Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 288: Thời vận đến (hạ)




Dung mạo của Kỷ Kiền rất xinh đẹp, điều đặc biệt nhất là nàng có khí chất độc đáo của một cô gái Bạch tộc, khí chất đó đến từ môi trường sống đặc biệt của nàng. Nó giống như dòng nước tinh khiết chảy từ Thương Sơn qua đồng bằng Nhĩ Tây vậy, không hề có chút tạp chất. Nét đẹp đặc biệt này quả là hiếm thấy.

Long Ưng bèn hỏi:

- Trước khi chúng ta vào trướng, đã nghe thấy tiếng cười của Kỷ Kiền cô nương. Chuyện gì buồn cười đến vậy?

Ý của hắn khi nói câu này là muốn thấy dáng diệu ngượng ngùng đáng yêu của cô gái, nào ngờ Kỷ Kiền chẳng những không thẹn thùng, mà còn hứng khởi nói:

- Vừa rồi Mịch đại ca nói đến đoạn các vị lợi dụng nước lũ để đến doanh trại địch cứu người của bộ tộc chúng ta bằng cách đi thuyền trên bộ như thế nào, thật là thú vị. Điều đáng buồn cười nhất là Tông Mật Trí giả vờ ra vẻ hô phong hoán vũ. Ha ha! Buồn cười chết mất! Ối!

Hóa ra Mịch Nan Thiên đã thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy bàn tay của nàng. Đôi má Kỷ Kiền ửng đỏ, nàng cúi thấp đầu, nhưng không hề có ý định rút tay ra, mà còn thầm vui mừng, trông điệu bộ rất thích thú.

Bốn người đều mừng thay cho Mịch Nan Thiên.

Mịch Nan Thiên hài lòng nói:

- Ta bắt đầu tin vào dự cảm của Ưng gia rồi.

Long Ưng thở dài:

- Ta thực sự rất vui.

Rồi hắn quay sang Vạn Nhận Vũ:

- Giặc lấy chiến mã từ đâu vậy?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chắc là từ người của Điền Bang. Khi chúng ta đến thảo nguyên, đã có hơn nghìn con ngựa đợi bọn chúng rồi.

Phong Quá Đình nói:

- Nếu vậy có lẽ Điền Bang đã biết chuyện bọn cướp Hạ Lan Đạo thất bại rồi, rốt cuộc chúng sẽ dốc toàn lực tấn công, hay chọn cách phòng thủ đây?

Mịch Nan Thiên nói:

- Dù gì chúng ta cũng phải đề phòng bọn chúng.

Long Ưng nói:

- Vậy quyết định thế đi. Mịch huynh, Dã huynh và những huynh đệ khác ở lại, hộ tống Kỷ Kiền cô nương và những người trong bộ tộc về Nhĩ Tây. Ba người chúng ta thì cùng Nguyệt Linh truy sát Tông Mật Trí, lần này quyết không để cho y có cơ hội sống sót.

Kỷ Kiền “vâng” một tiếng điệu đà, rồi quay ra nhìn Mịch Nan Thiên, chạm phải ánh mắt tràn ngập yêu thương của gã. Mặc dù có người bên cạnh, nhưng nàng vẫn trao cho y ánh mắt thật nồng nàn, lộ rõ sự xúc động khi biết Mịch Nan Thiên sẽ bầu bạn với mình trên đường đi.

Mịch Nan Thiên cười nói:

- Từ khi cuộc chiến Phong Thành bắt đầu cho tới nay, trong số những mệnh lệnh do thống soái đưa ra, đây là mệnh lệnh ta thích nhất!

Trong tiếng cười rộn rã, bốn người vén trướng rời đi.

Người đi cuối cùng là Long Ưng. Trong tích tắc chân hắn bước khỏi lều, đã nghe thấy Mịch Nan Thiên mở tấm chăn mỏng ra, ôm chặt lấy thân thể thơm tho của Kỷ Kiền vào lòng.

