Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 302: Nữ đế xúc động tâm tư (hạ)




Quyển 5 – Chương 302: Nữ đế xúc động tâm tư (hạ).

Long Ưng nói:

- Hắn đã tỉnh ngộ.

Võ Chiếu khẽ giật mình, mày hơi chau lại, hỏi với vẻ khó hiểu:

- Hắn đã tỉnh ngộ? Là có ý gì? Chẳng lẽ trước khi đọc cuốn sách đó, hắn là một người u mê ngu ngốc sao?

Long Ưng nói:

- Bởi vì cuốn sách đó là kiếp trước hắn viết để kiếp này hắn xem, đọc được cuốn ghi chép đó, hắn đã nhớ lại chuyện kiếp trước và khiến hắn tỉnh ngộ, hiểu ra mục đích của mình ở kiếp này. Trong tình huống như vậy, cái gọi là vị trí Đạo Tôn, ngôi vị hoàng đế... đối với hắn không còn chút ý nghĩa nào nữa.

Khuôn mặt Võ Chiếu tái đi, sững sờ nhìn hắn.

Long Ưng biết bà nghĩ điều gì, thành khẩn nói:

- Cảm nhận sâu sắc về kiếp trước kiếp này, là không thể nào giả vờ.

Võ Chiếu lẩm bẩm:

- Kiếp trước, kiếp này...

Long Ưng tiết lộ chuyện của Tịch Diêu đối với bà, là hy vọng có thể chạm đến chỗ sâu thẳm trong tâm can của bà.

- Chuyện “tiên môn” kia cũng là sự thật?

Long Ưng thẳng thắn nói:

- Thần không biết, nhưng theo lời Tịch Diêu, có nhiều điều chứng minh chuyện năm đó có thật, Tịch Diêu rất tin tưởng.

Môi Võ Chiếu run rẩy, lắp bắp bốn tiếng:

- Phá vỡ hư không...

Long Ưng lặng lẽ rời đi, nữ hoàng đế Đại Chu vẫn ngồi yên lặng trên ghế, không giữ hắn lại.

***

Long Ưng ngâm mình trong nước ao ấm áp, hưởng thụ cảm giác vui vẻ và an bình. Như một con chim non, Nhân Nhã nép vào lồng ngực hắn, Lệ Lệ và Tú Thanh thì ôm sát hắn từ hai phía trái phải, không muốn bị chia lìa, dù chỉ chốc lát.

Bởi vì Tuyết Nhi đã được đưa về viện Cam Thang trước, nên ba nàng biết hắn đã về. Cả ba nàng háo hức đứng ở cửa viện dài cổ mong ngóng, khi thấy hắn, vui mừng đến phát khóc. Long Ưng vứt bỏ tất cả, chạy đến ao Ôn Tuyền với ba nàng. Khi rời khỏi điện Trinh Quán, hắn chỉ có cơ hội nói vài lời với Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng si mê quấn quýt lấy hắn, không kém ba nàng Nhân Nhã, đến khi hắn đồng ý ngày mai dành thời gian đến gặp nàng, mới chịu để hắn đi. Tiễn hắn về vẫn là Bàn công công, nhân tiện, Long Ưng kể lại chuyện của Tịch Diêu. Bàn công công như người thân của hắn, không giấu diếm hắn điều gì, tin Tịch Diêu luân hồi chuyển thế, có thể thay đổi cách nhìn của bất cứ ai đối với sinh mạng, cho nên hắn muốn Bàn công công biết tin này. Hơn nữa chuyện này còn liên quan tới cuộc đấu tranh khó phân rõ địch ta với Võ Chiếu, cần Bàn công công nhanh chóng hiểu rõ.

Bàn công công chỉ chăm chú lắng nghe không hỏi, cho tới tận lúc Long Ưng xuống xe, ông vẫn suy nghĩ miên man.

Rốt cuộc cũng về đến nhà.

Ánh mắt Long Ưng chợt rơi vào nốt ruồi nhỏ trên cái gáy trắng ngần của Nhân Nhã, thầm nghĩ nếu như Nhân Nhã đúng là người con gái đã mất của Võ Chiếu, kiếp này nàng trở lại bên cạnh Võ Chiếu với mục đích gì?

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo, đời người đã quá phức tạp rồi, nếu còn thêm chuyện này, thì càng vô cùng rối rắm.

Bên trái, Tú Thanh thủ thỉ:

- Bọn thiếp không chịu đâu! Chàng nói chỉ đi sáu tháng, một năm, thế mà đi một hơi ba năm trời, bọn thiếp lo chết đi được!

Long Ưng bịt đôi môi thơm của nàng bằng một nụ hôn dài, khiến nàng không thể tiếp tục nói lời oán trách.

Lệ Lệ nói:

- Nếu không nhờ Địch tiểu thư nói cho bọn thiếp biết, thì chàng tới nơi nào, bọn thiếp cũng không hay biết!

Long Ưng kinh ngạc:

- Địch tiểu thư?

Nhân Nhã cười duyên, nói:

- Là Tiểu Ma Nữ của chàng đấy!

Lệ Lệ nói:

- Trước khi xuôi nam, Địch tiểu thư và Thanh Chi tỷ đã theo sư phụ của hai người tới đây ở ba ngày, có dẫn bọn thiếp du ngoạn xung quanh. Có hai người, viện Cam Thang náo nhiệt hơn nhiều!

Long Ưng không ngờ là Tiểu Ma Nữ lại tới viện Cam Thang, lại còn ở tới ba ngày, trong lòng rất cảm động, cười nói:

- Nhân Nhã của ta và Tiểu Ma Nữ của ta, ở chung có ổn không?

