi hôn hắn, rồi thở hổn hển dụi đầu vào lòng Long Ưng, ôm hắn thật chặt.
Long Ưng khẽ vuốt lưng nàng, trong lòng trăm mối ngổn ngang, người hắn đang ôm trong lòng là một mỹ nhân mà hắn không thể nào nhìn thấu, nàng ta tài trí hơn người, có quan hệ thể xác với hắn, nhưng hành vi thì lại không thể nào phỏng đoán được.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nói:
- Hai tay Ưng gia quá “ngoan ngoãn” đấy!
Long Ưng không thể tin vào hai lỗ tai mình, trước và sau khi có quan hệ thể xác, đã có sự khác biệt rất lớn, đồng thời cũng cảm nhận được sự cám dỗ cao độ của nàng, tay hắn luồn vào trong y phục của nàng, vuốt ve một cách suồng sã.
Thượng Quan Uyển Nhi cố nén không phát ra tiếng rên rỉ, chỉ im lặng hưởng thụ, thở gấp nói:
- Uyển Nhi rất thích cảm giác bị Long đại ca xâm phạm.
Long Ưng thở dài:
- Thân thể của Uyển Nhi thật tuyệt vời!
Dưới đôi tay càn rỡ của hắn, thân hình Thượng Quan Uyển Nhi run lên, uốn éo không ngừng. Long Ưng thầm nghĩ, nếu ngay lúc này hắn muốn làm “chuyện tốt” với nàng, nhất định nàng sẽ không cự tuyệt.
Thượng Quan Uyển Nhi run giọng nói:
- Hiện giờ, trong cuộc tranh đoạt vị trí hoàng tự, Lương vương dang trở thành người chủ chốt.
Long Ưng lờ đi, nói:
- Chuyện này ta biết. Tuy nhiên Lương vương muốn ngồi vào vị trí đó, trở lực cũng không ít hơn so với Ngụy Vương.
Rốt cuộc không kìm chế nổi nữa, Thượng Quan Uyển Nhi rên lên một tiếng tiêu hồn, Long Ưng vội dừng tay, ôm nàng ngồi trên đùi mình. Mặt đỏ tới tận mang tai, Thượng Quan Uyển Nhi tựa đầu lên vai hắn, khẽ than:
- Uyển Nhi thật thảm!
Long Ưng trìu mến vuốt ve tấm lưng nóng rực của nàng, cười nói:
- Lần sau chớ nói hai tay ta quá ngoan ngoãn nữa nhé!
Thượng Quan Uyển Nhi nhích đầu rời khỏi vai hắn, liếc nhìn tình huống bên ngoài qua chiếc rèm che, nói:
- Vẫn còn ở quảng trường Quan Phong, chưa qua khỏi cửa Quan Phong.
Rồi nàng liếc hắn, nũng nịu nói:
- Không ngờ huynh lại lợi hại như vậy, khiến Uyển Nhi không thể chịu nổi! Ài! Sau hội nghị, nhất định sẽ rất bận rộn, Uyển Nhi không chịu đâu! Đêm nay nếu huynh không tới chỗ Uyển Nhi, Uyển Nhi sẽ lập tức đến viện Cam Thang tìm huynh!
Long Ưng lập tức cảm thấy đau đầu. Thượng Quan Uyển Nhi nhõng nhẽo hôn hắn một cái, tủm tỉm cười nói:
- Người ta chỉ dọa huynh thôi! Nhưng dù thế nào, hôm nay nhất định huynh phải tới gặp Uyển Nhi!
Long Ưng thầm nghĩ, cuộc sống ở Thần Đô so với Tây Vực, cao nguyên và Nam Chiếu, sao mà khác xa đến thế, bèn cười khổ đáp ứng.
Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng dịu dàng, nói:
- Câu nói của Uyển Nhi còn đoạn sau. Lương vương và Ngụy vương là hai loại người hoàn toàn khác biệt, hiện giờ chỉ cần có thể thuyết phục Lương vương, để hắn hiểu được xu thế tất yếu, có lợi nhất là để cho Trung Tông được phục hồi ngôi vị, thì những chuyện trước kia chắc chắn không làm được, sẽ có thể trở thành sự thật.
Vẻ mặt hơi biến đổi, Long Ưng nói:
- Uyển Nhi giỏi hơn nhiều so với tất cả bọn ta cộng lại.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Hiện giờ, người duy nhất trong thiên hạ có thể thuyết phục Lương vương là Long đại ca, bởi vì không có ai giống như Long đại ca, đồng thời có ảnh hưởng đối với thánh thượng, Lương vương, Thái Bình công chúa và cả Vi phi.
Long Ưng đăm chiêu nói:
- Điều mà thánh thượng và Lương vương sợ nhất, đó là một khi lại để cho tôn thất Lý Đường cầm quyền, con cháu nhà họ Võ sẽ không còn mảnh đất cắm dùi. Sự thù hận giữa hai bên đã được tích lũy dần dần trong một thời gian dài, rất khó hóa giải.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Vi phi là người khống chế Trung Tông, chỉ cần thuyết phục được bà ấy, coi như thuyết phục được Lý Hiển. Lương vương chưa từng sát hại tôn thất Lý Đường, tất cả những chuyện xấu xa bẩn thỉu đều do Võ Thừa Tự gây ra. Ài! Sau lưng hắn đương nhiên là có thánh thượng ủng hộ. Việc này cũng không dễ dàng xử lý, chỉ có Long đại ca là có khả năng làm được.
