Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 300: Thiên Nghi, Thiên Xu* (hạ)




Đi qua ngàn dặm đường, trải qua ba năm dài, từ Bồ Xương Hải đến sa mạc Khố Mỗ Tháp Cách (Kumtag Desert), Vu Điền, cao nguyên Thổ Phiên, xuống Côn Lôn Sơn, băng qua sa mạc Taklimakan được mệnh danh là “Biển Tử Vong”, đến Quy Tư, rồi lại đi vòng qua cao nguyên, xuống Nam Chiếu, đến hôm nay trở lại Thần Đô, giống như kẻ lãng tử giang hồ lưu lạc tận góc bể chân trời, rốt cuộc đã về đến cố hương.

Đối với Long Ưng, nếu có một nơi có thể tạm coi là quê quán, thì đó chính là Thần Đô.

Thuyền đến Lạc Dương một cách âm thầm lặng lẽ, bởi vì Long Ưng và Vạn Nhận Vũ không muốn phô trương. Với sự yểm trợ của Lệnh Vũ và đám thân vệ, hai người lên xe ngựa của Bàn công công, ngựa giao lại cho ngự vệ xử lý.

Hai người còn chưa ngồi xuống, Long Ưng đã ồ lên một tiếng.

Bàn công công ngồi đối diện hai người, cười tươi như hoa, hỏi:

- Là vì ta mập hay là gầy đây?

Xe ngựa bắt đầu chạy đi.

Long Ưng khen ngợi:

- Gầy đi trông thấy, sao có thể làm được như vậy? Có phải vì nhớ ta, nên ăn không nổi?

Ban công công đảo mắt, nói:

- Nhớ ngươi cái mốc xì! Chỉ vì cái đám cổ hủ của Cục Thượng Dược kia mà ra, mỗi lần thấy mặt ta là đều kêu gào bảo ta nên ăn uống điều độ, ta không muốn nghe bọn họ lải nhải, nên đành phải nghe theo.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc hỏi:

- Thế Cục Thượng Dược là cái gì vậy?

Bàn công công đáp:

- Là nơi chuyên nghiên cứu và truyền dạy lý thuyết y dược, đã thành lập được ba năm. Khi nào rảnh rỗi, các ngươi có thể đến Võ Thành Điện mà xem cái thứ sáng loáng đặt trước điện, được khen là kiệt tác vĩ đại nhất sau Hỗn Thiên Nghi (1) và Địa Động Nghi (2) của Trương Hành (3). Hừm! Dường như nó được gọi là “Thủy Vận Hỗn Thiên Nghi”, quả thật được chế tạo vô cùng khéo léo.

Long Ưng nói:

- Nhất định phải đến xem để mở rộng tầm mắt mới được. Là ai làm ra vậy?

Bàn công công nói:

- Là Tăng Nhất Hành và Lương Lệnh Toản. Sau khi các ngươi rời đi, mọi mặt ở Thần Đô đều có bước phát triển mới, phần lớn là một tay Quốc lão thúc đẩy, được thánh thượng ủng hộ. Những người nổi tiếng về hiểu thấu hiện tượng thiên văn, như Lý Tự Chân, Thượng Phủ Du và Nghiêm Thiện Ân, đều được triệu tập tới Thần Đô, bắt tay hợp tác nghiên cứu tính toán lịch thiên văn, còn đạt được nhiều thành tích tốt.

Xe dừng lại.

Bàn công công chăm chú Vạn Nhận Vũ, đột nhiên nói:

- Chúc mừng, chúc mừng, Vạn gia đã được lên chức cha!

Đôi môi Vạn Nhận Vũ run lên, nói:

- Thật sao? Là...

Bàn công công nói:

- Là con trai. Ngươi đi được chín tháng, Nhiếp đại gia sinh hạ một bé trai, rất bụ bẫm khỏe mạnh.