Tú Thanh phì cười, nói:

- Chủ tớ hai nàng rất thú vị, mới vừa đấu võ mồm đến nỗi mặt đỏ tía tai, chỉ trong chốc lát là đã cười nói vui vẻ.

Long Ưng lắng nghe, tâm trạng như say như ngây, không phải bởi vì nhớ tới Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi, mà bởi vì tất cả những điều xảy ra trước mắt. Quá khứ trước khi rời Thần Đô, bỗng nhiên quay về kết nối với hiện tại, dường như chưa bao giờ gián đoạn. Chia ly làm đoàn tụ trở nên vô cùng cảm động. Mùi thơm quen thuộc của ba nàng tràn đầy trong mũi hắn, như kết hợp chặt chẽ với cơ thể hắn. Nếu như ranh giới của ý thức do tri giác quyết định, thì một lần nữa, ba nàng đã khắc sâu vào ý thức của hắn rồi. Cái cảm giác có được ba nàng, khiến đời sống tràn đầy ý nghĩa và sức sống.

Phong Quá Đình nói đúng, Ma Chủng khiến cho thế giới vốn đã phong phú đa dạng, càng thêm nhiều cảm thụ, để hắn càng có thể thưởng thức sự tươi đẹp của cuộc đời. Trải qua ba năm liên tục đấu tranh và kề cận cái chết, càng có thể nhận thức được sự quý giá của giờ phút này.

Tiếng rên rỉ của Nhân Nhã vang lên bên tai, làm hắn tiêu hồn.

Thì ra, đối với thân thể mê hồn của nàng, hắn vô cùng yêu thích, nãy giờ vẫn âu yếm không rời tay. Cái cảm giác nguyên sơ hoang dã này, hoàn toàn do thân xác ban cho, được giải thoát từ thân xác. Thân xác vừa là trói buộc, cũng vừa là nguồn khoái lạc.

Yêu là thứ trói buộc đẹp đẽ nhất trên đời.

Tú Thanh và Lệ Lệ càng ôm hắn chặt hơn, rõ ràng hai nàng đã động tình khi thấy hắn âu yếm Nhân Nhã.

Hắn chỉ mong mãi mãi không rời xa các nàng.

***

Long Ưng đã thức dậy, nhưng không mở mắt.

Nhân Nhã nằm rạp trên người hắn, kề tai hắn khẽ nói:

- Người ta biết chàng thức rồi! Vẫn chưa chịu dậy?

Long Ưng ôm chặt lấy nàng, lầu bầu:

- Trời còn chưa sáng, dậy sớm làm cái gì?

Nhân Nhã vui vẻ nói:

- Ngày hôm qua, mặt trời chưa xuống núi, chúng ta đã lên giường rồi, ngủ tới hơn sáu canh giờ, còn chưa đủ sao?

Từ dưới lầu vọng lên tiếng nói chuyện và cười đùa của Tú Thanh và Lệ Lệ.

Long Ưng mở to mắt, ánh mắt sáng quắc đảo tới đảo lui khắp cơ thể mềm mại của Nhân Nhã, làm nàng mắc cỡ dụi mặt vào cổ hắn. Nàng như nàng tiên không bao giờ lớn lên, ba năm trước và ba năm sau, nàng vẫn không thay đổi. Hắn thở ra một hơi, nói:

- Trong sáu canh giờ đó, hết một nửa thời gian là vùi đầu vật lộn với Nhân Nhã rồi, còn cực khổ hơn so với rong ruổi trên chiến trường...

Đôi môi thơm của Nhân Nhã gắn lên chiếc miệng rộng của hắn, ngăn hắn nói tiếp. Long Ưng hôn ngấu nghiến môi nàng một hồi, rồi cười nói:

- Nào, chúng ta lại vật lộn tiếp ba trăm hiệp!

Nhân Nhã ngúng nguẩy:

- Không được đâu! Thanh tỷ và Lệ tỷ đang chờ chàng dẫn chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa. Đồ đại lười! Mau ngồi dậy cho ta!

Long Ưng nghe nàng nói vậy, chợt nhớ tới Đại Giang Liên, nếu như chúng muốn phục kích hắn, đây là cơ hội tốt nhất. Ngày nào chưa tiêu diệt Đại Giang Liên, đừng hòng có ngày sống dễ chịu.

Hắn đưa tay sờ soạng trên mông nàng:

- Chà chà! Mông Nhân Nhã nở nang quá!

Nhân Nhã liếc hắn một cái đầy quyến rũ, nói bằng giọng oán trách:

- Nếu như chàng không đứng dậy, Thanh tỷ và Lệ tỷ sẽ quở trách Nhân Nhã.

Vì chuyện hắn trở về Thần Đô còn đang được giữ bí mật, ngày hôm nay khả năng bị tập kích là rất nhỏ, lại nghĩ tới Bàn công công sẽ tìm đến, cho nên nếu mình muốn làm ba nàng vui vẻ, phải làm cho sớm.

Nghĩ vậy, Long Ưng nói:

- Các nàng có ngựa chưa?

Nhân Nhã chun cái mũi nhỏ đáng yêu lại, tự hào nói:

- Thánh thượng ban cho chúng ta ba con tuấn mã.

Long Ưng ôm nàng nhảy xuống giường, cười nói:

- Vậy thì để ta xem kỹ năng cưỡi ngựa của ba nàng có tiến bộ gì không?

Nhân Nhã vui mừng, hôn hắn một cái.

Cuộc sống ở Thần Đô vừa trở lại.