Những hạt mưa đan chéo vào nhau, bốn người Long Ưng đã tới đồng bằng Nhĩ Tây.
Thành mới của Bạch Tộc nằm ở bên bờ Nhĩ Hải giữa Nhĩ Tây Tập và Phong Thành. Đào Hoa Sơn là trung tâm của thành trì mới, được bảo vệ bởi thế núi. Nhĩ Tây Tập bị thiêu hủy giờ đã được người của Bạch Tộc thu dọn.
Những người gặp nạn được chôn cất, khắp nơi như được thổi một luồng không khí mới. Lều bạt được dựng lên khắp nơi, tập trung ở bên cạnh sông suối và Đào Hoa Sơn.
Bốn người đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn mảnh đất đẹp như tiên cảnh giữa Thương Sơn và Nhĩ Hải trong cơn mưa bụi mờ mịt.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Chỉ cần nghĩ đến việc Tông Mật Trí đang trốn ở một nơi nào đó, là không còn cảm giác bình yên nữa.
Phong Quá Đình hỏi Long Ưng:
- Có cảm nhận được y không?
Long Ưng cười khổ nói:
- Mẹ ơi! Không hề có chút cảm giác nào hết. Tên ác ma kia thực sự rất biết cách giấu mình.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Còn mộ của Đại Quỷ Chủ ở đâu?
Nguyệt Linh trả lời đơn giản thay cho Long Ưng:
- Hắn vẫn chưa tìm thấy nơi mai táng của Đan Nhiễm, nhưng đã rất gần rồi.
Ba người ngơ ngác nhìn về phía nàng.
Trong cơn mưa thê lương, Nguyệt Linh càng giống một u linh hơn bất cứ lúc nào khác. Những phần cơ thể lộ ra bên ngoài lớp vải voan trở nên trắng bệch, đôi mắt như đọng một lớp sương mù, khiến người ta nhìn như thực như hư, giọng nàng trở nên lạnh lùng. Nghe nàng nói, giống như đang nghe một âm thanh vang vọng từ cõi xa xăm nào đó, vô cùng kỳ lạ.
Phong Quá Đình hỏi:
- Công chúa tìm thấy Tông Mật Trí rồi sao?
Nguyệt Linh lạnh lùng:
- Vì không bị phân tâm, nên y càng trở nên mạnh hơn. Vào lúc này, dù chúng ta tìm được y, cũng không thể giết chết y. Huống hồ, y sẽ không cho chúng ta cơ hội đánh úp y đâu.
Long Ưng không hiểu:
- Chẳng phải công chúa đã từng nói, càng lại gần mộ huyệt của Đan Nhiễm, sức bó buộc của lời nguyền càng lớn sao, tại sao giờ tình tình như đảo ngược vậy?
Nguyệt Linh lạnh lùng đáp:
- Đây là nguyên lý tốt quá hóa lốp. Hiệu lực của lời nguyền càng mạnh, càng kích thích được sự phản kháng kịch liệt của tà linh trong người Tông Mật Trí.
Long Ưng thăm dò:
- Giờ công chúa có cảm giác gì?
Nguyệt Linh vẫn giữ nguyên thái độ:
- Ta không biết. Chỉ biết rằng lần này đến Nhĩ Tây, mọi thứ đều đã thay đổi. Tông Mật Trí đang kêu gọi ta, muốn ta quyết chiến với y.
Ba người chấn động.
Phong Quá Đình sợ hãi nói:
- Không được!
Ánh mắt Nguyệt Linh nhìn về phía gã, dường như nàng khôi phục lại chút khí tức của con người. Nàng bình tĩnh nói:
- Chuyện gì phải tới rồi cũng sẽ tới thôi. Từ ngày ta sinh ra, ta đã chờ đợi cuộc chiến này rồi. Mọi người đừng nhúng tay vào, nếu không Tông Mật Trí sẽ không xuất hiện. Tà Linh trên người y, nhẫn nại hơn bất kỳ ai.