Lại nhìn Long Ưng, nói:

- Ta đưa ba nàng Nhân Nhã đến chỗ Nhiếp đại gia chơi hai tháng, mới đón các nàng về.

Long Ưng nói:

- Tin vui lớn lao như vậy, sao không nói sớm một chút?

Bàn công công ung dung nói:

- Bởi vì ta sợ tên tiểu tử này nghe xong liền chuồn đi, bỏ lỡ cơ hội nhanh chóng gặp mặt vợ con.

Nói xong, y vén màn lên, trước mặt là một chiếc xe ngựa đang vượt qua cầu chạy tới.

Vạn Nhận Vũ hú lên một tiếng quái dị, đẩy cửa lao khỏi xe với tốc độ nhanh nhất có thể.

Bàn công công kéo lại Long Ưng đang định đi theo Vạn Nhận Vũ, mắng:

- Ngươi sợ không có cơ hội gặp sau sao? Đừng làm kỳ đà cản mũi khi vợ chồng người ta đoàn tụ chứ!

...

- Võ Thừa Tự xong đời rồi!

Bàn công công chợt nói.

Long Ưng đang vén một góc màn lên, thưởng thức cảnh sắc hai bên bờ Lạc Hà, có cảm giác nhìn ngắm mãi cũng không chán, giống như lúc vừa tới Thần Đô lần đầu tiên, nghe vậy vui mừng:

- Rốt cuộc thánh thượng đã biết nghe theo lời phải sao?

Bàn công công mỉm cười nói:

- Nha đầu đó đâu dễ khuất phục như vậy? Hiện giờ bà ta muốn chuyển sang ủng hộ Võ Tam Tư.

Long Ưng kêu lên:

- Võ Tam Tư?

Bàn công công nói:

- Có gì lạ đâu? Nói về cách a dua xu nịnh, trong triều còn ai hơn được Võ Tam Tư? Người khác đi xây Hỗn Thiên Nghi, hắn lại đi xây Thiên Xu, thoạt nhìn thì cùng chất liệu, nhưng lại vô cùng hao người tốn của, tốn phí tài nguyên.

Long Ưng không hiểu ra sao, hỏi:

- Thiên Xu là cái gì?

Bàn công công khinh thường nói:

- Cái gọi là Thiên Xu, chỉ là một trụ sắt dựng thẳng đứng, cao một trăm lẻ năm thước, có rồng cuộn và kỳ lân đúc bằng đồng quấn quanh từ thấp lên cao, trên đỉnh là một cái mâm tròn bằng sắt cháy rực, đường kính ba trượng, gọi là “Thượng Thừa Thiên Ân”, có bốn “Long Nhân” nâng hỏa châu. Trên thân trụ khắc tên bách quan và tù trưởng Tứ Di (4). Tên đầy đủ của cái trụ sắt này là “Đại Chu Vạn Quốc Tụng Đức Thiên Xu”. Tiên sư nó chứ, không ngờ tiểu tử kia lại có thể nghĩ ra thứ vô dụng đó, nhưng dù sao phải công nhận là hắn cũng có óc tưởng tượng thật phong phú.

Long Ưng lơ đễnh nói:

- Nó chẳng qua là sự “nối dài” của Vạn Tượng Thần Cung, hẳn là thánh thượng rất vui thích.

Bàn công công nói:

- Ngươi không phải là Địch Nhân Kiệt, cũng không phải Trương Giản Chi, họ đều cực lực phản đối, bởi vì Thiên Xu cần số sắt thép hơn hai trăm ngàn cân, tăng thêm rất nhiều gánh nặng cho dân chúng. Ngươi là chủ soái nơi tiền tuyến, đương nhiên phải biết nếu dùng số đồng, sắt đó cho quân sự, thì có tác dụng như thế nào mà.

Long Ưng kêu lên:

- Mẹ ơi, phải dùng nhiều đồng, sắt như vậy sao? Sao thánh thượng lại nghe lời hắn làm chuyện điên rồ như vậy?