- Có thể cảm nhận được y không?

Bốn người đứng quan sát từ trên cao, chăm chú nhìn vào dòng Lan Thương đang cuồn cuộn chảy giữa bốn bề rừng núi.

Pháp trượng của Tông Mật Trí cắm trên đỉnh núi bờ đối diện, khiến họ biết rằng đã bị y lừa gạt.

Dãy núi Hoành Đoạn, nơi dòng Lan Thương chảy qua có địa hình trập trùng hiểm trở, thế núi nghiêng dần từ tây bắc sang đông nam. Dù là ngọn núi ở gần ngay trước mắt, cũng bị những thâm cốc cản trở.

Nước sông đổ ào ào trong những khe núi thâm sâu, cuồn cuộn sôi trào, phát ra những âm thanh như tiếng gầm thét.

Long Ưng cười khổ:

- Thật không thể coi thường lão Tông, không ngờ lại có thể tống hai luồng ma khí của tiểu đệ vào trong pháp thượng. Ôi mẹ ơi! Pháp trượng là một vật thể chết, sao có thể lưu trữ khí sống chứ?

Nguyệt Linh điềm đạm nói:

- Pháp trượng của y không phải là vật thể chết, mà là một bộ phận nào đó của Tà Linh.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Vậy nghĩa là sao?

Phong Quá Đình nói:

- Y có thể sai người đưa pháp trượng đến đây, trong khi bản thân y thì chạy tới Nhĩ Tây, cắt đuôi chúng ta, đi tìm mộ huyệt của Đan Nhiễm. Giờ chúng ta có nên đuổi theo ngay lập tức không?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Có lẽ y dùng kế điệu hổ ly sơn. Y quay lại đối phó với Ngụy Tử Kỳ, tra hỏi vị trí mộ huyệt của Đan Nhiễm.

Nguyệt Linh lắc đầu:

- Không! Hẳn là y đã tới Nhĩ Tây.

Long Ưng ngạc nhiên nói:

- Tại sao công chúa lại chắc chắn như vậy? Đối với Tông Mật Trí, mộ của Đan Nhiễm có thể ở Nhĩ Hải, cũng có thể ở Nhĩ Bắc, thậm chí có thể chôn giấu ở trong Thương Sơn. Một nơi rộng lớn thế này, làm sao có thể tìm thấy một mộ huyệt nhỏ chứ?

Nguyệt Linh thở dài:

- Điều quan trọng là lời nguyền. Càng gần mộ huyệt, hiệu lực lời nguyền càng mạnh. Mặc dù phải bỏ công sức ra tìm manh mối, nhưng lại rất có khả năng tìm được.

Phong Quá Đình mặt biến sắc:

- Chúng ta phải đến Nhĩ Tây ngay.

Long Ưng nói:

- Có vội cũng không kịp, thật ra Đan Nhiễm đã đoán trước việc này, vì vậy dù Tông Mật Trí có nhận thấy mộ huyệt gần ngay trước mắt, nhưng vẫn phải bỏ thời gian tìm kiếm từng nơi một. Ta biết tại sao Tông Mật Trí lại dụ chúng ta tới đây rồi! Bởi lẽ nơi có mộ huyệt của Đan Nhiễm, cũng là nơi có thể khiến hắn tan xương nát thịt nhất.

Bốn người đuổi tới sông Lan Thượng không ngừng nghỉ, rất cần thời gian nghỉ ngơi hồi sức.

Nguyệt Linh điềm đạm nói:

- Giờ có thể nói cho ta chưa?

Ba người đều ngơ ngác nhìn nàng.

Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai, đôi mắt đẹp như hai viên đá quý của nàng được che đi bởi một làn khói mỏng, lộ ra vẻ thê lương.

Dù dưới ánh mặt trời, không biết có phải do nàng chỉ để lộ ra đôi mắt hay không, mà vẫn đem đến cho người ta cảm giác mộng ảo không thực chút nào.