Ba người sợ hãi vô cùng vì lời nói của nàng. Họ ngầm cảm nhận được Nguyệt Linh không còn là Nguyệt Linh nữa, mà là một dị vật kết hợp với Mị Nguyệt thành một thể thống nhất mà họ không tài nào hiểu nổi. Hai quỷ chủ vĩ đại được số mệnh an bài, cuối cùng đã đến lúc quyết đấu phân thắng bại.
Nguyệt Linh không để ý đến thái độ của họ, mà dịu dàng nói:
- Đình ca! Có thể cho ta mượn thiên kiếm của huynh không?
Phong Quá Đình vội hít vào một hơi, suýt nữa quỳ xuống xin nàng từ bỏ ý định đó. Nhưng nhìn thần sắc kiên định không lay động trong ánh mắt nàng, gã lại thở dài, gỡ Thải Hồng Kiếm xuống, đưa vào tay nàng.
Nguyệt Linh gỡ bội kiếm ngắn, dài xuống, đưa cho Phong Quá Đình, rồi đeo Thải Hồng Kiếm lên và nói:
- Đừng đi theo ta.
Nói đoạn, nàng lướt xuống gò núi.
Nhìn bóng hình mỹ miều của nàng xa dần trong cơn mưa, dần trở nên mờ nhạt, Vạn Nhân Vũ lo lắng nói:
- Phải làm thế nào đây?
Da đầu Long Ưng tê lên:
- Nguyệt Linh! Ừm! Phải nói là Mi Nguyệt mới đúng. Sách lược của Mi Nguyệt là đúng, chỉ có vậy, mới dụ được Tông Mật Trí ra đây.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta sao có thể để nàng một mình đối mặt với một tên ác nhân đáng sợ như vậy? Có thể cùng vào chỗ chết với y, đã khiến người khác bất ngờ rồi.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Nếu Nguyệt Linh thua, vậy thì những thắng lợi chúng ta khó khăn lắm mới giành được, cũng mất hết.
Long Ưng nhắm mắt lại.
Phong Quá Đình lòng như lửa đốt:
- Chúng ta hãy đến mộ của Mi Nguyệt, còn hơn là ngây người ở đây.
Long Ưng mở mắt ra, bình tĩnh nói:
- Đình ca hãy yên tâm, lần này không những là trận quyết chiến giữa Mi Nguyệt và Tông Mật Trí, cũng là cuộc đấu giữa Ma Chủng của ta và Tà Linh. Điều mấu chốt nằm ở sự thù hận của Tông Mật Trí với chúng ta.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đương nhiên là thù hận sâu như biển rồi. Tất cả những gì y có đã bị chúng ta cướp mất.
Long Ưng nói:
- Thù hận sẽ khiến con người đánh mất lý trí. Sự thù hận của Tà Linh trên người y cũng không chịu sự khống chế của lý trí.
Phong Quá Đình cố nén sự lo lắng lại, trầm giọng nói:
- Điều này có nghĩa là gì?
Hai mắt Long Ưng rực sáng, nói:
- Điều này có nghĩa là, y sẽ không tiếc tất cả, thậm chí không tiếc tính mạng mình, cũng phải báo thù. Mẹ kiếp! Chỉ cần ta có thể tiến vào tình trạng “Ma Biến”, Ma chủng hóa thành đạo tâm, thì Tông Mật Trí sẽ không dò ra được sự tồn tại của ta. Sự thay đổi này là điều y không ngờ tới, vì vậy Mi Nguyệt không hề đơn độc, bởi lẽ có tiểu đệ trợ giúp. Ha ha!
Vạn Nhận Vũ mừng rỡ:
- Nếu vậy, thế cục sẽ thay đổi. Nhưng hai chúng ta làm gì được bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đợi tin của ngươi?
Long Ưng nói:
- Muốn giết tên này không hề dễ dàng, sao có thể lãng phí hai vị đại ca chứ? Việc này phải bàn bạc kỹ hơn.
Phong Quá Đình nói:
- Trận quyết chiến có thể diễn ra vào bất kỳ lúc nào. Chúng ta còn thời gian để bàn bạc kỹ sao?