Bàn công công nói:

- Người khác không rõ, nhưng ta và ngươi nên hiểu. Chúng ta giành được thắng lợi chưa từng có, cho tới giờ phút này vẫn có cảm giác không tin được là thật. Võ Chiếu sợ nhất là khi bà qua đời, sẽ bị người ta lập tức loại bỏ khỏi lịch sử, không để lại dấu vết, chính vì vậy mà bà ta đã dùng trăm phương ngàn kế tìm cách đưa họ Võ lên thay Lý Đường, dựng bia lập trụ. Ngẫm lại thấy bà ta thật đáng thương.

Xe ngựa đã vào cung thành.

Bàn công công nói:

- Chủ tớ Tiểu Ma Nữ vẫn chưa trở về, sau khi ngươi bái kiến Võ Chiếu, hãy về Cam Thang Viện thăm hỏi ba nàng Nhân Nhã, rồi nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai ta sẽ đến tìm ngươi.

Lại nói:

- Ta đã báo tin cho Quốc lão, ngày mai ngươi đến phủ Quốc lão thỉnh an ông ấy.

Long Ưng có tật giật mình, hỏi với vẻ dò xét:

- Đối với việc ta trở về, Quốc lão có nói gì không?

Bàn công cười nói:

- Người hỏi như vậy, nhất định là đã làm chuyện trái lương tâm với con gái cưng của Quốc lão rồi. Hừm! Yên tâm đi, dù ngươi đã làm chuyện gì, ông ấy vẫn sẽ tha thứ cho ngươi. Ha ha!

Long Ưng hỏi:

- Thái Bình thì sao?

Bàn công công đáp:

- Mong nàng quên ngươi sao? Nàng ta sống rất phong lưu vui vẻ, khiến thánh thượng không còn giám sát nàng chặt chẽ như trước. Ta lại sợ Thái Bình chỉ ngụy trang, lại đang tiến hành nhiều việc một cách bí mật, một khi lộ ra, sẽ khiến thánh thượng rất tức giận.

Long Ưng lại hỏi:

- Võ Duyên Tú trở về chưa?

Bàn công công đáp:

- Hắn mới trở về cách đây ba ngày, cái mông còn chưa ngồi ấm chỗ, đã hoàn toàn phủ nhận việc ngươi cứu mạng hắn. Chuyện này để thánh thượng nói cho ngươi biết đi!

Lại hạ giọng nói:

- Chớ trách ta không cảnh cáo trước, hiện giờ người Võ Tam Tư muốn tranh thủ nhất là ngươi đấy. Tiểu tử đó miệng lưỡi xảo trá, một khi sử dụng thủ đoạn dụ dỗ ngươi, ngươi không dễ chống lại đâu.

Long Ưng nghe vậy dựng tóc gáy lên, sợ hãi nói;

- Ta sẵn sàng đối địch thiên quân vạn mã, cũng không muốn đối địch với hắn.

Bàn công công nói:

- Đây là tình thế do một tay ngươi tạo nên, trong triều nhiều người nịnh nọt, nhưng trong quân đội thì không có ai để mắt tới Võ Tam Tư. Mà ngươi đã trở thành người có ảnh hưởng lớn nhất trong quân đội, hắn không tìm tới ngươi thì tìm ai? Hừm!

Long Ưng cười khổ, không nói gì, chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi:

- Sau khi từ Trường An trở về, Pháp Minh có cầu kiến thánh thượng không?

Bàn công công đáp:

- Gặp một lần, nói chuyện gần hai canh giờ, không ai biết hai người nói chuyện gì mà lâu như vậy.

Lại hỏi:

- Giữa ngươi và Pháp Minh xảy ra chuyện gì?

Long Ưng thản nhiên nói:

- Ta giết Mạc Vấn Thường rồi.