Long Ưng hỏi:

- Chúng ta còn điều gì chưa nói với công chúa vậy?

Nguyệt Linh chầm chậm nói:

- Sao các ngươi lại biết được mộ huyệt Đan Nhiễm đại quỷ chủ nằm ở đâu?

Bốn người nhìn nhau, đều biết rằng đối phương không quyết định được.

Nếu như nói thật với Nguyệt Linh, Đan Nhiễm đại quỷ chủ đã yêu Phong Quá Đình, vậy thì càng xuất hiện nhiều vấn đề khó giải thích với Nguyệt Linh hơn. Nếu lỡ để Nguyệt Linh biết rằng nàng chính là kiếp sau của Đan Nhiễm, thì trời mới biết hậu quả sẽ thế nào.

May mà nói hươu nói vượn lại chính là sở trường của Long Ưng, hắn cố làm ra vẻ thần bí:

- Việc đó là thế này...

Nguyệt Linh cắt lời hắn:

- Ta không muốn nghe ngươi bịa chuyện.

Long Ưng lúng túng:

- Sao công chúa biết ta đang bịa chuyện?

Nguyệt Linh dịu dàng:

- Ngươi cố tình cướp lời Đình ca để giải thích trước, đương nhiên là do Đình ca không thích nói dối như ngươi. Để Đình ca nói cho ta hay!

Phong Quá Đình nhìn chăm chú vào pháp trượng ở ngọn núi đối diện, trầm giọng nói:

- Bởi vì ta chính là một phần của lời nguyền của Đan Nhiễm đại quỷ chủ, và còn là một phần quan trọng.

Vạn Nhận Vũ thầm khen ngợi, rồi thêm mắm thêm muối tiếp lời:

- Có thể nói như thế này, nếu Đan Nhiễm đại quỷ chủ không cứu sống cái mạng nhỏ của Đình ca, thì đã không quyết tâm dùng tính mạng để lập nên lời nguyền. Cả lời nguyền này là một chuỗi móc xích, vô cùng huyền diệu.

Long Ưng đỡ lời:

- Vì vậy hôm nay chúng ta đã quay về, còn ép Tông Mật Trí đến đường chết. Khi lão Tông bị chém đầu, sẽ là lúc lời nguyền thành công.

Nguyệt Linh bật cười, vui vẻ nói:

- Ba người đàn ông, mà cùng bắt tay lừa một cô gái như ta, thế có coi được không?

Ba người ngớ ra, không những vì vẻ đẹp chưa từng biểu lộ trước đó của nàng, mà còn vì lần đầu tiên nàng nói chuyện với họ như một cô bé. Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.

Long Ưng vẫn cố nói:

- Chúng ta đều nói thật ra, không hề có nửa lời dối trá.

Nguyệt Linh trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, rồi điềm đạm nói:

- Quả nhiên là vậy, tại sao Đình ca đoán được ra giờ, ngày, tháng, năm sinh của ta, chẳng lẽ có liên quan tới Đan Nhiễm sao?

Long Ưng linh hoạt là vậy mà cũng phải á khẩu.

Phong Quá Đình như được vất bỏ mọi ưu lo, cười nói:

- Bởi lẽ công chúa cũng là một phần không thể tách rời trong lời nguyền. Ta trở lại Nam Chiếu là vì công chúa, và đã tham gia trận tranh đấu nảy lửa giữa “Quỷ Tôn” và Đan Nhiễm đại quỷ chủ. Giờ đây, đối với ta, trên thế giới này không còn gì quan trọng bằng công chúa. Những điều khác, đợi đến Nhĩ Tây rồi nói được không?

Nguyệt Linh nói:

- Ngươi biết tên ta thật sao?

Phong Quá Đình nói:

- Giờ vẫn chưa biết, đợi đến được Nhĩ Tây, ta sẽ biết.

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ cùng nghĩ tới Bì La Các, gã đã trở thành cứu tinh duy nhất của Phong Quá Đình.