Long Ưng nói:
- Chính vì địa điểm và thời gian trận quyết đấu vẫn chưa rõ ràng, vì thế chúng ta phải tùy cơ ứng biến. Yên tâm đi! Mặc dù ta vẫn không cảm nhận được lão Tông, nhưng vì giữa Đình ca và Mi Nguyệt vẫn có một mối liên hệ thần bí với nhau, điều hay nhất là Mi Nguyệt đã mượn Thiên Kiếm của công tử, khiến ta có thể lờ mờ biết được tình hình của nàng ấy. Hì! Vương tử tới rồi!
Hơn mười con ngựa chạy từ phía thành mới tới, người dẫn đầu là người kế thừa Mông Xá Chiếu – Bì La Các.
Đám ngựa dừng lại dưới chân đồi, Bì La Các nhảy xuống ngựa, một mình đi lên đỉnh đồi. Mọi người gặp lại nhau, đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng, nhìn thấy thái độ của y, ba người lại cảm thấy có gì không ổn.
Long Ưng trầm giọng hỏi:
- Lệnh vương phụ không chịu nói sao?
Bì La Các chán nản nói:
- Ngài lực bất tòng tâm, bởi lẽ chính ngài cũng không biết. Ôi! Tên của Nguyệt Linh là do Đại Quỷ Chủ đã qua đời đổi. Vương phụ từng hỏi y, nhưng y không chịu nói ra, vương phụ còn vì thế mà giận mấy ngày.
Vạn Nhận Vũ thất vọng nói:
- Mẹ ơi! Phải làm thế nào đây? Công tử chỉ có một cơ hội để nói, nếu không nói được tên của Nguyệt Linh, giết Tông Mật Trí mười lần cũng vô dụng.
Ánh mắt của ba người cùng nhìn về phía Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình lộ ra thái độ khổ sở, bình tĩnh nói:
- Giờ đây điều quan trọng là phải xử lý Tông Mật Trí, mới có thời gian để nghĩ tới việc khác.
Bì La Các thấp giọng nói:
- Tông Mật Trí nhất định ở đây.
Ba người ngạc nhiên nhìn y.
Bì La Các giải thích:
- Bởi lẽ trong ba ngày trước, tối nào cũng xảy ra chuyện không may. Ba vị trưởng lão có địa vị, lần lượt qua đời. Vẻ bề ngoài đều không có vết thương gì, dường như là bệnh chết đột ngột vậy. Ta từng nhìn vị trưởng lão mới chết tối qua, ngài chết không nhắm mắt, trước khi chết có lẽ đã gặp phải điều gì hãi hùng. Sao có thể trùng hợp như vậy? Có lẽ Tông Mật Trí đã lẻn vào lều của họ, ép họ nói ra nơi chôn Đan Nhiễm đại quỷ chủ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Họ có biết không?
Bì La Các nói:
- Đây là điều đại kỵ của Bạch Tộc, ta không dám hỏi.
Long Ưng tiện miệng hỏi:
- Mọi người đến lâu chưa, lập trại ở đâu?
Bì La Các cười nói:
- Dạ Tê Dã cho người tới thông báo với ta, ta bèn bỏ tất cả mọi việc chạy tới đây ngày. Đã tới đây từ bốn ngày trước. Nơi hạ trại, là nơi chúng ta hướng tới, bởi lẽ cả đồng bằng Nhĩ Tây, không đâu có thể so bì với nơi này.
Phong Quá Đình hỏi với thái độ kỳ lạ:
- Rốt cuộc là ở đâu?
Bì La Các kinh ngạc:
- Có chuyện gì sao? Nơi ta chọn là Thanh Khê - dòng suối được gọi là “đệ nhất khê” ở Thương Sơn, là đoạn lòng chảo sông cách Thương Sơn một đoạn. Nhìn về phía tây có thể thấy cảnh đẹp rung động lòng người của thác Thanh Khê đổ ào ào cùng ba chiếc đầm liên hoàn.
Ba người nghe vậy bèn nhìn sang nhau rồi cười rộ lên.
Không khí ủ ê đã bị quét sạch.