Bàn công công ngẩn ra, rồi nói:

- Ta còn tưởng các ngươi không ai làm gì được đối phương. Vì sao Tịch Diêu bỗng từ bỏ vị trí Đạo Tôn đã gần như nắm chắc trong lòng bàn tay?

Xe ngựa dừng lại.

Bàn công công vỗ vỗ vai Long Ưng, nói:

- Sáng mai bàn lại.

Lệnh Vũ mở cửa xe.

Xe ngựa dừng trước Trinh Quán Điện.

Long Ưng thấp giọng nói với Bàn công công:

- Thái Bình có biết hôm nay ta trở về không?

Bàn công công nói:

- Trừ vài người ra, những người khác không biết hôm nay ngươi trở về, kể cả đám Nhân Nhã.

Lúc này Long Ưng mới xuống xe.

Long Ưng và Lệnh Vũ sóng vai bước lên thềm đá trước điện, từ xa vệ sĩ đã cúi chào hắn, càng tăng thêm uy thế người quan trọng hàng đầu trong quân đội của hắn.

Long Ưng nhìn Lệnh Vũ, mỉm cười hỏi:

- Chị dâu mạnh khỏe chứ?

Lệnh Vũ thấp giọng đáp:

- Đều nhờ ở ơn của Ưng gia, ta lại có thêm hai con gái. Chúng tôi đều nhớ tới Ưng gia.

Long Ưng nói:

- Lúc nào rảnh rỗi, mọi người lại tới quán rượu Đổng gia hàn huyên một chuyến, mới có thể tận hứng.

Lệnh Vũ vui mừng nói:

- Chúng tôi sẽ chờ!

Vinh công công từ thềm đá bước xuống, Lệnh Vũ “bàn giao” Long Ưng. Vinh công công thấp giọng nói:

- Thánh thượng hoãn lại tất cả các hội nghị, một mực chờ Ưng gia về. Hắc! Trong thiên hạ, chỉ sợ chỉ có một mình Ưng gia mới có thể khiến thánh thượng phải chờ đợi.

Long Ưng kinh ngạc hỏi:

- Không phải thánh thượng ở ngự phòng sao? Vì sao công công lại khẩn trương tới đây?

Vinh công công nói:

- Lần này thánh thượng muốn gặp ngươi ở đại điện.

Long Ưng thầm sợ hãi, bản thân hắn hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Võ Chiếu, chẳng lẽ Thiên Ma Đại Pháp của bà ta đã nâng cao một bước?

Thoáng chốc đã vượt qua thềm đá, bảo vệ trước cổng trang nghiêm cúi chào, Long Ưng đi vào cung điện.

Vinh công công cất giọng nói:

- Long Ưng – quốc khách của Đại Chu đến!

Đợi Long Ưng vượt qua bên cạnh y vào trong, Vinh công công mới lặng lẽ rời đi, bảo vệ đóng cổng điện lại.

Chỉ còn một mình Long Ưng giữa tòa cung điện to lớn, đối mặt với “Đại Chu Thánh Thần Hoàng Đế” ngồi trên ngai vàng.

(1) Hỗn Thiên Nghi: Máy định vị thiên thể do Trương Hành phát minh.

(2) Địa Động Nghi: Máy đo động đất cũng do Trương Hành chế tạo.

(3) Trương Hành: sinh năm 79 mất nắm 139, là nhà thiên văn học, nhà số học, nhà phát minh, nhà địa lý học, nhà văn, nổi tiếng đời Đông Hán, được xưng tụng là “Hán Phú Tứ Đại Gia” cùng với Tư Mã Tương Như, Dương Hùng và Ban Cố.

(4) Tứ Di: tiếng gọi chung (miệt thị) mà các triều đại phong kiến Trung Quốc gọi các nước của các dân tộc giáp giới với nước mình, đó là Đông Di, Nam Man, Tây Nhung, Bắc Địch.