Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 294: Gái Lĩnh Nam (hạ)




Quyển 5 – Chương 294: Gái Lĩnh Nam (hạ).

Long Ưng thấy rất lúng túng, hắn ho khan một tiếng rồi nói:

- Đêm nay Nam Quang về trước đi, đêm mai ta sẽ đến thay ngươi.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn. Đánh vào Đại Giang Liên là cách duy nhất để nhổ tận gốc rễ Đại Giang Liên. Vì vậy việc đó rất quan trọng. Vì sự việc xảy ra bất ngờ, nên rất dễ có sơ suất. Thử nghĩ mà xem, nếu Hoa Giản Ninh Nhi tiện miệng hỏi thêm ngươi về tình hình của việc làm ăn, ngươi sẽ trả lời thế nào? Đêm nay Nam Quang ở lại thuyền đi, và nói hết với Long Ưng về việc làm ăn, và những người, những chuyện đã gặp phải.

Rồi gã lại trầm ngâm:

- Ngươi nói xem, liệu Đại Giang Liên có cài người ở bên cạnh Nam Quang, để ngầm giám sát chúng ta không?

Lưu Nam Quang nói:

- Ta rất cẩn thận với những người xung quanh mình. Ta không lựa chọn những người lai lịch không rõ ràng. Dù đối phương có ý định như vậy, cũng không thể nào thực hiện được.

Vạn Nhận Vũ chợt nghĩ ra điều gì, rồi hỏi:

- Sau khi ngươi trở thành Phạm Khinh Chu, có ai tặng thê thiếp cho không?

Mặt Lưu Nam Quang đỏ lên, rồi ngập ngừng nói:

- Có vấn đề gì sao?

Long Ưng nói:

- Thế tức là có rồi! Không cần phải ngại, từ cổ chí kim, dù anh hùng tài giỏi thế nào, vẫn không vượt nổi ải mỹ nhân. Mỹ nhân kế là một kế sách rất hiệu quả. Để ta đoán xem, người tặng mỹ nữ cho người, có lẽ là người đức cao vọng trọng trong giang hồ, nên khiến ngươi không hề đề phòng. Không những vậy, y để ngươi gặp phải cô gái đó trước, và cô gái đó rất xinh đẹp, có nét đẹp độc đáo của dị quốc. Điều đó khiến ngươi không thể chối từ. Nếu những gì ta đoán là đúng hoàn toàn, cô gái này nhất định là người mà Đại Giang Liên cài bên cạnh ngươi.

Vạn Nhận Vũ chỉ nhìn thấy Lưu Nam Quang há hốc miệng, không nói nên lời, là biết được Long Ưng đã đoán trúng phóc. Nhưng Lưu Nam Quang vẫn khó có thể chấp nhận nổi sự thật đó.

Long Ưng thầm nghĩ, hèn gì Lưu Nam Quang giả làm Phạm Khinh Chu lại như cá gặp nước đến vậy, chính là bởi có những thu hoạch ngoài lề này đây. Cô gái được lựa chọn để tặng cho một người như Phạm Khinh Chu, nhất định là vô cùng xinh đẹp. Hắn bèn nói:

- Lưu lão đệ cứ yên tâm hưởng thụ nàng ấy! Chỉ cần đừng tiết lộ bí mật cho nàng ấy là được.

Rồi quay sang nói với Vạn Nhận Vũ:

- Hôm nay huynh sáng suốt hơn ta đấy!

Vạn Nhận Vũ nói đồng tình:

- Không phải ta sáng suốt hơn ngươi, mà bởi vì ngươi không gặp được Mộng Điệp, nên cứ như người mất hồn vậy.

Rồi quay sang nói với Lưu Nam Quang:

- Rốt cuộc ai đã tặng cô gái kia cho ngươi, cô gái đó đến từ đâu, giờ đang ở đâu?

Lưu Nam Quang nói:

- Người tặng mỹ nữ cho ta, là một đại hào danh giá ở Hải Nam – Phùng Nhược Phương. Phùng Nhược Phương buôn bán gỗ với ta, theo những gì y nói, từ đời Tần Hán trở lại đây, ở Lĩnh Nam rất thịnh hành việc mua bán nam nữ. Cũng bởi nơi này xa xôi, sự quản lý của vương pháp không chặt chẽ, những nhà giàu đều xưng bá, cậy thế ngang ngược ức hiếp dân lành, bắt người cướp của, cũng có người vì nghèo quá nên tự bán thân. Đều là do ta tồi tệ, nổi lòng háo sắc. Ta rất thích cô gái đó, nên luôn để nàng ấy bên cạnh mình. Giờ ta phải làm sao đây?

Long Ưng tặc lưỡi nói:

- Không ngờ tình hình Lĩnh Nam lại như vậy, Đại Giang Liên không nhân thế đó mà đục nước bèo cò mới lạ.

Rồi lại nói:

- Yên tâm đi! Cô gái này thuộc về ngươi, chỉ cần diệt được Đại Giang Liên, thì nàng ấy sẽ không dám gian dối đối với ngươi nữa.

Rồi hắn lại đau đầu:

- Nếu ta đi thay ngươi, thì rất dễ bị nàng ấy phát hiện.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Điều này không thành vấn đề. Ngươi chỉ xuất hiện thay thế Nam Quang trong chốc lát, đêm mai Nam Quang đương nhiên không thể để cô gái đó hầu ngủ.

Lưu Nam Quang cười khổ:

- Hèn gì Hoa Giản Ninh Nhi lựa chọn đến phủ đệ gặp ta, bởi lẽ đã hiểu quá rõ tình hình ở phủ đệ. Đại Giang Liên thật lợi hại.