Xe ngựa đã ra khỏi cửa Quan Phong.
Gió từ sông Lạc Thủy thổi tới, lay động bức rèm.
Long Ưng vuốt ve đùi Thượng Quan Uyển Nhi, trầm ngâm nói:
- Phải chăng Võ Thừa Tự đã bị đuổi ra khỏi ván cờ quyết định?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Hắn đã ngã bệnh bởi vì con trai bị giam, thánh thượng thừa cơ loại bỏ mọi chức vụ của hắn. Hiện giờ việc đối ngoại được chuyển giao cho đại nhân Lâu Sư Đức phụ trách, lát nữa trong hội nghị, Long đại ca sẽ được gặp ông ấy.
Ánh mắt Long Ưng rơi vào bộ ngực lả lướt hấp dẫn của nàng. Phụ nữ rất nhạy cảm đối với ánh mắt của đàn ông, Thượng Quan Uyển Nhi hơi thẳng lưng lên, dáng vẻ hết sức quyến rũ, nhưng lại không quá trớn, phô trương vừa đủ độ.
Thái độ của đại tài nữ đối với hắn trải qua lượt thay đổi, lúc đầu là dục nghênh hoàn cự (1), đến khi hắn bộc lộ uy phong ở yến hội, đánh bại Phù Quân Hầu, đổi thành dục cự hoàn nghênh (2). Nhưng sau khi hắn giết Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh, chiến thắng trở về, nàng đã không còn giữ gìn đối với hắn, một lòng hiến thân. Mặc dù nàng chưa bao giờ tỏ vẻ muốn theo hắn, nhưng Long Ưng tự biết việc của mình, cho dù xảy ra bất cứ tình huống nào, hắn cũng sẽ cố hết sức bảo vệ nàng.
Ngoại trừ chuyện Ma Môn Tà Đế, thì những điều mà Thượng Quan Uyển Nhi biết về hắn, còn hơn nhiều so với những gì hắn biết về nàng.
Ai cũng luôn có mục tiêu ngắn hạn hoặc kế hoạch lâu dài của mình. Đối với Võ Chiếu, đó là hy vọng “Thánh triều” của bà có thể lưu truyền vĩnh viễn. Còn Vũ Tam Tư thì trước mắt là muốn trở thành người thừa kế hợp pháp của Võ Chiếu, lâu dài thì lên ngôi hoàng đế. Địch Nhân Kiệt lại cho rằng phải khôi phục họ Lý Đường chính thống, quốc gia mới có thể đi vào quỹ đạo đúng đắn, tiếp nối những năm tháng vàng son của Đại Đường. Đối với Bàn công công, không có gì quan trọng hơn việc truyền thừa của Thánh Môn. Vạn Nhận Vũ thì căm phẫn đối với việc Võ Chu đoạt ngai vàng của Lý Đường. Phong Quá Đình thì tuy trong lòng mang mối thương tâm với tình xưa, nhưng cũng muốn tìm việc gì đó để làm, cho nên lựa chọn ủng hộ Võ Chiếu. Nhưng còn Thượng Quan Uyển Nhi, điều mà nàng theo đuổi là gì? Chỉ là phải giữ vững địa vị và quyền lực trước mắt ư? Hay là muốn trở thành một Võ Chiếu thứ hai?
Tiểu mỹ nhân lấy khăn tay ra, lau son dính trên môi hắn một cách dịu dàng và cẩn thận.
Xe ngựa quẹo phải.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nói:
- Uyển Nhi rất thích Long đại ca ngắm nhìn thân thể của Uyển Nhi, điều đó khiến Uyển Nhi cảm thấy vừa thẹn thùng lại vừa thích thú.
Long Ưng thở dài:
- Nàng cám dỗ ta như vậy còn chưa đủ sao? Hôm nay cho dù bận rộn như thế nào, ta cũng sẽ tới chỗ nàng để tính toán cho xong cuốn sổ nợ hấp dẫn và rối tinh rối mù này.
Thượng Quan Uyển Nhi nũng nịu nói:
- Bộ người ta sợ huynh sao?
Mỗi khi phụ nữ nói những lời này, chẳng khác nào tỏ ý “muốn làm gì người ta thì làm đi”. Long Ưng không có cách nào bắt bí nàng, bèn đổi đề tài:
- Thái Bình đi đâu rồi?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Nàng và Tân Hoan tới Long Môn xem hang đá, mấy ngày tới mới trở về.
Long Ưng thầm cười khổ, dù sao Thái Bình công chúa vẫn là Thái Bình công chúa, tuyệt đối sẽ không giữ bổn phận làm vợ với bất cứ người đàn ông nào, kể cả hắn.
(1) Dục nghênh hoàn cự: một trạng thái tâm lý, ý nói tuy nuốn mời chào nhưng lại ra vẻ cự tuyệt.
(2) Dục cự hoàn nghênh: trong lòng bất mãn (cự) nhưng ngoài mặt vẫn phục tùng, không dám phản kháng (nghênh).