Long Ưng nhìn kỹ râu của gã, rồi trầm giọng:

- Nàng ấy và ngươi cùng chung chăn gối, không phát hiện ra râu của ngươi được dán lên mặt sao?

Lưu Nam Quang đáp:

- Tất cả là nhờ Ngọc Thiến phu nhân, sau khi dán lên là không giật ra được nữa. Muốn bỏ ra, thì phải dùng loại thuốc đặc biệt. Cứ mười ngày, ta lại bỏ ra một lần, cạo đi chân râu mọc ra. Sau đó lại dán lên, còn phải nhờ Ngọc Thiến phu nhân cho ta một bộ râu mới vào mỗi năm. Ha ha! Không ngờ chỉ một bộ râu thôi mà lại mất công đến vậy.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Bộ râu vừa dày vừa rậm thế này, đã trở thành đặc điểm nhận dạng của Phạm Khinh Chu, không được bỏ ra. Gặp phải những người đã từng gặp Phạm Khinh Chu thật, vẫn có thể qua mắt được. Dù sao còn tốt hơn là bị người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Long Ưng cười nói:

- Xem ra Nam Quang và ta có nhược điểm như nhau, đó là không được để cho gặp mỹ nữ. Mau khai thật cho ta, ngươi có qua lại với những cô gái khác nữa không?

Lưu Nam lúng túng nói:

- Còn một người nữa, đó là Địch Yên Thúy – cô gái đứng đầu Ba Thục. Ta không biết có nên tính cả nàng vào không. Bởi lẽ mặc dù ta có tình ý với nàng, nhưng nàng lại cứ như gần như xa, như hữu tình mà lại như vô tình. Ôi! Ta cũng biết rằng không nên yêu đương bất kỳ cô gái nào với thân phận này, nhưng khi gặp nàng ấy ta không khống chế nổi bản thân mình. Ta đồng ý chấp nhận quà tặng của Phùng Nhược Phương, là vì hi vọng có cô gái khác thay thế được nàng ấy.

Long Ưng lục lọi lại ký ức, nhớ lại ngày ngồi thuyền của bang Ô Giang tới Thành Đô, hắn đã từng gặp nàng, hắn nhớ rõ cô gái đó rất xinh đẹp, đầy phong tình của một mỹ nữ dân tộc thiểu số, vô cùng hấp dẫn. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong hắn là lúc đó, Trì Thượng Lâu không ngừng trêu nàng ấy, nhưng nàng ấy lại bỏ ngoài tai, thể hiện ra một tính cách đặc biệt. Nếu là những cô gái khác, nhất định đã bị một mỹ nam như Trì Thượng Lâu thu hút rồi.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Không cần để ý đến việc này, Ưng gia không có cơ hội gặp nàng ấy đâu.

Lưu Nam Quang nói:

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ta sẽ để cả đêm, nói hết mọi việc trong những năm qua cho Ưng gia.

Long Ưng nói:

- Cả đêm ngươi không về, cô gái dị tộc của ngươi không nghi ngờ sao?

Lưu Nam Quang trầm giọng:

- Ta sẽ tìm một lý do hợp lý để giải thích với nàng ấy.

Thấy hai người nhìn chằm chằm, gã giật mình:

- Có gì không ổn sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đúng là “người ngoài cuộc thì tỉnh táo”. Chỉ cần nhìn ngươi không về mới một đêm, mà cũng phải giải thích với nàng ấy, là biết rằng ngươi mê muội nàng ấy thế nào. Vì vậy nàng ấy mới quản thúc được ngươi.

Long Ưng nói:

- Chúng ta không phải là muốn biết chuyện riêng tư của ngươi, mà là muốn biết rõ thủ đoạn của Đại Giang Liên. Ngươi cũng là người đã quen phong lưu, tại sao lại tha thiết với nàng ấy đến vậy? Nếu là người khác, ta thích về thì về, cần quái gì phải giải thích chứ?

Lưu Nam Quang suy nghĩ cẩn thận một lát rồi chầm chậm nói:

- Đầu tiên là vì khi nàng ấy hiến dâng cho ta, nàng ấy vẫn còn trinh trắng. Thứ hai là do lúc ở trên giường, nàng ấy thực sự rất mê hồn. Mỗi lần vui vẻ với nàng ấy, ta đều có cảm giác mới mẻ như lần đầu tiên vậy. Đây là cảm giác ta chưa từng có được ở những cô gái khác.

Long Ưng vỗ đùi:

- Trong Đại Giang Liên nhất định có cao thủ rất rành những thủ thuật giường chiếu, chuyên huấn luyện mỹ nữ, và cô gái kia là đệ tử ruột của bà ta.

Lưu Nam Quang sợ hãi nói:

- Phải làm thế nào đây? Ta sợ nhất là nàng ấy lấy hết tinh khí của mình.

Vạn Nhận Vũ bật cười:

- Việc này ngươi phải hỏi Ưng gia.

Long Ưng nói:

- Nàng ấy chỉ muốn mê hoặc và giám sát ngươi, chứ không phải hại ngươi. Hãy nhớ rằng làm mọi việc như cũ, không được để lộ ra lòng cảnh giác với nàng ấy. Đợi ta gặp Hoa Giản Ninh Nhi, rồi sẽ bàn về vấn đề của nàng ấy sau. Đêm nay ngươi cứ về đi! Ngày mai ta sẽ đi gặp ngươi trước.

Sau khi trao đổi chi tiết cách gặp gỡ, Lưu Nam Quang rời thuyền về phủ.